Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Y Nhân!?

Tiểu thuyết gốc · 1809 chữ

Bóng đen từ từ tiến đến, mỗi bước chân đều mang theo áp lực khiến không khí xung quanh như ngưng đọng. Hắc khí cuồn cuộn quanh thân, đôi mắt đỏ rực của kẻ đó chỉ nhìn chằm chằm vào Trần Tự Không, như muốn xé toạc hắn ra ngay lập tức.

“Lão Lưu, cảm giác này… hắn rất mạnh.” Trần Tự Không lùi lại một bước, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng.

“Khí tức Đạo Đỉnh Cảnh Sơ Kỳ, nhưng không đúng lắm…” Lưu Hộ Pháp híp mắt, giọng nói đầy sự nghi hoặc. “Có gì đó không ổn. Tiểu tử, ngươi đứng sau ta, đừng manh động.”

Chưa kịp để ai phản ứng, hắc y nhân đột ngột lao tới với tốc độ kinh hoàng. Hắn nhắm thẳng vào Trần Tự Không, một tay hóa thành trảo, mang theo hắc khí cuồn cuộn.

“Chết đi!” Một giọng nói khàn đục vang lên, mang theo sát khí ngập trời.

Ầm!

Một luồng linh lực mạnh mẽ bùng nổ từ Lưu Hộ Pháp, tạo thành một bức tường chắn trước mặt Trần Tự Không, đẩy lui hắc y nhân.

“Đừng vội. Ngươi không có cơ hội đâu.” Lưu Hộ Pháp đứng thẳng, tay nắm lấy chuôi trường kiếm bên hông.

Hắc y nhân lùi lại vài trượng, ánh mắt đỏ rực tràn đầy sát ý nhưng không biểu lộ cảm xúc nào khác.

“Thứ này… không phải người sống. Có gì đó điều khiển hắn.” Lưu Hộ Pháp thì thầm, ánh mắt sắc bén. “Để ta thử xem.”

Vụt!

Lưu Hộ Pháp vung trường kiếm, một đường kiếm quang sắc bén xé toạc không khí, nhắm thẳng vào ngực hắc y nhân.

Hắc y nhân không hề né tránh, chỉ đưa tay lên chắn. Kiếm quang chạm vào tay hắn, phát ra tiếng nổ lớn, làm cho đất đá xung quanh văng tứ tung, nhưng không xuyên qua được lớp hắc khí bảo vệ.

“Đạo Đỉnh Cảnh… nhưng không có phản ứng nhanh nhẹn của một cường giả chân chính. Rõ ràng chỉ là con rối được điều khiển.” Lưu Hộ Pháp nhếch mép cười nhạt.

Lần này, Lưu Hộ Pháp chủ động lao tới, thanh trường kiếm vẽ nên một vòng cung sáng rực, mang theo luồng linh lực mạnh mẽ nhắm thẳng vào cổ của hắc y nhân.

Hắc y nhân gầm lên, tung ra một quyền nghênh đón. Quyền phong và kiếm quang va chạm, tạo thành một vụ nổ lớn khiến khói bụi bay mù mịt, dư chấn đem mặt đất xung quanh đánh nứt toác ra thành hàng trăm mảnh vỡ lớn nhỏ.

Lùi lại vài bước, hắc y nhân khựng lại đôi chút, bàn tay trái bị cắt rách, nhưng hắn không hề kêu đau hay biểu lộ cảm xúc.

“Không có đau đớn, không có sợ hãi. Hoàn toàn là con rối.” Lưu Hộ Pháp gật đầu, ánh mắt ánh lên một tia sát khí sắc lạnh.

“Được rồi, thử nghiệm kết thúc.”

Lưu Hộ Pháp nhấc trường kiếm, linh lực cuồn cuộn dồn vào lưỡi kiếm, tạo thành một cơn lốc nhỏ bao bọc xung quanh.

“Hắc y nhân, ngươi chỉ là quân cờ. Trở về cát bụi đi.”

Ầm!

Một kiếm quang khổng lồ xé tan bóng tối, chém thẳng xuống người hắc y nhân. Dư lực mạnh mẽ đến mức đem Trần Tự Không đứng cách đó hơn mười trượng đánh bay đi hàng trăm thước. Lớp hắc khí bao quanh hắc y nhân không thể chịu nổi, tan biến trong tích tắc.

