Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Người Gây Sự

Phiên bản Dịch · 1785 chữ

Kiếp trước sao?

Kiếp trước, Trương Du chỉ là một tác giả văn học mạng không thành công.

Một tên cẩu độc thân không nhà không xe.

"Không đúng!"

Viên Tường bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hắn hỏi:

"Mày ăn cơm rồi sao?"

"Ăn rồi a!"

Trương Du theo bản năng trả lời.

"Mời khách!"

Viên Tường vẻ mặt tức giận nói ra:

"Tao còn để bụng đói ở chỗ này chờ mày chuẩn bị say một chầu, vậy mà mày lại cùng mỹ nữ đi ăn cơm, mày đối xử với tao như vậy mà được sao?"

Trương Du nghe xong, lập tức im lặng.

Đồng thời cũng có một chút cảm động, lại có một chút cảm giác không được tự nhiên.

"Xéo đi! Mày đâylàmày tự làm tự chịu, ai bảo mày chắc chắn tao bị đá chứ."

Trương Du tức giận nói.

"Được rồi!"

Viên Tường xấu hổ cười cười, lập tức nói ra:

"Mặc kệ mày, tao đi ăn cơm đây."

Viên Tường rời đi, Trương Du nhìn lướt qua ký túc xá một lượt, sau đó cũng đi ra ngoài, hướng tới thư viện của trường đi tới.

Buổi chiều không có khóa học.

Gia Hưng Entertainment.

Dương Nhược Tuyết đi vào công ty, qua một lúc đã tìm được nhà sản xuất âm nhạc Quách Kiến Quân.

"Quách lão sư!"

"Tiểu Dương đó à!"

Quách Kiến Quân vừa thấyDương Nhược Tuyết thì lập tức hỏi:

"Vừa lúc đang có chuyện cần tìmem đây,em với người đại diện có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Dạ?"

Dương Nhược Tuyết khẽ cau mày, hỏi lại:

"Vì sao Quách lão sư lại hỏi vậy?"

"Trận đấu kế tiếp, người đại diện của em đã tìm tới công ty, đề nghị cung cấp cho em một bài hát thật tốt. Bất quá vừa rồi người đại diện của em gọi lại bảo là bài hát đó còn có tác dụng khác."

Quách Kiến Quân trả lời.

Có tác dụng khác, kỳ thật chính là không muốn để choo Dương Nhược Tuyết sử dụng.

Giữa hai người này hiển nhiên đã xảy ra chuyện không vui gì đó.

Dương Nhược Tuyết có tiềm lực, công ty sẽ phải cung cấp một ít tài nguyên mới đúng.

"Sau ca khi tiến vào top mười của Cuộc Thi Bài Hát Mới, đa phần các tuyển thủ đều sẽ sử dụng bài hát mới để biểu diễn, em biết tạo sao không?" Quách Kiến Quân hỏi.

Dương Nhược Tuyết có chỗ suy đoán, thế nhưng vẫn lựa chọn lắc đầu.

"Để tạo thêm nhiệt cho Album."

Quách Kiến Quân nói:

"Cuộc thi chấm dứt, trên cơ bản thì hầu hết các công ty ký hợp đồng với mười thí sinh đứng đầu sẽ trợ giúp họ phát hành Album."

Dương Nhược Tuyếtgật đầu.

Điểm ấy cô cũng đoán được.

"Bài hát cũ có thể khiến người ta quen thuộc, thế nhưng lại ít đi vài phần cảm giác mới lạ. Hơn nữa rất khó để vượt qua bản gốc, nếu muốn vượt qua, chỉ sợ không dễ. Huống hồ, tất cả mọi người đều phát hành ca khúc mới, chỉ mỗi mình em hát bài hát cũ, như vậy có chút không hay."

Quách Kiến Quân giải thích.

"Về chuyện này, chắc là em nên đi tìm người đại diện của mình để bàn bạc lại."

"Không cần đâu, Quách lão sư."

Dương Nhược Tuyếtnói:

"Chỗ em vừa vặn có một ca khúc, phiền lão sư xem hộ em một chút, em muốn sử dụng nó cho trận đấu tiếp theo."

Mục đích của Trình Hồng là gì,Dương Nhược Tuyết há không thể đoán ra.

