Nàng là thê tử tương lai của ta, ngủ cùng ta thì có làm sao?
Nhìn thấy Lâm Phong Miên, Hạ Vân Khê vui vẻ nói: "Sư huynh, huynh trở về rồi!"
Trong lòng Lâm Phong Miên hơi ấm áp, lộ ra ý cười, đi lên phía trước ôm nàng dịu dàng nói: "Sao còn chưa ngủ?"
"Ở đây ta có chút không quen, không ngủ được, liền đi ra chờ huynh..." Hạ Vân Khê nhỏ giọng nói.
Lâm Phong Miên không nhịn được cười nói: "Nha đầu ngốc, có cái gì không quen, nhà của ta chính là nhà của muội, nơi nào có ta, nơi đó chính là nhà của muội."
Hạ Vân Khê dựa vào trong ngực hắn, ừ một tiếng nói: "Sư huynh, huynh thật tốt."
Lâm Phong Miên kéo tay nàng lại, nói: "Được rồi, đêm đã khuya, chúng ta trở về ngủ đi."
Hạ Vân Khê ừ một tiếng, ngây ngốc đi theo hắn, đi vài bước mới phát hiện không thích hợp.
"Sư huynh, phòng của muội ở bên kia."
Lâm Phong Miên ghé vào bên tai nàng, cắn vành tai nhỏ tinh xảo của nàng một cái nói: "Nhưng phòng chúng ta ở bên này, chúng ta ngủ chung là được."
Mặt Hạ Vân Khê không khỏi đỏ lên, nhỏ giọng nói: "A? Cái này có thể không tốt hay không?"
"Sao lại thế được, muội là thê tử tương lai của ta, ngủ chung với ta thì sao?" Lâm Phong Miên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Hạ Vân Khê mơ mơ màng màng bị hắn kéo vào phòng, nghe được tiếng cửa phòng khóa trái mới như tỉnh lại từ trong mộng.
"Sư huynh..."
Lâm Phong Miên đã sớm không kìm nén được, ôm ngang nàng cười dịu dàng nói: "Được rồi, Vân Khê, chúng ta đi sâu nghiên cứu học vấn một chút."
Hạ Vân Khê lập tức đỏ mặt như mông khỉ, từ chối nói: "Sư huynh, muội rất đần..."
"Không có việc gì, ta rất có kiên nhẫn, chúng ta còn nhiều thời gian, đêm dài đằng đẵng, có rất nhiều thời gian!"
Lâm Phong Miên bắt đầu truyền đạo thụ nghiệp cho nàng, tiến hành chỉ đạo một đối một cho Hạ Vân Khê.
Hạ Vân Khê cũng chỉ có thể nhận mệnh, cần cù chăm chỉ học tập, một bộ dáng ngoan ngoãn.
Nàng lóng ngóng, tay chân vụng về, khiến Lâm Phong Miên không khỏi nhớ lại bản lĩnh lưỡi dẻo như lò xo, lưỡi nở hoa sen của Liễu Mị.
Xem ra muốn dạy dỗ nha đầu này, hắn vẫn là nhiệm trọng đạo viễn a.
Cũng may nha đầu này ngộ tính không kém, ngẫu nhiên còn có thể suy một ra ba, phối hợp dung nhan tuyệt mỹ kia, để cho người ta nhiệt huyết phun trào.
Không bao lâu, Lâm Phong Miên có chút kìm nén không được, bắt đầu xoay người làm chủ.
Cùng lúc đó, Tà Đế Quyết trong cơ thể hắn nhanh chóng lưu chuyển, không ngừng hấp thu linh lực trong cơ thể Hạ Vân Khê.
"Vân Khê, muội cũng vận chuyển công pháp, theo lý thuyết, song tu không nên chỉ có một bên được lợi."
Kỳ thật Hạ Vân Khê cũng cảm thấy linh thức của mình nhạy bén hơn trước rất nhiều, nhưng lại cho rằng là ảo giác của mình.
Nàng vô thức vận hành Triền Miên Quyết của Hợp Hoan tông, hai loại công pháp vừa gặp nhau, lập tức giống như lửa cháy đổ thêm dầu.
Củi khô bốc cháy, linh lực bốn phía không ngừng hội tụ về phía hai người Lâm Phong Miên, nhanh hơn bình thường gấp mấy lần.
Hạ Vân Khê cũng sợ ngây người, loại tốc độ tu luyện này, quả thực là trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nàng lo lắng mình sẽ làm bị thương Lâm Phong Miên, lại phát hiện Triền Miên Quyết căn bản không hút nổi lực lượng trong cơ thể Lâm Phong Miên.
Lâm Phong Miên cũng phát hiện tình huống này, mỉm cười nói: "Xem ra sau này chúng ta phải giao lưu sâu hơn."
Hạ Vân Khê thẹn thùng không thôi, không biết nên nói cái gì.
Lâm Phong Miên động tác không ngừng, ôm nàng nghiêm trang nói: "Yêu nữ, ta muốn ngươi giúp ta tu hành."
Hạ Vân Khê cười khúc khích, đánh nhẹ hắn một cái nói: "Sư huynh, huynh đáng ghét."
Giường bắt đầu lại có tiết tấu mà rung lên, y nha y nha vang hơn nửa đêm, thanh âm như khóc như kể cũng vang lên hơn nửa đêm.
Sau đó Hạ Vân Khê không chịu nổi nữa, liên tục cầu xin tha thứ.
Lâm Phong Miên vẫn không buông tha, vẫn vùi đầu vào làm việc chăm chỉ, cần cù cày cấy.
"Sư huynh, ngọc bội trước ngực huynh lại sáng lên..." Hạ Vân Khê hữu khí vô lực nói.
Lâm Phong Miên lập tức giật mình, vội vàng giơ thương liều chết một trận, đem Hạ Vân Khê đánh cho đội mũ cởi giáp, triệt để không có sức đánh một trận.
Hắn mới cảm thấy mỹ mãn mà thu binh, nói với Hạ Vân Khê ánh mắt mê ly: "Ngủ sớm đi."
Nếu như không phải bị Lạc Tuyết chặn ngang một cước, Hạ Vân Khê suýt chút nữa trắng đêm không ngủ mơ mơ màng màng ừ một tiếng.
Nàng cũng không còn sức đi rửa mặt, cứ như vậy ôm Lâm Phong Miên ngủ say.
Lâm Phong Miên thì nhìn Song Ngư bội vẫn như cũ phát ra ánh sáng yếu ớt, vội vàng tiến vào mảnh không gian kia.
Tiến vào trong vùng không gian kia, Lạc Tuyết nhìn Lâm Phong Miên cau mày nói: "Sao ngươi lâu như vậy mới tới?"
Lâm Phong Miên có chút chột dạ nói: "Có chút việc làm trễ nãi."
Mình cũng không đến trễ quá lâu chứ? Mình đã là tốc độ nhanh nhất, cũng chỉ trễ gần nửa canh giờ, không tính quá lâu.
"Sao ngươi lại chột dạ như vậy? Làm chuyện xấu?" Lạc Tuyết thò đầu tới, hồ nghi hỏi.
Lâm Phong Miên lập tức có loại cảm giác vụng trộm bị thê tử bắt quả tang, vội vàng chuyển chủ đề.
"Sao có thể như vậy, Lạc Tuyết, ngươi vội vàng tìm ta có chuyện gì?"
Lạc Tuyết cũng không ngờ mình lại có thể quấy rầy chuyện phòng the của người này, bởi vậy không nghĩ nhiều.
"Ngươi đã về tới Ninh Thành chưa?"
Lâm Phong Miên gật đầu nói: "Sáng nay vừa mới tới, còn ngươi? Làm xong việc rồi?"
Lạc Tuyết ừ một tiếng gật đầu nói: "Ta cùng sư tỷ đã rời khỏi di tích cổ Thần Ma, đang chuẩn bị trở về Quỳnh Hoa."
Lâm Phong Miên lộ ra nụ cười nói: "Vậy thì tốt quá, ngươi không bị thương chứ?"
Lạc Tuyết cười ngạo nghễ nói: "Ta có thể bị thương gì, chi bằng ngươi hãy lo lắng cho chính mình."
Đợi ngàn năm sau ta qua đó, không đánh thì mẹ ngươi cũng không nhận ra!
Lâm Phong Miên hiếu kỳ hỏi: "Làm sao ngươi biết bên này ta gặp phải phiền toái?"
Lạc Tuyết "a" một tiếng, vẻ mặt buồn bực nói: "Ngươi lại gặp phiền toái?"
Lâm Phong Miên lúng túng sờ lên đầu nói: "Lần này cũng không phải là đại sự gì, trong Ninh Thành xuất hiện yêu nghiệt, nghe nói là một con hồ yêu."
Lạc Tuyết nhíu mày nói: "Hồ yêu? Ở Đông Hoang mà ngươi cũng có thể gặp được hồ yêu, ngươi đây là xui xẻo đến mức nào a?"
"Ngươi kể đầu đuôi nghe thử xem?"
Lâm Phong Miên không hiểu rõ cho lắm, vì sao ở Đông Hoang không thể gặp được hồ yêu?
Nhưng hắn vẫn kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cho Lạc Tuyết, Lạc Tuyết nghe những lời đồn đại mà hắn có được, có chút cạn lời.
"Chỉ chút tin tức ấy, có thể xác định thật sự là hồ yêu hay không còn chưa chắc, ngươi hãy điều tra thêm, an toàn của bản thân là trên hết."
"Thật sự không được, ba ngày sau ta tới, chuyện tiện tay một kiếm, không cần quá lo lắng."
Lâm Phong Miên mặc dù biết Lạc Tuyết rất có khả năng không tới được, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
"Được, vậy ta ở trong thành chờ Lạc tiên tử đến trảm yêu trừ ma."
Lạc Tuyết cười nói: "Lâu như vậy không gặp, để ta xem kiếm thuật của ngươi có tiến bộ hay không?"
Sau trận chiến giữa Lâm Phong Miên và Lục Tốn, Lâm Phong Miên hơi có chút hiểu ra, lập tức biểu diễn một lần.
Lạc Tuyết hài lòng gật đầu nói: "Hình như có chút tiến bộ, có gì không hiểu thì nói đi, ta sẽ cố gắng dạy cho ngươi nhiều hơn một chút."
Tránh cho ba ngày sau khi ta đánh ngươi, ngươi không hoàn trả được, nói ta bắt nạt ngươi.
Lâm Phong Miên nào biết được những toan tính nhỏ nhen trong lòng Lạc Tuyết, lập tức đem điều mình không hiểu nói ra.
Bên này Lâm Phong Miên thức trắng đêm không ngủ, cùng Hạ Vân Khê ở trong hiện thực bận rộn xong, còn phải cùng Lạc Tuyết chăm chỉ học hành khổ luyện.
Đăng bởi | minnbaoo |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 19 |