Thân thể hắn rung lên, linh lực cuồng bạo đem nhục thân của hắn xé toạc, đôi mắt đỏ rực dần mất đi ánh sáng, phân ra thành hàng chục mảnh nhỏ, ngã xuống mặt đất.

Lưu Hộ Pháp bước tới gần, cúi xuống quan sát. Hắn đặt tay lên thi thể của hắc y nhân, nhắm mắt cảm nhận một chút rồi lẩm bẩm: “Đúng như ta nghĩ. Hắn chỉ là một cái xác được điều khiển bởi một luồng ý niệm.”

“Ý niệm? Là thứ gì?” Trần Tự Không tiến lại gần, ánh mắt đầy sự tò mò.

“Thứ này giống như một phần ý chí của kẻ khác, được gắn vào xác chết để điều khiển. Kẻ đứng sau chắc chắn không đơn giản.”

"Vốn là định để lại cho ngươi luyện tay, kết quả lại chỉ là con rối, chậc chậc." Lão vừa nói vừa tỏa ra vẻ tiếc nuối.

“Lão có nghĩ hắn nhắm vào ta không?”

“Rất có thể. Mặc dù ngươi chỉ là một tên phế vật, tuy nhiên Đạo Ấn trên tay ngươi không phải thứ tầm thường. Có khả năng bọn chúng chính là nhắm đến thứ này, đến đó cho dù là ta cũng khó lòng bảo vệ được ngươi."

Nghe vậy, Trần Tự Không không khỏi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

"Vì vậy, ngươi nhất định phải tự dựa vào bản thân, dù sao ta cũng không thể mãi mãi là hậu thuẫn vững chắc cho ngươi được.

“Được rồi. Nhưng trước hết, ta cần đột phá Luyện Cốt Cảnh đã.”

“Ha, tiểu tử. Ta chờ xem ngươi sẽ làm được gì.”

Không khí trong Tiên Tuyệt Cốc dần lắng xuống...

---

Cách Tiên Tuyệt Cốc trên trăm dặm...

Bên trong một đại điện chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ vài ngọn đuốc màu tím le lói, không khí toát ra một vẻ quỷ dị. Cuối tòa đại điện đặt một ngai vàng uy nghi màu là.

Ngồi trên chiếc ngai vàng là một bóng người cao lớn, toàn thân vận áo choàng đen dài phủ kín, che đi toàn bộ khuôn mặt. Chỉ có một đốm sáng màu tím lập lòe nơi đôi mắt, toát ra luồng khí tức lạnh lẽo. Trên tay hắn, một tờ giấy đang lơ lửng, xoay tròn giữa những ngón tay xương xẩu, tỏa ra ánh sáng tử sắc nhàn nhạt.

Đột nhiên, ánh sáng từ tờ giấy bùng lên, rồi ngay lập tức bị một ngọn lửa tím rực thiêu rụi. Tàn tro tan biến, để lại không khí im lặng đến rợn người.

Người trên ngai vàng hơi nhướn người, đôi mắt tím lóe lên một tia sáng kỳ dị. “Thú vị thật… Con rối của ta đã bị tiêu diệt.”

Hắn đứng dậy, dáng vẻ uy nghi, toát ra chút cảm giác khiến người ta khó thở, đôi tay chấp sau lưng. Từng bước đi của hắn khiến không gian xung quanh dường như rung chuyển, hắc ám theo dưới chân hắn bành trướng đến vô tận, bao trùm lấy toàn bộ đại điện, uy áp khủng khiếp đè xuống.

“Không ngờ Trần Gia lại phái theo một cường giả Nhị Cảnh bảo hộ cho tiểu tử đó. Xem ra, chúng vẫn còn chút nhân tính.” Giọng nói của hắn trầm thấp, mang theo sự khinh miệt pha lẫn thích thú.

Hắn cúi đầu, ánh mắt tím sắc lạnh nhìn xuống phía dưới đại điện. Ở đó, hàng chục bóng đen đang quỳ sát đất, từng thân hình bị bao phủ trong hắc khí, không rõ diện mạo, nhưng áp lực từ chúng toát ra cũng đủ khiến không khí trở nên ngột ngạt.

