Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyển Nhà.

Tiểu thuyết gốc · 2487 chữ

Đêm khuya tại Tiên Tuyệt Cốc, ánh trăng phủ xuống một màu bạc nhàn nhạt. Không gian vẫn tĩnh lặng như thường ngày, nhưng trong bóng tối lại lóe lên những vệt sáng màu đen tuyền.

Một bóng đen lướt qua những cây cổ thụ, tốc độ nhanh như chớp, không để lại bất kỳ tiếng động nào. Hắc khí quanh người hắn dày đặc, từng bước tiến gần hơn đến căn nhà gỗ của Trần Tự Không.

Tuy nhiên, ngay khi hắn còn cách chỉ vài trượng, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ trong không gian tĩnh mịch.

“Dám xâm phạm nơi đây, ngươi muốn chết!?"

Ầm!

Một luồng uy áp khủng khiếp bùng nổ, khí trường cuồng bạo như một tòa đại sơn đè xuống. Hắc ảnh kia chấn động, thân thể khựng lại một nhịp, đôi mắt đỏ rực lộ ra vẻ kinh hoàng.

Từ trong bóng tối, Lưu Hộ Pháp chầm chậm bước ra. Lão chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào hắc ảnh kia.

“Xem ra là ta bị xem thường rồi, vậy mà lại phái một tên lâu la Đạo Đỉnh Cảnh đến."

Hắc ảnh không nói một lời, chỉ lao thẳng về phía Lưu Hộ Pháp, bàn tay hóa thành hắc trảo mang theo khí đen cuồn cuộn, nhắm thẳng vào cổ họng lão.

"Hừ, không biết sống chết!"

Lưu Hộ Pháp giơ tay lên, một luồng linh lực bùng nổ, đánh bật hắc ảnh ra xa. Không để đối phương kịp phản ứng, lão lao tới với tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh phía, một tay chụp lấy cổ hắn, siết chặt, nâng toàn thân hắc ảnh kia lên, vô lực phản kháng.

"Nói đi, người phái ngươi đến đây là ai?"

Hắc ảnh vùng vẫy, giọng nói khàn khàn phát ra:

“Ngươi… không phải Đạo Đỉnh Cảnh…”

Ngay khi vừa dứt lời, cơ thể hắn bỗng rung lên dữ dội. Một loạt khí lưu màu đen từ sâu bên trong bùng nổ, xé nát nhục thân hắn thành hàng trăm mảnh, hóa thành hắc khí chậm rãi tiêu biến trong không gian.

Từ trong hắc khí, một luồng ánh sáng mờ nhạt lóe lên. Đó là linh hồn của hắc y nhân kia, hắn vẫn còn đang giãy giụa, cố gắng trốn thoát.

“Chạy? Ngươi nghĩ mình thoát được sao?”

Lưu Hộ Pháp vung tay, một trận kỳ màu đen tuyền hiện lên, bao phủ toàn bộ linh hồn của hắc ảnh, giam giữ hắn bên trong.

“Nếu đã dám đến thì hãy ở lại đi."

Nói rồi lão lại phất tay áo, trận kỳ nhanh chóng được thu vào. Sau khi thu lấy trận kỳ, ánh mắt của Lưu Hộ Pháp chậm rãi chuyển biến, mang theo chút trầm ngâm. "Tiên Tuyệt Cốc… có lẽ không còn an toàn nữa. Nên đến lúc rời đi rồi."

-----

Sáng hôm sau.

Khi mặt trời vừa ló dạng, ánh sáng nhu hòa chiếu rọi lên Tiên Tuyệt Cốc, mang theo sự yên bình thường thấy.

Trần Tự Không đang ngồi tĩnh tọa bên cạnh dòng suối, linh lực từ thiên địa không ngừng hội tụ vào cơ thể hắn, liên tục rèn giũa từ da thịt đến xương cốt. Sau khi đột phá Luyện Cốt Cảnh, hắn liền phát giác được tốc độ luyện hóa linh khí nhằm luyện thể của bản thân tăng lên. Phần lớn công lao đều quy cho đạo ấn kia theo tu vi của hắn mà phát triển, như một tòa Tụ Linh Trận không ngừng câu dẫn linh khí về hướng này.

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu Trần Tự Không.

“Tiểu tử, tu luyện xong thì đến phòng khách gặp ta. ”

Trần Tự Không mở mắt, song nhãn ánh lên sự tò mò. “Lão già này lại bày trò gì đây?”

Hắn đứng dậy, phủi bụi trên người rồi nhanh chóng tiến về phía căn nhà gỗ nơi Lưu Hộ Pháp đang chờ. Một cảm giác bất an mơ hồ bao trùm lấy hắn.

-----

Ánh sáng ban mai lẻn qua những khe hở của mái nhà gỗ, chiếu lên gương mặt mang nét trầm tư của Trần Tự Không. Hắn ngồi tựa lưng vào chiếc ghế gỗ cũ kỹ, thần sắc nghiêm nghị, định mở lời trước rồi lại thôi, quyết định chờ đợi.

Lưu Hộ Pháp đứng ở giữa phòng, ánh mắt như mang theo chút suy tính. Sau một quãng lặng dài, lão cuối cùng cũng cất giọng.

“Tiểu tử, đêm qua có kẻ xâm nhập.”

Trần Tự Không nhướng mày, ánh mắt chợt hiện lên vẻ nghiêm nghị. “Xâm nhập? Ý lão là có kẻ đến đây?”

“Không sai.” Lưu Hộ Pháp điềm nhiên gật đầu, rồi chậm rãi nói tiếp: "Đêm qua ta cùng hắn giao thủ vài chiêu, chiếu theo công pháp mà nói, hắn tám chín phần mười là người của Thần Ma Giáo.”

“Thần Ma Giáo?” Trần Tự Không khẽ nhíu mày, cố gắng ghép nối những mảng ký ức của bản thân về ba chữ này, bất quá không có kết quả. "Thần Ma Giáo này là gì?"

"Bình thường bảo ngươi đọc nhiều sách một chút, kết quả vẫn là không nghe lời." Lưu Hộ Pháp có chút khinh bỉ nói ra, nhưng nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt trầm trọng.

"Thần Ma Giáo này chính là một trong Tam Thập Nhị Tà Phái của Huyền Châu, bên trong chí ít cũng tồn tại bốn, năm vị cường giả Tam Cảnh. Chính là tu luyện Thần Ma pháp môn từ thời thượng cổ, có thể hấp thụ oán khí cùng huyết nhục của sinh linh mà đem tốc độ tu luyện đề thăng gấp trăm lần. Mà đây vẫn chỉ là thế lực trung lưu của Tà Phái.

"Vậy há chẳng phải đem hết Trần Gia ra cũng không đủ bằng cái móng chân của Thần Ma Giáo sao? Thậm chí toàn bộ Thượng Tộc của Huyền Châu..." Trần Tự Không nghi hoặc hỏi.

"Ngươi không hiểu, mặt ngoài Trần Gia chỉ có phụ thân ngươi Trần Tuyệt cùng đại trưởng lão Trần Tử Đình là Tam Cảnh, nhưng nội tình của Trần Gia không phải đơn giản như vậy, thượng tộc giấu lại càng sâu."

Giáo huấn của Lưu Hộ Pháp liền đem Trần Tự Không cuốn vào một trận tự mắng.

Thật ngốc, Trần Gia đứng vững vô số năm tại Huyền Châu, bên trong sao có thể không giấu vài lão quái vật chứ? Xem ra ta vẫn còn quá non, sau này có thời gian nhất định phải phát triển trí óc, ăn nhiều hạt óc chó chút...

"Không nói nữa, quay lại chuyện chính." Thanh âm lạnh nhạt của Lưu Hộ Pháp phát ra kéo hắn đi khỏi dòng suy nghĩ.

Không nói thêm lời dư thừa, Lưu Hộ Pháp phất tay. Một luồng sáng lóe lên, trong không trung xuất hiện một linh thể mờ nhạt, ánh sáng yếu ớt như ngọn đèn trước gió.

Linh thể này tuy yếu ớt nhưng vẫn có một đạo phù tử sắc lơ lửng trước trán, ánh sáng tỏa ra nhàn nhạt nhưng lại khiến người ta không khỏi lạnh sống lưng.

“Đây là thứ gì?” Trần Tự Không trầm giọng hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn đạo phù.

“Đây là Vệ Hồn Phù.” Lưu Hộ Pháp trả lời, ngữ khí mang chút nặng nề. "Thông thường, Vệ Hồn Phù chính là lá chắn cho linh hồn của tu sĩ, tuy nhiên nó vẫn còn một tác dụng, chính là truyền tín hiệu về cho phù sư rằng người được yểm phù đã hôi phi yên diệt."

Nghe vậy, sắc mặt Trần Tự Không lại xuất hiện thêm mấy vệt đen. “Vậy có cách nào để phá hủy Vệ Hồn Phù mà không khiến nó truyền về thông tin chứ?"

“Không có.” Lưu Hộ Pháp lắc đầu, đôi mắt ánh lên vẻ bất lực. “Tuy nhiên, linh hồn của hắn mặc dù suy yếu nhưng vẫn là Đạo Đỉnh Cảnh, ít nhất còn có thể tranh thủ thời gian trong ba ngày nữa,...”

"Rời khỏi nơi này?" Trần Tự Không tiếp lời, khẽ cười nhạt.

“Đúng vậy.” Lưu Hộ Pháp gật đầu.

"Nhưng nhỡ đâu có chuyện bất trắc, địch nhân nhanh chóng tìm đế-..."

“Tiểu tử, ngươi còn lựa chọn nào khác sao?” Lưu Hộ Pháp chen lời hắn, không đáp mà hỏi lại, giọng nói mang theo vẻ bất cần thường thấy.

Trần Tự Không dần chìm vào suy tư.

Tiên Tuyệt Cốc này chính là mồ chôn của tu sĩ, đi đâu mà tìm nơi an toàn? Bên ngoài còn đỡ, bên trong Tiên Tuyệt Cốc càng là cực kỳ nguy hiểm, lại nói xung quanh tứ phía đều là tông môn tranh đấu quanh năm, thành trấn gần nhất cũng cách gần nghìn dặm...

Rốt cuộc hắn vẫn không thể rút ra câu trả lời, hướng Lưu Hộ Pháp ném câu hỏi.

"Vậy chúng ta đi đâu an toàn hơn?"

“Không nơi nào an toàn hơn, nhưng cũng chẳng nơi nào tệ hơn.” Lưu Hộ Pháp nhún vai. “Ít nhất ta không nghĩ bọn chúng có thể nhanh chóng tìm thấy chúng ta.”

“Được rồi.” Trần Tự Không khẽ thở dài, giọng điệu có chút bất đắc dĩ. “Lại nói, từ ngày rời khỏi Trần Gia, mọi chuyện dường như đã vượt ngoài tầm kiểm soát của ta.”

Lưu Hộ Pháp liếc nhìn hắn, trên gương mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. “Tiểu tử, ngươi nghĩ mọi thứ dễ dàng như vậy sao? Trên con đường này, chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách làm chủ vận mệnh của mình.”

Trần Tự Không lặng người một lúc.

Chốt lại vẫn là bản thân không đủ mạnh, đi đâu cũng nghi hiếm, vậy nên ta phải càng mạnh, mạnh đến một ngày không phải trốn chui trốn nhủi!

Thấu hiểu đạo lí này, động tác của hắn nhanh hơn đôi chút, nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

“Nhanh lên, chúng ta phải rời khỏi đây trước khi màn đêm buông xuống!” Lưu Hộ Pháp phẩy tay, rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng lão khuất dần, Trần Tự Không cảm thấy có chút cảm giác trống trải. Hắn biết thẳng đến một ngày Lưu Hộ Pháp cũng sẽ không thể bảo vệ cho hắn, nhưng con đường trở thành cường giả không dễ đi. Xem như hiện tại hắn dựa vào Lưu Hộ Pháp, sau này tất sẽ báo cái ân tương xứng.

Nghĩ rồi hắn liền thu dọn đồ đạc, chốc lát trên lưng đã vác hai túi hành lí lớn, bên trong đầy đủ từ lương thực cho đến thảo dược, trang bị thiết yếu.

Về phần Lưu Hộ Pháp, hắn mang... Độc nhất một bình rượu hồ lô cùng một thanh trường kiếm trên lưng, thậm chí còn đang thư thả mà nhâm nhi hồ lô rượu.

"Ồ, đến rồi à?" Hắn dừng lại động tác, sau đó có chút cao hứng nhìn về phía Trần Tự Không.

"Đi, ta dẫn ngươi ngự kiếm phi hành!"

Lưu Hộ Pháp phẩy tay, lập tức thanh trường kiếm trên lưng lão phá vỏ mà ra, lơ lửng giữa không trung, tỏa ra một luồng áp lực vô hình khiến Trần Tự Không không tự chủ được mà nuốt nước bọt.

Hắn nhìn thanh phi kiếm dài bốn thước trước mặt, chần chừ hỏi. "Ngươi có chắc là ta không chết trẻ chứ?"

Lưu Hộ Pháp khẽ nhướn mày, vỗ mạnh lên vai hắn, giọng điệu mang theo chút châm biếm: “Tiểu tử, ngươi chỉ có hai lựa chọn: hoặc ngươi lên, hoặc ở lại đây chờ chết. Lựa đi.”

Trần Tự Không nghiến răng, bước lên phi kiếm, cả người có chút cứng nhắc. