Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bên Ngoài Tiên Lộ(1)

Tiểu thuyết gốc · 2023 chữ

Tiếng gọi vang lên trong đầu Trần Tự Không khiến hắn giật mình. Hắn ngẩng đầu, nhìn quanh một lượt nhưng không thấy bóng dáng ai. Trần Tự Không gãi đầu, lẩm bẩm: "Lão quái vật đó ép ta luyện tập 3 ngày 3 đêm liên tục, sẽ không phải là sinh ảo giác rồi đó chứ?"

"Không phải, chẳng lẽ lão già này đã nhịn không được rồi, bắt đầu muốn..."

“Còn đứng đực ra đó làm gì? Đến phòng khách ngay!” Thanh âm của Lưu Hộ Pháp lần nữa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, lần này lại mang theo chút không kiên nhẫn.

“Được rồi, được rồi! Ta đến ngay đây.” Trần Tự Không thở dài, nhanh chân bước dọc hành lang gỗ mục nát, tiến về phía phòng khách.

Khi hắn bước vào căn phòng nhỏ được gọi là “phòng khách” của căn nhà gỗ, hắn bắt gặp Lưu Hộ Pháp đang ngồi bắt chéo chân trên ghế, bên cạnh là hồ lô rượu lớn. Lão hớp một ngụm, liếc nhìn hắn từ đầu đến chân như thể đang kiểm tra món hàng vừa mua.

“Ngồi xuống.” Lưu Hộ Pháp nói, giọng điệu không có chút cảm xúc.

“Lão gọi ta chỉ để ngồi đây xem lão uống rượu à?” Trần Tự Không vừa ngồi xuống vừa càu nhàu.

Lưu Hộ Pháp không trả lời, chỉ lặng lẽ đặt hồ lô rượu xuống, ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Tiểu tử, ngươi muốn tu luyện không?"

Trần Tự Không vừa ngồi xuống rót trà, động tác lại một nhịp, hắn nhíu mày nhìn về phía Lưu Hộ Pháp.

"Lão không phải lại muốn đem linh căn của ta ra đùa nữa chứ?"

Lưu Hộ Pháp không nói gì, chậm rãi ngồi dậy, với lấy hồ lô rượu nhấp một ngụm, sau đó chấp một tay ra sau lưng, điệu bộ tựa như tuyệt thế cao nhân.

"Đại đạo ba ngàn, không gì không thể, vốn không phải chỉ có một mình con đường tu tiên mới thành đạo, chỉ là tiên lộ đã có từ thời thượng cổ, nền tảng vững chắc, phổ biến chèn ép toàn bộ những con đường khác mà thôi." Lão dùng giọng điệu không nhanh không chậm nói ra, nhấp thêm một ngụm rượu.

"Ý lão là vẫn còn con đường khác để tu luyện?" hắn tràn ngập nghi hoặc hỏi.

Lưu Hộ Pháp không trả lời ngay, thay vào đó chậm rãi đặt lòng bàn tay lên sát bức tường gỗ, sau đó mới nói.

"Ngươi đã từng nghe đến khái niệm "luyện thể" chưa?"

“Luyện thể?” Trần Tự Không nhíu mày. “Ý lão là rèn luyện cơ thể để mạnh mẽ hơn? Không phải ta đã làm việc đó suốt hai tháng qua rồi sao?”

“Đúng, nhưng ta không nói đến mấy bài tập bình thường đó.” Lưu Hộ Pháp cười nhạt. “Ta đang nói đến luyện thể chân chính, nơi mà cơ thể phàm nhân có thể vượt qua giới hạn, đạt đến mức độ bất hoại, đồng bì cốt thép, có thể đối đầu với tu tiên giả!"

Trần Tự Không trợn tròn mắt: “Bất hoại? Lão không đùa đấy chứ? Thứ đó nghe như không hợp lí chút nào!”

Lục Hộ Pháp trước câu hỏi này của hắn chỉ nở một nụ cười nhạt, hít vào một ngụm trọc khí. Tiếp đến, lão từ từ đưa lòng bàn tay ra sau thắt lưng, mạnh mẽ một chưởng vỗ vào bức tường gỗ.

Ầm!!

Thanh âm như sấm rền vang gầm lên giữa không trung, sóng khí mạnh mẽ tản phát ra, thậm chí đem Trần Tự Không đánh bay vào tường, bàn ghế cũng đồng dạng bay về sau vài trượng.

Bức tường gỗ trước mắt hắn... Đổ sập!

Theo đó, toàn bộ căn nhà gỗ rung chuyển, bất quá nhờ vào linh lực của Lục Hộ Pháp chống đỡ cũng không có đổ sụp.

