Đạo Ấn(2)
Đạo kiếm quang kia tựa hồ như một tia chớp rạch ngang trời đêm, sóng khí đánh ra rẽ mặt đất bên dưới làm đôi, không hề cho tên hắc y nhân bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
Trong nháy mắt, thân thể của tên thích khách bị chia làm hai, máu tươi đỏ thẫm bắn tung tóe, nhuộm đỏ mặt đất khô cằn.
Trần Tự Không còn chưa kịp phản ứng, đạo kiếm quang kia đã biến mất, chỉ để lại trong không khí dư âm của sát khí sắc bén.
“Chậc chậc, thiếu chút nữa thì để người này làm thịt ngươi rồi.”
Một giọng nói lười biếng vang lên. Từ phía sau, Lưu Hộ Pháp thong thả bước ra, vẫn là bộ dáng ung dung như trước, nhưng đôi mắt đã ánh lên tia sắc lạnh.
Trên tay lão là một thanh trường kiếm mỏng manh còn loang lổ vài giọt máu tươi, tất nhiên, đạo kiếm quang vừa rồi chính là thủ pháp của lão.
Trần Tự Không chật vật ngồi dậy, bàn tay phải vẫn còn run rẩy vì cơn đau nhói vừa rồi. Hắn không thể kìm nén cảm giác sợ hãi pha lẫn nghi hoặc.
“Người vừa nãy là ai? Cớ gì hắn lại muốn giết ta?” Hắn cất tiếng, giọng khàn khàn nhưng đầy sự bất mãn.
Lưu Hộ Pháp liếc nhìn xác chết trên mặt đất, khẽ hừ một tiếng: “Chỉ là một con chuột nhắt. Loại sát thủ này, chắc chắn là bị ai đó mua chuộc. Nhưng tại sao lại nhằm vào ngươi…” Lưu Hộ Pháp dừng lại, ánh mắt lóe lên chút suy tư, rồi bất giác chuyển sang nhìn vào lòng bàn tay của Trần Tự Không.
“Ngươi vừa làm gì đó?” Lão hỏi, giọng điệu đầy ý vị.
Trần Tự Không theo bản năng nắm chặt bàn tay phải, nhưng dấu ấn kỳ lạ kia đã biến mất, như thể chưa từng xuất hiện. Hắn không biết phải trả lời thế nào, chỉ lắc đầu nói: “Ta… không biết. Lúc ấy ta chỉ giơ tay lên theo phản xạ.”
Lưu Hộ Pháp nhìn hắn một hồi lâu, đôi mắt lão khẽ nheo lại, như muốn nhìn thấu mọi thứ. Nhưng cuối cùng, lão chỉ lắc đầu: “Quả là kỳ lạ. Thứ gì đó trong ngươi vừa bộc phát… nhưng lại không giống bất kỳ loại linh lực nào ta từng thấy.”
Trần Tự Không mở miệng định hỏi thêm, nhưng cơn đau từ lòng bàn tay khiến hắn cau mày. Ánh mắt hắn lần nữa nhìn xuống tay mình, nơi vừa xuất hiện ấn ký kỳ quái.
“Đây là… linh lực sao?” Trần Tự Không thì thào, giọng pha lẫn sự bất ngờ và hoang mang.
Đánh rắm, ta một phàm nhân không có chút tu vi, linh lực sẽ tự dưng chui ra sao? Sẽ không phải là thủ pháp gì đó mà lão cha để lại trong cơ thể ta chứ?
Lưu Hộ Pháp không đáp, chỉ đưa mắt quan sát khung cảnh xung quanh, như đang tìm kiếm thứ gì đó. Sau một lúc, lão chép miệng: “Hôm nay coi như may cho ngươi. Nếu ta không ra tay kịp thời, e rằng cái mạng nhỏ này đã xong rồi.”
Lão quay lại, ánh mắt nghiêm túc hơn: “Nghe đây, tiểu tử. Có kẻ không muốn ngươi sống, điều đó có nghĩa là ngươi không phải hoàn toàn vô dụng như bản thân ngươi nghĩ. Nhưng lần sau, đừng mong ta sẽ luôn kịp cứu ngươi.”
Lời nói của Lưu Hộ Pháp như một gáo nước lạnh dội xuống đầu Trần Tự Không. Hắn nhìn thi thể kẻ thích khách trên mặt đất, máu vẫn chưa khô, cảm giác sống sót sau cái chết khiến tim hắn đập loạn nhịp.
Hắn biết, từ hôm nay, cuộc sống của mình tại Tiên Tuyệt Cốc sẽ không còn yên bình nữa.
---
Đêm hôm đó, ánh trăng sáng đăng đỉnh, phủ xuống Tiên Tuyệt Cốc, Trần Tự Không nằm trên chiếc giường gỗ đơn sơ, ánh mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Trong đầu hắn, những hình ảnh về ấn ký trong lòng bàn tay cứ lặp đi lặp lại.
“Rốt cuộc nó là gì?”
Hắn không ngừng suy nghĩ, bàn tay vô thức siết chặt. Dù không thể giải thích, nhưng lần đầu tiên trong đời, hắn cảm nhận được một tia hy vọng le lói giữa biển tối thâm uyên.