“Một người trong các ngươi,” hắn cất giọng, âm thanh vọng khắp không gian, “hãy đi điều tra kẻ bảo hộ bên cạnh Trần Tự Không. Ta muốn biết rõ về tên cường giả Nhị Cảnh đó. Nếu cần, giết hắn.”

Một trong những bóng đen đứng dậy, cúi đầu nhận lệnh. “Thuộc hạ tuân lệnh.”

Người trên ngai vàng vung tay áo, bóng đen kia lập tức tan biến như chưa từng tồn tại. Hắn quay lại ngai vàng, đôi mắt tím lóe sáng.

“Trần Tự Không… Tiểu tử này có vẻ thú vị hơn ta nghĩ. Tuy nhiên diễn biến vẫn nằm trong kế hoạch.”

-----

Bên trong Tiên Tuyệt Cốc

Tại một góc yên tĩnh trong Tiên Tuyệt Cốc, ánh trăng chiếu xuống dòng suối nhỏ, tạo thành một khung cảnh thanh bình. Trần Tự Không đang tĩnh tọa trong một bồn nước nóng được ngâm đầy thảo dược quý giá. Hơi nước bốc lên, mang theo mùi hương dễ chịu, nhưng cơ thể hắn lại như đang trải qua một cơn bão lớn.

Linh lực từ bồn nước không ngừng tràn vào cơ thể, chảy qua từng kinh mạch, tụ lại tại xương cốt. Dưới sự tôi luyện của linh lực, từng đốt xương trong cơ thể hắn rung lên, phát ra những tiếng kêu lách cách như thể đang được tái tạo lại.

“Đau… Nhưng ta không thể dừng lại!” Trần Tự Không nghiến răng, mồ hôi túa ra như mưa, ánh mắt kiên định đầy quyết tâm.

Đạo Ấn trên tay hắn phát sáng rực rỡ, từng luồng ánh sáng xanh lam lan tỏa khắp cơ thể, giúp điều hòa linh lực và giảm bớt áp lực.

---

Bên trong Tiên Tuyệt Cốc.

Linh lực cuồn cuộn như sóng lớn, dồn nén đến cực hạn rồi bất ngờ bùng nổ. Toàn bộ bồn nước sôi trào, bắn tung tóe khắp nơi. Trần Tự Không cảm giác như một luồng sức mạnh khổng lồ vừa tràn vào xương cốt, liên tục phá vỡ rồi tái lập, thẳng đến khi đạt đến giới hạn, không thể tiếp tục tăng lên.

Ầm!

Một luồng khí tức mạnh mẽ bùng phát từ cơ thể hắn, lan tỏa ra xung quanh. Thành bồn tắm lập tức bị áp lực chấn vỡ, nước nóng theo đó tràn ra, ngập khắp sàn gỗ, cỏ cây rung chuyển. Trần Tự Không chận rãi đứng dậy, cơ thể cường trắng, cơ bắp lộ rõ đừng từng đường nét.

Hắn mở mắt, song nhãn sáng rực, cảm giác cơ thể mình như vừa được tái sinh. Từng khớp xương, từng thớ thịt đều tràn đầy sức mạnh.

“Ta… đột phá rồi"

“Tiểu tử, xem ra ngươi cũng không quá vô dụng.” Lưu Hộ Pháp bước tới, ánh mắt đầy vẻ hài lòng. “Luyện Cốt Cảnh, thứ này đại diện ngươi đã chính thức bước vào con đường luyện thể chân chính. Mặc dù phần lớn đều nhờ vào Đạo Ấn kia, nhưng chung quy lại cơ duyên cũng là một phần tư chất, tức là nói.. Tư chất của ngươi không tầm thường!"

Trần Tự Không nắm chặt tay, cảm nhận sự rắn chắc và sức mạnh mới, thầm lẩm bẩm. "Tốc độ trưởng thành của ta vẫn quá chậm.."

Trần Tự Không cùng Lưu Hộ Pháp chậm rãi ngước lên nhìn bầu trời đêm, ánh trăng sáng vằng vặt phủ xuống Tiên Tuyệt Cốc, những vệt sao băng chậm rãi xoẹt ngang qua, tựa hồ đang báo hiệu cho một trận sóng to gió lớn sắp đến.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Khai Mở Đạo Ấn, Ta Đem Tu Hành Giới Lật Úp sáng tác bởi unthings_0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi unthings_0
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.