Trần Tự Không quan sát hết một màn, mặc dù nói lão già này thông thường lừa người, nhưng đây là lời thật việc thật, quyển vừa rồi không hề có khí lưu chuyển động, hoàn toàn là nhờ vào nhục thân đánh ra!

“Đúng là truyền thuyết, nhưng không phải không thể thực hiệ-..."

Chưa kịp để lão nói dứt câu, Trần Tự Không đã quỳ xuống, chấp tay cung kính, dập đầu ba cái, đôi mắt rực sáng như có muôn vì tinh tú bên trong.

"Sư phụ, từ nay ta là đồ đệ của người, xin hãy dạy ta luyện thể!"

Hahaha!

Lão nổ một trận cười sảng khoái, sau đó chậm rãi bước đến gần hắn. "Tiểu tử, đã nhận ra sự lợi hại của luyện thể rồi chứ gì? Ngươi không có linh căn, không có cơ hội tu tiên, tuy nhiên ngươi có đạo ấn, sức tiêu hao của nó lại còn phụ thuộc vào nhục thân của ngươi, chính là nói trời cũng muốn ngươi luyện thể!"

Lưu Hộ Pháp rút từ trong áo ra một cuốn sách mỏng, bìa đã cũ nát và phủ đầy bụi. Trên bìa sách là dòng chữ mờ nhạt: Quy Giáp Công.

Trần Tự Không đưa hai tay nhận lấy quyển sách kia, nghi hoặc hỏi. "Sư tôn, đây là sách gì?"

“Luyện thể vốn là loài người từ trăm vạn năm trước sáng tạo ra, dựa theo sự phát triển của vô vàn loài thực vật mà tu luyện, đạt được thể chất của chúng. Đây vốn chính là đích hệ tu hành đầu tiên của con người, bất quá về sau lại bị tu tiên thay thế. Luyện thể cực kỳ khắc khổ, mà Quy Giáp Công này lại càng nâng cao điểm đó lên trăm lần, nghĩa trên mặt chữ, tức là luyện ra cơ thể cứng như mai rùa, về sau ngưng tụ cang khí, chính là mai rùa thật sự. Tuy nhiên công pháp này lại chia theo số năm công lực, cũng giống như năm trưởng thành của rùa, khác biệt là mỗi năm trên mai lại có thêm một vân, thẳng đến một trăm hai mươi vân, tương đương hai giáp công lực mới dừng lại."

*:2 giáp = 120 năm.

"Số năm này không phải là đại diện hoàn toàn cho năm tu luyện, chỉ cần là người đủ kiên trì cùng tư chất đủ tốt sẽ có thể đẩy nhanh quá trình này, mà ta đến nay sở hữu công pháp này đã hai trăm năm, vẫn chỉ có thực lực tám mươi vân công lực, tương đương với Tụ Cang Đại Thành."

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Trần Tự Không, Lục Hộ Pháp lại bắt đầu giảng giải sơ qua về hệ thống cảnh giới.

Tiên đạo phân làm đệ nhất cảnh cho tới đệ ngũ cảnh, mà phía trước đệ nhất cảnh lại là Trúc Cơ Cảnh, phân chia Sơ Kỳ-Trung Kỳ-Hậu Kỳ-Đỉnh Phong.

Bước vào Nhất Cảnh gọi là Khai Môn Cảnh, bên trong lại gồm 3 giai đoạn: Khí Môn khai khí hải, Thần Môn khai Thần Hải, Đạo Môn khai Đạo Hải, mỗi giai đoạn lại chia ra làm Sơ Kỳ cho đến Đỉnh Phong, khoảng cách rất lớn.

Tiếp đến, tiến vào Nhị Cảnh lại gọi Nhập Đạo Cảnh, phân làm Đạo Đỉnh kết lô, Đạo Đan luyện thiên, Đạo Anh ngưng pháp.

Còn về Luyện Thể, phía dưới nhất cảnh đã chia làm 5 cảnh giới rồi, phân biệt gồm Luyện Bì, Luyện Cốt, Luyện Tạng, Luyện Tủy, Luyện Huyết.

Bước vào Nhất Cảnh lại gọi Bàn Huyết, Tụ Cang, Hóa Kình, phân chia Tiểu Thành-Đại Thành-Viên Mãn.

Nhị Cảnh thì chỉ có hai cái cảnh giới Kim Thân, Thần Tàng.

Vì hắn hiện tại còn yếu, vì vậy nên chỉ cần biết bấy nhiêu là đủ.

Vừa nghe xong, hắn liền tò mò hỏi.

"Vậy ngài bây giờ là cảnh giới gì?"

"Ta hiện tại là Đạo Đỉnh Cảnh Hậu Kỳ, kèm theo thực lực luyện thể Tụ Cang Cảnh Đỉnh Phong, có thể mạnh hơn Hậu Kỳ thông thường một chút."

Tê... Lão mạnh như vậy vẫn chỉ là chân ướt chân ráo bước vào Nhị Cảnh, điều này làm Trần Tự Không có chút mường tượng lão cha Tam Cảnh rốt cuộc mạnh đến nhường nào.

“Luyện thể khắc khổ đến vậy, nghe như ta sắp tự tìm đường chết vậy.” Trần Tự Không lầm bầm, nhưng ánh mắt không khỏi sáng lên. Nếu điều Lưu Hộ Pháp nói là thật, đây chính là cơ hội duy nhất để hắn thay đổi số phận, chắc chắn phải nắm bắt.

“Ta không ép ngươi.” Lưu Hộ Pháp nói, giọng nghiêm túc. “Quyết định là của ngươi.”

Trần Tự Không cắn môi, rồi gật đầu: “Ta làm. Dù sao cũng chẳng có gì để mất.”

Ngay sáng hôm sau, Lưu Hộ Pháp dẫn hắn đến một thác nước lớn sâu trong Tiên Tuyệt Cốc. Nước từ trên cao đổ xuống với lực mạnh đến mức tạo ra những tiếng ầm ầm không ngớt.

“Bước vào đi.” Lưu Hộ Pháp chỉ tay vào dòng thác.

“Lão đang đùa ta đúng không? Bước vào đó khác gì tự sát!” Trần Tự Không la lên.

“Đừng nói nhảm. Đây là bước đầu tiên để rèn luyện cơ thể. Nếu ngươi không vượt qua được, thì cũng đừng mơ đến việc luyện Quy Giáp Công.” Lưu Hộ Pháp khoanh tay, ánh mắt đầy thách thức.

Trần Tự Không hít sâu một hơi, rồi nghiến răng bước vào dòng thác. Nước lạnh như băng lập tức dội lên người hắn, mỗi giọt nước như một mũi kim đâm vào da thịt. Lực nước mạnh đến mức khiến hắn cảm giác như cả cơ thể sắp bị nghiền nát.

“Đừng gục! Ráng chịu đi!” Giọng của Lưu Hộ Pháp vang lên phía sau.

Trần Tự Không cắn răng, đôi chân run rẩy nhưng vẫn cố đứng vững. Hắn không biết mình đã đứng đó bao lâu, chỉ biết rằng khi bước ra khỏi dòng thác, cơ thể hắn đã bầm dập và run rẩy không ngừng.

“Không tệ.” Lưu Hộ Pháp gật đầu. “Nhưng đây chỉ là khởi đầu. Ngày mai, chúng ta sẽ tăng độ khó.”

“Tăng độ khó?” Trần Tự Không muốn khóc nhưng không khóc nổi. Hắn cảm giác rằng ngày mai chính là địa ngục thật sự.

Sau một tuần chịu đựng dưới dòng thác, Trần Tự Không nhận ra cơ thể mình đã thay đổi rõ rệt. Những cơn đau nhức dần biến mất, thay vào đó là cảm giác mạnh mẽ và bền bỉ hơn. Đạo Ấn trên tay hắn cũng bắt đầu phản ứng mạnh mẽ hơn, như thể nó đang hòa hợp với sự phát triển của cơ thể hắn.

Lưu Hộ Pháp không hề buông lỏng. Lão tiếp tục thúc đẩy hắn thực hiện những nhiệm vụ mới ngày càng khó hơn, từ việc kéo đá lên đỉnh núi đến chiến đấu với đám dã thú trong rừng. Mỗi ngày trôi qua, Trần Tự Không lại cảm thấy thực lực của mình đang chậm rãi đề thăng, đây chính là hiệu quả của việc đánh đổi vô số mồ hôi cùng nước mắt đúc thành.

Dần dần, hắn bắt đầu nhận ra một điều: luyện thể không chỉ là rèn luyện cơ thể mà còn là rèn luyện ý chí. Chính ý chí đó mới là thứ giúp hắn bước vào luyện thể chi lộ chân chính!

Một buổi tối, khi Trần Tự Không đang tĩnh tọa ánh trăng, Lưu Hộ Pháp bước đến, mang theo một bộ trang bị kỳ lạ.

“Đây là gì?” Trần Tự Không hỏi, ánh mắt tò mò.

“Đây là giáp trọng lực. Từ ngày mai, ngươi sẽ phải mang nó trong suốt quá trình luyện tập.” Lưu Hộ Pháp nói, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ đắc ý.

“Lão… thật sự muốn giết ta đúng không?"

Mà khoan đã, bộ giáp này hình như là lấy từ Bảy Viên xx mà, mẹ nó, thật sự chất chơi đến vậy sao?

Bạn đang đọc Bắt Đầu Khai Mở Đạo Ấn, Ta Đem Tu Hành Giới Lật Úp sáng tác bởi unthings_0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi unthings_0
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.