Nếu như đây là một dạng thần thông, vậy thì tốt, hắn xem như cũng có chút vốn liếng để tự bảo vệ mình trong tu tiên loạn thế này.
Nhưng xấu nhất, đây là do lão cha lưu lại, đòn kia chính là toàn bộ thực lực hoặc một phần thực lực của nó, như vậy, mặc dù vẫn là có thể bảo vệ mình, nhưng chung quy vẫn có hạn chế, cần suy tính kỹ lưỡng.
Lại nói, lão cha dù sao cũng là cường giả đệ tam cảnh, một kích của hắn giết không nổi tên thích khách nhiều lắm là Nhất Cảnh, thật sự giống như một trò cười.
Về phần những cảnh giới tu luyện này, Trần Tự Không cũng chẳng biết nhiều lắm, nghe nói tu sĩ ở đây phân chia từ Nhất cho tới Ngũ Cảnh, mỗi cảnh giới lại cách biệt như trời với đất.
Mà bên trong mỗi đại cảnh giới lại tồn tại các giai đoạn riêng biệt, tất nhiên, hắn chưa từng đọc qua kinh sách về vấn đề này, hoàn toàn mù mịt.
Nhưng hiện tại, trước mắt hắn vẫn là đặt ra một mục tiêu nhỏ, đem ấn ký bí ẩn này triệt để làm rõ, xem xem rốt cuộc nó có tác dụng gì.
------
Sáng hôm sau.
Ánh nắng chậm rãi chiếu xuống, mang theo hơi gió man mát pha lẫn trong không khí ngột ngạt của Tiên Tuyệt Cốc.
Trần Tự Không tỉnh dậy, vươn vai một cái, thực hiện công tác vệ sinh cá nhân đầy đủ, sau đó bước về hướng ngoài cửa.
Vừa ra đến cửa, hắn liền nhận ra Lưu Hộ Pháp đang đưa ánh mắt sắc bén quét qua vết sẹo còn đọng lại trong lòng bàn tay mình, khuôn mặt lão thoáng hiện nét nghi hoặc nhưng không nói gì. Trần Tự Không cảm nhận được điều đó, trong lòng không khỏi dâng lên một chút bất an.
“Tiểu tử, theo ta.” Lưu Hộ Pháp bất ngờ lên tiếng, giọng lão đầy sự quyết đoán.
“Đi đâu?” Trần Tự Không hỏi, ánh mắt cảnh giác.
“Ta không có thói quen giải thích.” Lão chỉ buông một câu lạnh nhạt rồi xoay người bước đi, không chờ phản ứng của hắn.
Trần Tự Không thở dài, đành theo sau. Hắn biết rõ, Lưu Hộ Pháp tuy tỏ vẻ lười nhác nhưng chưa bao giờ làm gì không có mục đích.
Lưu Hộ Pháp dẫn hắn đến một vùng đất trống nằm sâu trong Tiên Tuyệt Cốc. Nơi đây u tịch, chỉ có vài gốc cây khô và lớp cỏ dại xác xơ, nhưng khác với vẻ tiêu điều thường thấy, không khí tại đây dường như ẩn chứa một sự áp lực vô hình.
“Ngồi xuống,” lão ra lệnh, chỉ tay về phía một tảng đá lớn.
Trần Tự Không ngoan ngoãn làm theo, ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Đưa tay ra,” Lưu Hộ Pháp nói tiếp.
Hắn do dự một chút rồi giơ bàn tay phải ra, nơi từng xuất hiện ấn ký bí ẩn.
Lưu Hộ Pháp chăm chú quan sát, khẽ đọng ngón tay. Ngay tấp lự, một tia sáng mờ nhạt lóe lên từ đầu ngón tay lão, nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay Trần Tự Không.
Ngay khi luồng sáng chạm vào, ấn ký xanh lam lập tức hiện ra, tỏa ra ánh sáng yếu ớt nhưng mang theo chút ái muội, tựa hồ còn ẩn chứa vô vàn thứ kỳ bí sâu bên trong. Những đường nét phức tạp trên ấn ký dường như sống động, luân chuyển không ngừng.
Ánh mắt Lưu Hộ Pháp càng thêm thâm trầm. Lão thì thào như tự nói với chính mình: “Quả nhiên… Đây không phải linh lực bình thường, mà là một dạng Đạo Ấn. Nhưng tại sao nó lại xuất hiện trên cơ thể phàm nhân như ngươi?”
“Đạo Ấn? Đó là gì?” Trần Tự Không không nén được tò mò.
“Đừng hỏi. Bản thân ngươi còn không hiểu, ta càng không thể giải thích. Nhưng có một điều chắc chắn, ấn ký này không hề tầm thường. Nó không chỉ bảo vệ ngươi mà còn chứa đựng một lượng linh lực vượt xa tưởng tượng.” Lưu Hộ Pháp nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói nặng nề.