Muốn mượn chuyện này để uốn lại cô, bức cô chịu thua đi vào khuôn khổ?

Mơ đi!

"Ồ? "

Quách Kiến Quân có chút nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu.

Hiện nay, hắn cũng xem như là nhà sản xuất âm nhạc tạm thời cho Dương Nhược Tuyết.

"Ừm!"

Mới đầu, Quách Kiến Quân còn có chút qua loa, hắn không cho rằngDương Nhược Tuyếtsẽ lấy được bài hát gì tốt.

Thế nhưng vừa nhìn một lúc, hắn không khỏi xem trọng.

"Đây là một bài hát hay."

Quách Kiến Quân nhìn về phía Dương Nhược Tuyếthỏi:

"Bài hát này do ai sáng tác vậy? Em vậy mà có được bài hát thật tốt."

"Trương Thập Tam!"

Dương Nhược Tuyết cười cười đáp.

"Trương Thập Tam?"

Quách Kiến Quân cẩn thận suy nghĩ một chút, rồi lại lắc đầu.

Hắn không nhớ trong vòng tròn này có một tác giả như vậy.

"Nếu có cơ hội, tôi muốn gặp người này."

Quách Kiến Quân mở miệng nói ra.

"Có cơ hội nhất định dẫn anh ấy tới gặp Quách lão sư."

Dương Nhược Tuyết nói:

"Việc biên soạn bài hát này, còn cần phải làm phiền Quách lão sư."

Quách Kiến Quân không nói gì thêm mà chỉ gật đầu.

Vài ngày trôi qua trong chớp mắt.

Dương Nhược Tuyếtchuẩn bị cho trận đấu kế tiếp, còn Trương Du thì đang vùi đầu ở trong thư viện của trường học, trầm mê trong biển tri thức.

Hắn phát hiện, bản thân ngoài trừ có trí nhớ, năng lực lý giải kinh người ra thì về mặt lĩnh ngộ cũng không hề thua kém.

Một khi việc học trở nên nhẹ nhàng, bạn sẽ liền cảm thấy vui vẻ.

"Sao em lại quay về trường rồi?"

Sau khi tan học, Trương Du đang chuẩn bị đi tới thư viện thì đã nhìn thấy Dương Nhược Tuyếtở cách đó không xa, vui cười vẫy tay với mình. Hắn lập tức đi qua, có chút vui vẻ hỏi.

"Nhớ anh!"

Dương Nhược Tuyếtcười đáp.

Hic!

Trương Du nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là mỉm cười.

Hắn cảm giác rất nhiều câu nói của Dương Nhược Tuyết, đáng lẽ phải do nam nhân như hắn nói ra mới phải.

Có lẽ, đây mới là nguyên nhân để cho hắn mê muội Dương Nhược Tuyết a.

"Cho anh!"

Dương Nhược Tuyếtlấy một tấm vé ra rồi nói:

"Trận đấu tối mai, em hy vọng anh có thể có mặt ở hiện trường."

"Được!"

Trương Du gật đầu, tiếp nhận tấm vé.

"Em có bận không. Cùng đi ăn với anh, sau đó lại quay về công ty."

Trương Duhỏi.

"Vâng!"

Dương Nhược Tuyết gật đầu.

Hai người đã vài ngày không gặp, cho nên đều nhớ tới đối phương.

"Anh nghĩ gì thế?"

Hai người chậm rãi đi trên sân trường, Dương Nhược TuyếtthấyTrương Du không nói gì, tựa hồ như đang suy nghĩ thì lập tức hỏi.

"Không có gì. Chẳng qua anh cảm thấy ‘nhớ nhung’ là một thứ gì đó huyền ảo, như hình với bóng, vô thanh vô tức."

Trương Du vừa cười vừa nói.

"Anh cũng nhớ em chứ?"

Dương Nhược Hề nghe xong thì cũng sững sờ một lúc, sau đó cười hỏi.

"Nhớ!"

Trương Du không do dự, lập tức trả lời.

Người ta là cô gái mà còn có thể thoái mái nói ra ‘nhớ anh’, một đại nam nhân như hắn còn tỏ vẻ sĩ diện gì chứ?

