Có Tính Toán Gì Không
Chuyện tình cảm của Dương Nhược Tuyết cũng không phải là tin đồn. Mà là có cả hình ảnh.
Mà những hình ảnh này chính là hình ảnh chụp lại khoảnh khắc sáng nay ở sân trường của cô và Trương Du.
Trong bức hình, cảnh tượng hai người ôm nhau chính là điểm nhấn lớn nhất.
Điều này tựa hồ khó có thể phủ nhận được nữa.
Hai người thật sự thân mật như một cặp đôi yêu nhau.
Ánh mắt nhìn nhau tràn đầy ái mộ.
"Nhược Tuyết có thể sẽ thừa nhận chuyện tình cảm này."
Trương Du nghe Phùng Lượng bảo nên liên hệ với Dương Nhược Tuyết thì thở dài nói.
Chuyện tình cảm bị bại lộ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Dương Nhược Tuyết căn bản không nghĩ tới việc giấu diếm.
Thế nhưng loại chuyện này, bị bại lộ càng trễ thì càng tốt.
Vào lúc mấu chốt như vậy bị bại lộ, đối với trận đấu kế tiếp vào ngày mai, khẳng định sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ.
Tuy Trương Du nói như vậy, thế nhưng hắn vẫn lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị liên hệ với Dương Nhược Tuyết.
"Thừa nhận chuyện tình cảm?"
Lý Kiệt kinh ngạc nói:
"Công ty của cô ấy sẽ đồng ý sao? Nếu như cô ấy thừa nhận, vậy con đường tương lai chẳng phải sẽ khó khăn hơn nhiều sao!"
Trong nhóm fan hâm mộ hiện nay của Dương Nhược Tuyết, chỉ sợ phần đông là ưa thích ngoại hình và nhan sắc của cô.
"Người nổi tiếng yêu đương, ít nhiều cũng sẽ khiến cho nhiều người mất đi chút huyễn tưởng. Vì vậy nhân khí của Dương Nhược Tuyết tất nhiên sẽ hạ thấp. Cô ấy là vì mày, khiến cho hành trình trở thành ngôi sao của mình gập ghềnh hơn bao giờ hết."
Viên Tường lắc đầu nói.
"Kiếp trước, thực có khả năng là mày đã cứu cả ngân hà rồi."
Phùng Lượng cảm thán.
Trương Du lấy điện thoại di động ra, đang chuẩn bị cho gọi cho Dương Nhược Tuyết, lại không nghĩ tới người gọi tới trước lại là đối phương.
Đi ra ban công , Trương Du nghe điện thoại.
Dương Nhược Tuyết gọi tới cũng là vì chuyện tình cảm bị bại lộ này.
Cô nói vài câu mà Trương Du cũng hỏi một
Nàng nói vài điều, Trương Du cũng đã hỏi vài câu.
"Không sao đâu, mọi chuyện còn có anh!"
Cuối cùng Trương Du chốt một câu, sau đó hai người chấm dứt trò chuyện.
Quay lại trong phòng, ba người Phòng Lượng đều nhìn Trương Du.
"Ngày mai, sau khi cuộc tranh tài kết thúc, nếu truyền thông có hỏi tới, cô ấy sẽ thừa nhận."
Trương Du lên tiếng.
"Công ty cô ấy hẳn sẽ không đồng ý phải không?"
Lý Kiệt hỏi.
Bọn hắn mặc dù không tham gia vào ngành giải trí, những việc này sao lại không hiểu cơ chứ.
"Công ty hy vọng cô ấy phủ nhận, thậm chí còn yêu cầu cô ấy chia tay." Trương Du thở dài nói.
"Cô ấy trở mặt cãi nhau với công ty rồi sao?"
Viên Tường có chút kinh ngạc.
Dương Nhược Tuyết bất quá chỉ là một người mới, không nghe theo công ty an bài như vậy, chẳng lẽ không sợ bị chèn ép sao.
"Còn chưa phải, nhưng đoán chừng cũng không xa."
Trương Du nói:
"Hiện tại công ty công ty cô ấy chắc là đang xem tình hình như thế nào đã. Trận đấu ngày mai nếu không tốt, fans hâm mộ phản ứng mạnh mà nói, đoán chừng công ty cho dù không hủy hợp đồng thì cũng để không cô ấy."
Hủy hợp đồng?
Nói khó nghe hơn thì chính là đuổi ra khỏi cửa.
Về phần để không, mặc dù không phải là chèn ép, nhưng cũng không sai biệt lắm.
Bị công ty bỏ không, không cung cấp tài nguyên, đối với một nhân vật mới mà nói, rất khó để có thể tạo dựng tên tuổi.
