Cô nương này rất quan trọng với ngươi sao?
Ôn Khâm Lâm cạn lời liếc nàng một cái, liếc mắt một cái liền nhìn thấu tiểu tâm tư trong lòng nha đầu này.
Nhưng Chu Tiểu Bình lại nói thật, đối với loại tình huống yêu nghiệt làm hại này, làm người tu đạo, đích xác phải gánh vác trách nhiệm trảm yêu trừ ma này.
"Ta không có ý kiến, Lâm huynh, ngươi thì sao?"
Trong mắt Lâm Phong Miên lóe lên hàn mang, cười nói: "Hồ yêu này nếu đã làm hại ở quê hương ta, ta cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ."
"Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Ôn huynh, ngày mai chúng ta vào trong thành xem tình hình thế nào?"
Ôn Khâm Lâm gật đầu nói: "Được, đến lúc đó gọi ta là được!"
Về tới Lâm phủ, thấy Lý Trúc Quân còn muốn kéo Hạ Vân Khê nói thêm gì đó.
Lâm Phong Miên vội vàng ngăn nàng lại: "Mẫu thân, còn nhiều thời gian, Vân Khê cũng mệt mỏi, để cho nàng về nghỉ ngơi trước, con có lời muốn nói với các người."
Lý Trúc Quân cũng chỉ có thể từ bỏ, chờ đám người Hạ Vân Khê trở về phòng mới trừng mắt nhìn hắn một cái nói: "Thế nào, ta còn có thể ăn Vân Khê của ngươi hay sao?"
Lâm Phong Miên thấy nàng tức giận, vội vàng đi lên nắm bả vai nàng, cợt nhả nói: "Sao có thể chứ, con đây không phải là có chuyện gì sao?"
"Có chuyện gì thì nói mau, có rắm thì mau thả!" Lý Trúc Quân bất mãn nói.
"Mẫu thân, mấy ngày tới các người giúp con lưu ý một chút, nếu như có người tới tìm con, bất cứ lúc nào cũng có thể báo cho con một tiếng!" Lâm Phong Miên dặn dò.
"Ai sẽ đến tìm ngươi? Có đặc điểm gì không?" Lâm Văn Thành hiếu kỳ hỏi.
Lâm Phong Miên suy nghĩ nửa ngày, mới hình dung nói: "Một nữ tử rất đẹp, một bộ bạch y, cầm trong tay một thanh cổ kiếm."
Lý Trúc Quân trợn trắng mắt nói: "Phong Miên à, hình dung của ngươi, làm cho nương rất khó tìm được người này cho ngươi! Rất đẹp, là xinh đẹp cỡ nào?"
Lâm Phong Miên dở khóc dở cười nói: "Sau này con sẽ vẽ cho người một bức họa của nàng, dù sao người giúp con lưu ý xem có cô nương nào đến tìm hay không là được."
Lý Trúc Quân thần sắc cổ quái nói: "Cô nương này rất quan trọng với ngươi sao?"
Lâm Phong Miên vẻ mặt nghiêm túc gật đầu nói: "Rất quan trọng!"
Lý Trúc Quân không khỏi hồ nghi nói: "Chẳng lẽ tiểu tử ngươi ăn trong bát, nhớ nhung trong nồi? Thật đúng là muốn tam thê tứ thiếp hay sao?"
Lâm Phong Miên không nhịn được cười nói: "Nương, người suy nghĩ nhiều rồi, hơn nữa tam thê tứ thiếp mới có thể để người nhanh chóng ôm cháu a!"
Lý Trúc Quân không khỏi gật đầu nói: "Có đạo lý!"
Thấy Lâm Văn Thành có chút động tâm, nàng cười như không cười nói: "Như thế nào, ngươi cũng muốn a?"
Lâm Văn Thành vội vàng xua tay nói: "Không có không có!"
Lý Trúc Quân đằng đằng sát khí nói: "Không có thì tốt, nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Chính nàng không cho phép Lâm Văn Thành tam thê tứ thiếp, lại không ngại để cho Lâm Phong Miên tam thê tứ thiếp, là tiêu chuẩn kép.
Lâm Phong Miên nhìn bộ dạng kinh ngạc của cha mình, không khỏi cười ha ha.
"Đúng rồi, cha, nương, con có chuyện muốn hỏi các người, nhà chúng ta truyền ngọc bội này, rốt cuộc từ đâu tới?"
Lâm Văn Thành nhìn Lâm Phong Miên móc ra Song Ngư bội, không khỏi buồn bực nói: "Đây chính là tổ truyền a, còn có thể tới như thế nào?"
Lâm Phong Miên im lặng nói: "Tổ tiên chúng ta làm sao lấy được, lại vì sao sẽ trở thành bảo vật gia truyền của chúng ta, không có chút ghi chép sao?"
Lâm Văn Thành như có điều suy nghĩ nói: "Vậy phải tra một chút ghi chép trong tộc mới biết được."
"Cha, sao ngay cả cái này cha cũng không biết, haiz, con cháu bất hiếu a." Lâm Phong Miên lắc đầu nói.
Lâm Văn Thành tức giận đến muốn đánh tiểu tử hỗn đản này, kết quả có người vượt lên trước một bước.
Lý Trúc Quân vỗ đầu Lâm Phong Miên, tức giận nói: "Ngươi tên con cháu bất hiếu này, còn không biết xấu hổ nói cha ngươi!"
Lâm Phong Miên kêu đau một tiếng, sờ lên đầu nhưng không có phản bác, thần sắc từ từ trở nên ngưng trọng.
"Con đích thật là con cháu bất hiếu..."
Lý Trúc Quân không khỏi hiếu kỳ nói: "Tiểu tử ngươi làm sao vậy, có chuyện gì cứ nói, đừng che giấu."
Lâm Phong Miên do dự nửa ngày mới mở miệng nói: "Cha, nương, chúng ta rời khỏi Ninh Thành được không?"
Không ngoài dự đoán của hắn, Lâm Văn Thành vừa dứt lời lập tức thổi râu trừng mắt nói: "Tiểu tử thối, ngươi nói mê sảng cái gì vậy!"
Lý Trúc Quân kéo hắn lại nói: "Ngươi đừng vội, chờ hắn nói xong lại đánh hắn!"
Nàng nhìn về phía Lâm Phong Miên hỏi: "Nói đi, ngươi gây họa gì, mới có thể muốn chúng ta rời khỏi Ninh Thành?"
Quả nhiên cái gì cũng không giấu được nương.
Lâm Phong Miên vẻ mặt áy náy nói: "Con ở tu tiên giới chọc phải người không nên chọc, bọn họ sợ là sẽ tìm tới cửa, con không muốn các người vì con mà bị thương tổn."
Lý Trúc Quân thần sắc nghiêm túc, chân thành nói: "Ngươi kể đầu đuôi mọi chuyện cho chúng ta nghe, ta phân tích cho ngươi."
Lâm Phong Miên lại lắc đầu nói: "Nương, không phải con không nói với người, mà là không thể nói cho người, con đã liên hệ xong với Tuần Thiên Tháp, có thể mang bọn người rời khỏi nơi này bất cứ lúc nào."
Lâm Văn Thành thở phì phì nói: "Ngươi cái thằng con bất hiếu này, chỉ gây tai họa cho người trong nhà! Ngươi có biết hay không, Ninh Thành là gốc rễ của Lâm gia!"
"Ngươi để cho chúng ta dời khỏi Ninh Thành, không phải muốn mạng của chúng ta sao?"
Lâm Phong Miên cũng biết việc này là mình không đúng, nếu như không phải mình cần phải đi tu tiên, cũng sẽ không như vậy.
Nhưng việc đã đến nước này, hối hận đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Hắn nghiêm túc nói: "Cha, nương, lần này là con không đúng, các người muốn đánh muốn mắng thì cứ mắng, nhưng chuyện liên quan đến sinh tử, con hi vọng các người có thể nghiêm túc suy nghĩ."
Lâm Văn Thành còn muốn mắng hắn, lại bị Lý Trúc Quân ngăn cản, nàng gật đầu nói: "Ta biết rồi, ta sẽ thương lượng với cha ngươi thật tốt."
Lâm Phong Miên gật đầu nói: "Các người mau chóng quyết định, con để Ôn huynh giúp con liên hệ với người của Tuần Thiên Tháp, bắt đầu sắp xếp các người dời đi."
Lý Trúc Quân ừ một tiếng nói: "Được rồi được rồi, ngươi mau đi ngủ đi."
Lâm Phong Miên tâm sự nặng nề đứng dậy nói: "Cha nương, các người cũng sớm nghỉ ngơi đi."
Sau khi hắn đi, rõ ràng Lâm Văn Thành vẫn còn đang tức giận khó tiêu, sau một lúc lâu mới nói: "Đứa con bất hiếu này lại thêm phiền toái cho gia đình."
Lý Trúc Quân bất đắc dĩ cười nói: "Miên Nhi cũng không muốn, ngươi xem hắn cũng không chịu nổi. Bây giờ gạo đã nấu thành cơm."
Lâm Văn Thành nổi giận đùng đùng nói: "Tổ huấn có nói, Lâm gia ta không được rời khỏi Ninh Thành, trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?" Lý Trúc Quân hiếu kỳ hỏi.
"Ách, ta cũng quên mất... Phải đi điều tra thêm." Lâm Văn Thành lúng túng nói.
Lý Trúc Quân lườm hắn một cái, nói: "Ngươi a, còn không biết xấu hổ nói Miên nhi, chính mình còn không phải..."
Lâm Văn Thành đột nhiên cợt nhả nói: "Tiểu tử thúi Phong Miên này xem như đã dưỡng phế, phu nhân, chúng ta có phải hay không..."
Lý Trúc Quân trừng mắt nhìn hắn một cái nói: "Ngươi già mà không đứng đắn, muốn mạng của ta à, tuổi tác lớn rồi, còn sinh!"
Lâm Văn Thành lúng túng cười nói: "Không sinh, không sinh, chúng ta có lẽ lâu không thân mật, ngươi xem..."
"Nhìn cái gì, còn không trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi!"
Lý Trúc Quân nói xong quay đầu rời đi, Lâm Văn Thành cười hắc hắc, tinh thần phấn chấn, hấp tấp đi theo.
Lâm Phong Miên chậm rãi đi về, tâm tình có chút trầm trọng.
Trở lại trong viện mới phát hiện dưới ánh trăng có một bóng hình xinh đẹp đang đứng trong viện.
Dưới ánh trăng nhu hòa, nàng trông như tiên tử chốn cung Dao Trì, gió đêm thổi qua như muốn theo gió trở về.
Đăng bởi | minnbaoo |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 18 |