"Chờ trận đấu kết thúc, em sẽ không còn bận như vậy nữa."

Dương Nhược Tuyếtômchặt Trương Du rồi nói.

Có lẽ em sẽ càng bận hơn ấy.

Lời này Trương Ducũng không nói ra, chỉ ôm lấy Dương Nhược Tuyết.

Hai người yêu gặp nhau, thời gian luôn trôi qua rất nhanh.

Sau khi ăn trưa xong, Dương Nhược Tuyết quay về công ty, Trương Du lại tới thư viện.

Buổi chiều không có khóa học.

Hắn dành cả buổi chiều để ngồi trong này.

"Ồ, ngọn gió nào thổi qua a, hai vị thiếu gia vậy mà đã quay về rồi?"

Trương Du trở lại ký túc xá, chỉ thấy Phùng Lượng và Lý Kiệt quay về đây, lập tức nhịn không được mà trêu ghẹo một câu.

"Mày còn tâm tư để nói giỡn sao?"

Viên Tường bĩu môi nói:

"Có chuyện đại sự mà mày còn không biết à?"

"Chuyện gì?"

Trương Du quét mắt nhìn ba người, ánh mắt rơi vào trên người Lý Kiệt rồi hỏi:

"Không phải là mày làm gì gây họa rồi đó chứ? Thường đi ở bờ sông, có giày nào mà không ướt, trúng chiêu, hay là lật thuyền rồi?"

"Mày không đọc tin tức sao."

Lý Kiệt trợn mắt nói.

"Chuyện tình cảm giữa mày vàDương Nhược Tuyết đã bị bại lộ rồi. Hiện nay trên Internet, fan hâm mộ của Dương Nhược Tuyết đang hô hào muốn giết mày kìa."

"Khoa trương như vậy sao?"

Trương Du ngây ra một lúc rồi hỏi.

Hắn không tỏ vẻ bối rối chút nào.

Chuyện này hắn đã sớm làm tốt tâm lý chuẩn bị. Chẳng qua để hắn không nghĩ tới, chuyện này lại bị lộ nhanh như vậy.

"Một chút khoa trương cũng không. Rõ ràng đang có kẻ gây sự. Dưới sự dẫn dắt của đám thủy quân, fan hâm mộ của Dương Nhược Tuyết không điên cuồng sao được? Bất quá, mục tiêu của đám người đó không phải là mày, mà là Dương Nhược Tuyết. Mày cùng lắm cũng chỉ được xem là công cụ hình người mà thôi."

Lý Kiệt nói.

"Đám người kia thật đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Chỉ là một trận đấu thôi mà, có cần phải như vậy sao?"

Viên Tường lắc đầu nói.

"Đúng vậy!"

Phùng Lượng nói:

"Lời đồn Dương Nhược Tuyếtcó khả năng đoạt giải quá nhiều."

Không loại trừ là do đối thủ cạnh tranh làm.

Không biết vì sao, trong đầu Trương Du bỗng nhiên hiện ra Trình Hồng.

"Bất quá, công ty của Dương Nhược Tuyếttựa hồ không có động thái gì trong việc khủng hoảng công chúng lần này cả!"

Lý Kiệt có chút nghi hoặc nói.

"Dương Nhược Tuyết không muốn chia tay với lão đại, cô ấy đã đuổi việc người đại diện của mình rồi. Có thể vì nguyên nhân này, công ty mới không có động tác gì. Có lẽ vẫn còn đang thương nghị nên làm như thế nào!"

Viên Tường nói.

"Còn có chuyện này?"

Phùng Lượng và Lý Kiệt đều có chút kinh ngạc nhìn về phía Trương Du.

"Lão đại, kiếp trước mày cứu vớt cả ngân hà sao? Vì cái gì tao không gặp được cô gái tốt như vậy chứ!"

Lý Kiệt có chút không phục nói.

"Vẫn là nên liên lạc vớiDương Nhược Tuyết đã, xem nên xử lý chuyện này như thế nào a!"

Phùng Lượng lên tiếng.

Bạn đang đọc Bạn Gái Thành Danh Nhưng Không Chia Tay, Tôi Phải Làm Sao (Dịch) của Duyên Lạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi se7en2407
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.