Lưu Hộ Pháp không để Trần Tự Không nghỉ ngơi. Lão bắt đầu ngay việc thử nghiệm để tìm hiểu nguồn gốc và bản chất của Đạo Ấn.
“Đứng lên, tiểu tử.” Lưu Hộ Pháp quát, đồng thời quăng cho hắn một thanh kiếm gỗ đơn sơ.
“Cầm lấy. Từ hôm nay, ngươi phải rèn luyện thân thể. Một cơ thể cường tráng mới có thể chịu đựng được sức mạnh của Đạo Ấn này.”
Trần Tự Không miễn cưỡng làm theo, trong lòng không khỏi cảm thấy lão già này thật quá quắt, dù sao bản thân cũng là đỉnh lưu phế vật công tử bột, trăm năm không nhấc ngón chân, bây giờ có chút hy vọng tu tiên, bài học đầu tiên lại là tập thể dục...
Nhưng chung quy lại hắn không thể phản kháng, ngoan ngoãn làm theo lời của Lưu Hộ Pháp.
Từ những ngày đầu tiên, Lưu Hộ Pháp bắt hắn luyện các bài tập thể lực cường độ cao. Từ chạy bộ quanh Tiên Tuyệt Cốc cho đến nâng đá, chặt gỗ, thẳng đến khi sức cùng lực kiệt mới thôi. Cường độ tập luyện như vậy, cả lợn còn giảm mỡ được nói gì Trần Tự Không? Trải qua thời gian ba tuần tập luyện, hắn cảm giác cơ thể có thay đổi, rắn chắc lên không ít.
Một buổi chiều, khi Trần Tự Không mệt mỏi ngồi nghỉ sau giờ luyện tập, Lưu Hộ Pháp bất ngờ bùng nổ một luồng sát ý mãnh liệt, áp sát hắn từ phía sau.
Trần Tự Không giật mình, theo bản năng giơ tay lên chắn, trong lòng thầm mắng chửi.
Mẹ nó lão già thối, ta đã biết từ đầu lão chỉ là dòm ngó bộ mặt tuấn tú này của ta mà. Lão chó má ông có hết thọ nguyên thì đi mà đoạt xá tu sĩ ấy, tìm lão tử đánh rắm à?
Ầm!
Đạo Ấn trên bàn tay hắn bỗng phát sáng rực rỡ, một luồng lực lượng cuồng bạo tuôn ra, hóa thành cuồng phong đánh bay Lưu Hộ Pháp, khiến hắn lùi lại gần 10 bước chân.
Lưu Hộ Pháp hạ sát ý, ánh mắt trầm tư: “Rất tốt. Đạo Ấn này rõ ràng phản ứng với cảm giác nguy hiểm của ngươi. Nhưng sức mạnh của nó không ổn định, cần thử nghiệm thêm.”
Từ đó, mỗi ngày, lão đều tìm cách đưa Trần Tự Không vào những tình huống nguy hiểm, từ đóng giả thành thích khách đến đối mặt với dã thú trong cốc.
Mỗi lần như vậy, Đạo Ấn đều xuất hiện, nhưng cường độ và tính chất sức mạnh lại không hề cố định. Có lúc nó bộc phát sức mạnh kinh hoàng, đủ để san bằng mọi thứ trong phạm vi vài trượng. Nhưng cũng có lần, chỉ là một tia sáng yếu ớt, không đủ để bảo vệ hắn.
Sau nhiều ngày thử nghiệm, Lưu Hộ Pháp lắc đầu, vẻ mặt đầy phức tạp: “Thứ này không đơn giản. Sức mạnh của Đạo Ấn dường như không chỉ phụ thuộc vào cảm giác nguy hiểm của ngươi mà còn bị chi phối bởi một yếu tố khác, sâu xa hơn, có lẽ liên quan đến chính bản thân ngươi. Chỉ khi nào ngươi hoàn toàn hiểu rõ chính mình, sức mạnh này mới thực sự được khơi dậy.”
Nghe vậy, Trần Tự Không rơi vào trầm tư. Những ngày gần đây hắn cảm nhận được bản thân đã tìm hiểu về đạo ấn không ít, nhưng vẫn có chút cảm giác vướng bận, giống như bản thân vẫn chưa biết gì. Điều này làm hắn phiền muộn vô cùng.
Tuy nhiên, vẫn có một điều hắn nắm rõ, thuận theo thể lực của hắn ngày càng tăng lên, phản phệ của đạo ấn cũng sẽ thuận theo đó mà giảm thiểu. Lúc trước chỉ cần kích hoạt đạo ấn thì nó sẽ để lại cho Trần Tự Không một vết sẹo lớn, mất thời gian vài tuần mới phục hồi. Giờ đây, hắn có thể kích hoạt nó mười lần một ngày, mỗi lần chỉ để lại một vết sẹo không quá lớn, nhiều lắm là nửa tuần, đây cũng xem như là một điềm báo tốt.
Đúng lúc Trần Tự Không đang cao hứng vì thành quả sau hai tháng luyện tập của mình, một thanh âm trong đầu hắn khẽ vang lên.
"Đến phòng khách gặp ta."
Đăng bởi | unthings_0 |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 9 |