"Vậy mày tính làm gì bây giờ?"
Nghe những lời vừa rồi của Trương Du, trong phòng không khỏi trầm mặc một lúc, sau đó Phùng Lượng lên tiếng hỏi.
"Chờ tới trận đấu ngày mai lại tính tiếp. Chỉ cần có thể đưa ra giá trị của bản thân, thì việc có chuyện tình cảm hay không cũng không quan trọng. Nên nâng đỡ thì vẫn sẽ phải nâng thôi."
Trương Du lắc đầu nói.
Lúc này hắn có thể có biện pháp gì chứ.
Bất quá, hắn cũng không lo lắng.
Hủy hợp đồng cũng được, mà bị bỏ không cũng vậy. Trương Du đều có tự tin, bằng vào vô số ca khúc kinh điển trong đầu, cũng có thể nâng Dương Nhược Tuyết bay cao.
Ngay cả khi không có sự ủng hộ tử công ty, thì cũng chỉ là thêm một chút sức lực mà thôi.
Hắn thậm chí còn có một ý nghĩ trong đầu, nếu ngày mai Dương Nhược Tuyết bị loại, chờ nhận được 2% cổ phần của tập đoàn Mật Quán, hắn sẽ dùng những ca khúc kinh điển kia để Dương Nhược Tuyết trở nên nổi tiếng.
Được cả người lẫn của, quá hoàn mỹ!
Đương nhiên, ý niệm trong đầu này cũng chỉ lóe lên rồi biến mất ngay sau đó.
"Ah, đúng rồi!"
Trương Du thu hồi ý niệm kia trong đầu, sau đó nói:
"Nhược Tuyết cho tao một tấm vé tham gia Cuộc Thi Bài Hát Mới, bọn mày đi không?"
"Đi chứ!"
Viên Tường lên tiếng đầu tiên.
Lý Kiệt cùng Phùng Lượng nhìn nhau rồi cũng gật đầu.
Hiện tại nhiệt độ của Cuộc Thi Bài Hát Mới đang lên cao, mà trong nhóm tuyển thủ, Dương Nhược Tuyết là người có nhân khí cao nhất, khả năng dành quán quân lớn nhất.
Mặc dù cô vừa mới gia nhập top mười đã bị bại lộ chuyện tình cảm ra ánh sáng, thế nhưng nhiệt độ vẫn còn rất cao.
Có người tin, có người không tin.
Cho dù là có hình ảnh chứng minh đi nữa.
Bất quá, bản thân Dương Nhược Tuyết hay là công ty mà cô ký hợp đồng, đối với sự kiện này đều không đưa ra phản hồi nào.
Ngày hôm sau, buổi sáng có tiết học.
Buổi chiều Trương Du lại tới thư viện, chẳng qua chưa được bao lâu đã bị đám Viên Tường kéo đi.
Mặc dù địa điểm thi đấu Cuộc Thi Bài Hát Mới ở Trung Hải, nhưng cách trường học cũng không gần.
Mà giao thông Trung Hải tuy không tắc nghẽn như ở thủ đô, những cũng không hơn là bao.
Cho nên, bọn hắn cần phải đi sớm.
"May mà đi sớm, bằng không thì không có thời gian ăn cơm. Để bụng đói xem so tài thực sự không tốt."
Bốn người tìm một tiệm cơm ở gần đó.
Đặt món xong, Lý Kiệt nhịn không được nói ra.
"Sắp tới nghỉ lễ rồi, bọn mà có dự định gì không?"
Phùng Lượng lên tiếng hỏi.
"Cũng chỉ là ngày nghỉ mà thôi. "
Lý Kiệt nói:
"Mày nên hỏi là, sang năm là năm thứ 4 rồi, sau khi tốt nghiệp có dự định gì không mới phải!"
Sau khi tốt nghiệp, chính là nghĩ tới tìm việc làm.
Ngành bọn hắn học là âm nhạc, người có thể tiến vào ngành giải trí chỉ có một bộ phận rất ít.
"Khả năng tao sẽ về quê làm một giáo viên dạy nhạc!"
Viên Tường thở dài một hơi.
"Mày cam tâm sao?"
Phùng Lượng hỏi.
"Không cam lòng thì như thế nào?"
Viên Tường đáp:
"Lớn lên không đẹp trai, cũng không có tài hoa sáng tác nhạc, công ty nào sẽ vừa ý tao chứ. Hai năm nay, tao cũng xem như nhận rõ hiện thực. Giấc mộng âm nhạc, xa xa không thể với tới a."
"Sẽ có cơ hội."
Trương Du vừa cười vừa nói.
"Đinh!"
"Giúp đỡ bằng hữu thực hiện giấc mộng âm nhạc. Tình bạn xuất hiện biến hóa.
1.Thất bại, tặng một tòa nhà chung cư ở trung tâm thành phố Trung Hải làm quà an ủi.
2.Thành công, phần thưởng là năng lực đạo diễn cấp đại sư để chúc mừng."
Lại kích hoạt hệ thống?
Trương Du vừa xuất hiện ý nghĩ sáng tác một bài hát cho Viên Tường trong đầu, âm thanh hệ thống lại vang lên.
Trong khoảng thời gian ngắn đã kích hoạt hệ thống ba lần.
Tình yêu, sự nghiệp, tình bạn.
Đối với việc kích hoạt hệ thống, Trương Du đã có vài phần suy đoán.
"Hai tên này đoán chừng là không có gì phải lo lắng, cùng lắm thì quay về kế thừa gia nghiệp."
Viên Tường nhìn về phía Trương Du nói:
"Còn mày! Lão đại, mày có ý nghĩ gì không? Chuyện tình cảm giữa mày và Dương Nhược Tuyết đã bị bại lộ, sau này…"
Câu kế tiếp, Viên Tương dù không nói, nhưng ai cũng hiểu.
Trong bốn người bọn hắn, gia thế của Trương Du là kém nhất.
"Tao?"
Trương Du hồi phục tinh thần, thuận miệng đáp:
"Khả năng tao sẽ tiến vào ngành giải trí a!"
Lý Kiệt há to miệng, lại không nói gì.
Tiến vào ngành giải trí, nào có dễ dàng như vậy.
Bất quá, bọn hắn cũng hiểu vì sao Trương Du lại quyết định như vậy.
Đơn giản là bởi vì Dương Nhược Tuyết.
"Dù sao cũng là huynh đệ, có cái gì cần giúp, mày cứ mở miệng."
Phùng Lượng lên tiếng.
"Tao mà còn phải khách khí với bọn mày sao"
Trương Du cười cười, lập tức nhìn về phía Viên Tường nói:
"Mày thực chuẩn bị trở về quê làm giáo viên dạy nhạc sao?"
Viên Tường thực sự là không được đẹp trai, thậm chí còn có chút xấu. Nhưng kỹ thuật hát của hắn lại tốt nhất trong bốn người, gióng hát cũng rất hay.
Đáng tiếc, hắn sinh ra ở thời đại chỉ biết xem trọng ngoại hình.
Điều này đã làm giảm rất nhiều cơ hội thăng tiến của hắn.
Với thành tích của Viên Tường, ở lại trường học khả năng không lớn, cũng không có hy vọng ra mắt. Quay về quê làm một giáo viên dạy nhác, cũng chỉ là con đường bất đắc dĩ.
"Làm giáo viên âm nhạc cũng không tệ."
Viên Tường cười nói:
"Ít giờ học, ngày nghỉ nhiều, còn có thể kiếm thêm thu nhập. Ngày nay, rất nhiều phụ huynh muốn con em mình học âm nhạc."
Lời này cũng không phải là giả.
Trương Du gật đầu, cũng không nói thêm nữa.
Hắn đã nhìn ra, Viên Tường phải không là không cam tâm. Chẳng qua hai năm qua va đập quá nhiều, cho nên nản lòng thoái chí mà thôi.
Giúp đối phương.
Khẳng định hắn giúp được.
Cho dù không có hệ thống, chỉ cần Trương Du có năng lực, hắn cũng sẽ giúp hắn. Chẳng qua là có thể thành công hay không, Trương Du thật sự không nắm chắc.
Suy cho cùng, giấc mộng âm nhạc của đối phương được tính như thế nào, căn bản là không có tiêu chuẩn để xem xét.
Nhưng cho dù là thành công hay là thất bại đi nữa, tên này cũng không bị thua thiệt.
"Giấc mộng âm nhạc của mày là gì thế?"
Trương Du bỗng nhiên hỏi.
"Giấc mộng âm nhạc của tao sao?"
Viên Tường có chút chua chát nói:
"Mở một buổi concert, không cần phải quá lớn."
"Chỉ thế thôi sao!!"
Trương Du nghe xong, lập tức câm nín.
Hắn cảm giác, tòa chung cư ở trung tâm thành phố Trung Hải kia ngày càng xa tầm với của mình.
Một tòa a!
Một tòa chung cư ở thành phố Trung Hải này, giá trị ít nhất cũng tới vài triệu a!
Tòa chung cư này có mấy tầng, một tầng có mấy căn hộ chứ?
Tổn thất tới mức nào a!
Đăng bởi | se7en2407 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |