Đạo Ấn.(1)
Mặt trời đỏ rực, ánh chiều tà lặng lẽ đổ xuống những dãy núi trùng điệp. Bên dưới bầu trời ảm đạm, một thung lũng u tịch chậm rãi hiện ra.
Bên trong thung lũng, dường như thứ duy nhất tồn tại chỉ là những bụi cỏ khô héo, vài cây cổ thụ cằn cỗi đứng đơn độc, trơ trội chống đỡ cơn gió mùa thu lạnh lẽo.
Đây là Tiên Tuyệt Cốc, mệnh danh "vùng đất bị linh khí lãng quên", xem như là tuyệt địa của Huyền Châu, nơi mà chẳng kẻ nào muốn đặt chân đến trừ phi là bị ép buộc.
Bên trong một căn nhà gỗ mục nát nằm sâu trong cốc, có tiếng bước chân chậm rãi vang lên.
Một thiếu niên đứng trước cánh cửa cũ kỹ, ánh mắt trầm mặc như đang dõi nhìn về phía chân trời xa xăm.
Gió nhẹ lướt qua, tà áo bào đơn sơ của hắn khẽ phất, lộ ra gương mặt tuấn tú nhưng lại có phần nhợt nhạt.
Hắn là Trần Tự Không, tam thiếu của Trần Gia, một trong số những gia tộc hiếm hoi được liệt vào hàng "Thượng Tộc" trấn áp một vùng trời của Huyền Châu, bên trong cường giả nhiều như mây, gà đất chó sảnh cũng đủ sức phá núi chặt rừng.
Bất quá, hắn chỉ là một phế vật bị người đời khinh miệt, chính là trò cười lớn nhất của Trần Gia.
Nói rõ chút, hắn mặc dầu sinh ra trong tuyệt đại thế gia của Huyền Châu, vốn nên mang thiên tư ngút trời, niễn áp bạn đồng trang lứa.
Xui xẻo thay, Hắn đích là một thiếu niên ba "không" điển hình, không linh căn, không căn cơ, không cả cơ hội bước vào con đường tu tiên.
Trần Tự Không vốn là kẻ xuyên không, kiếp trước chẳng có người thân, vốn là kẻ thiếu thốn tình yêu thương của gia đình, dẫn đến khi xuyên việt tới Huyền Châu, được cha mẹ yêu thương hết mực, hắn cực kỳ phấn khích.
Nhưng cuộc vui nào cũng chóng tàn, mọi thứ đều đổi thay kể từ ngày hắn đặt tay lên Trắc Linh Thạch, ba chữ to tướng hiện lên "Vô Linh Căn" đem thế giới quan của hắn triệt để sụp đổ.
Tu hành giới vốn khắc nghiệt, tranh đấu là không thể trách khỏi, ta được ngươi mất, thực lực vi tôn, kẻ không có thực lực, càng là phế vật, tự nhiên sẽ bị đào thải, đồng dạng như xã hội tư bản.
Kể từ đó về sau, hắn bị xem như không tồn tại, chỉ là cơn gió thoảng qua trước của Trần Gia. Một kẻ phế vật, bị xem như vết nhơ lớn nhất trong đời của phụ thân hắn, Trần Tuyệt.
Đến khi trưởng thành, Trần Tự Không bị đưa đến Tiên Tuyệt Cốc này, cách ly khỏi thế giới bên ngoài, sự phồn hoa của Trần Gia, chốt lại chính là tránh làm ô uế thanh danh gia tộc.
Hắn cười khổ, cười chính mình, cười cả số phận.
Dù không ai nói ra, nhưng hắn biết, trong mắt người đời, hắn là một kẻ vô dụng.
Vốn đã cho hắn một cơ hội làm lại, vì sao lại tước đoạt đi hết hy vọng, chỉ để lại một mình hắn trơ trội, vô lực đến nhường này?
Phi!
Hắn chỉ tay, khinh thường thiên đạo bất nhân, nhưng nói rồi lại thôi, dù sao hắn cũng không đủ sức chống đỡ trước số phận.
Hắn nhìn về phía sau, tầm mắt dừng lại tại một lão giả vận trường bào xám nhạt ngồi dựa vào cây cột gỗ, tay cầm hồ lô rượu, bộ dạng ung dung như không có gì đáng bận tâm.
Người này là Lưu Hộ Pháp, kẻ duy nhất được phái theo bảo vệ hắn, dù sao hắn cũng là thiếu gia của Trần Gia, xem như ruồng bỏ cũng phải có chút thông lệ.
Nhưng hắn vốn vô dụng, giết cũng chẳng được lợi lộc gì, vì vậy lần này cũng có thể xem như là kỳ nghỉ dài hạn của Lưu Hộ Pháp, đến lúc phàm nhân như Trần Tự Không hết thọ nguyên mà chết mới kết thúc.
Đóng lại dòng suy nghĩ, Trần Tự Không bước vào nhà, ánh mắt quét qua căn phòng trống trải chỉ có một chiếc bàn cũ và vài chiếc ghế gãy chân.
Hắn không khỏi cảm thán, cốc này không hổ danh nơi chôn người chết thích hợp nhất, cam kết không thể đội mồ sống dậy thành thây ma, đúng là hoang tàn đến không tưởng.
Không khí nặng nề, linh khí thưa thớt đến mức gần như không tồn tại!
Hắn ngồi xuống bên cạnh bàn, ánh mắt lặng lẽ nhìn vào lòng bàn tay mình. Bao lần hắn đã tự hỏi, liệu lão tặc thiên cho hắn sống lại vì lí gì? Nếu không thể tu tiên, nếu không thể mạnh mẽ, thì làm sao có thể thay đổi số phận?
Đang lúc trầm tư, một tiếng động nhỏ đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.
Trần Tự Không ngẩng đầu, lông mày khẽ nhíu lại. Âm thanh này tuy nhỏ nhưng không tự nhiên, như có ai đó cố ý đè nén hơi thở.
"Ngươi có nghe thấy không?" Hắn quay đầu nhìn Lưu Hộ Pháp, nhưng lão giả kia vẫn nhắm mắt, dựa cột gỗ, dường như đã say ngủ.
Trần Tự Không hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh, nhưng trái tim đã bắt đầu đập nhanh.
Đột nhiên, cửa gỗ phát ra tiếng "kẹt" khe khẽ. Một bóng đen nhanh như chớp lao vào, mang theo sát ý lạnh buốt.
Kẻ này vận hắc bào, khuôn mặt bị che kín, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ rực như máu.
Thanh chủy thủ trong tay hắn lóe lên ánh sáng sắc bén, mang theo một luồng khí tức giết chóc nồng nặc, thẳng hướng Trần Tự Không đâm tới.
Trần Tự Không hoàn toàn không kịp phản ứng. Sát ý này quá mức đáng sợ, áp lực khiến hắn không thể nhúc nhích.
Khi lưỡi dao chỉ còn cách hắn một gang tay, bản năng sinh tồn bộc phát, hắn giơ tay phải lên theo phản xạ để chắn lấy.
Ngay lúc đó, trong lòng bàn tay hắn, một luồng ánh sáng bỗng bừng lên!
Ánh sáng ấy mang màu xanh u huyền, hình thành một ấn ký tỏa sáng, tựa như đang khắc họa nên một trận đồ phức tạp.
Từng đường nét chậm rãi được vẽ ra, nổi nên lên hàng chục dòng ký tự khó hiểu nối đuôi nhau.
Ấn ký tựa như một khỏa tinh vân bị giam cầm trong cơn lốc, những đường nét đan xen tạo thành một vòng tròn hoàn hảo với tâm điểm là viên ngọc lấp lánh.
Không gian như ngừng lại trong khoảnh khắc, trước khi một luồng cuồng phong cuộn trào từ lòng bàn tay hắn, mạnh mẽ phóng ra, tựa như núi lửa phun trào.
Ầm!!
Một tiếng ầm vang lên, xé tan đi không khí tĩnh lặng của Tuyệt Tiên Cốc.
Theo đó, bức tường gỗ phía sau hắn nổ tung thành hàng trăm mảnh nhỏ, khói bụi mịt mù cùng vụn gỗ nhanh chóng phát tán, chốc lát đã bao trùm lấy không khí.
Hắc y nhân kia bị cuồng phong đánh bật, thân hình hắn văng ra xa như một chiếc lá khô trong bão lớn.
Khi thân hình tên thích khách còn chưa chạm đất, đạo cuồng phong tiếp tục lan rộng, khiến những bụi cỏ và cây khô xung quanh rung chuyển dữ dội.
Trần Tự Không cảm nhận rõ ràng sức mạnh cuồng bạo đang luân chuyển lòng bàn trong tay mình, đôi mắt không nhịn được mà lộ rõ vẻ bất ngờ.
Nhưng chưa để hắn kịp hứng, một cơn đau nhói kịch liệt ập đến, nó dội lên từ lòng bàn tay khiến hắn hít phải vào một ngụm trọc khí.
Ánh sáng xanh lam lóe lên một lần cuối trước khi dần lụi tắt, để lại một vệt cháy đỏ hằn rõ trên da thịt, đau rát đến tận xương tủy.
Hắn ngã khuỵu xuống, mồ hôi túa ra như tắm, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi mà khó hiểu nhìn chằm chằm vào bàn tay của chính mình.
"Quái gì vậy!?" Trần Tự Không thì thào, hơi thở gấp gáp.
Nhưng hắn chưa kịp suy nghĩ thêm, một luồng sát ý cường đại gấp trăm lần so với hắc y nhân kia bùng phát, nó từ phía ngoài truyền đến, tựa như phía sau là ác quỷ từ địa ngục đang ôm chặt lấy cơ thể hắn, chỉ để lại duy nhất một cảm giác, khó thở, vô cùng đáng sợ!
Sát ý này mạnh đến mức dường như kích hoạt toàn bộ bản năng sinh tồn của Trần Tự Không, trong chốc lát, cơ chế adrenaline của cơ thể được kích hoạt, xộc thẳng vào thân chi bách hải của hắn, khiến cơ bắp căng cứng lên, mồ hôi lạnh cũng ứa ra, sẵn sàng chiến đấu bất kì lúc nào.
Nhưng ngay lúc đó, một đạo kiếm quang sáng rực xé toang không gian, nhanh như chớp lao đến từ phía sau hắn
Đăng bởi | unthings_0 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 11 |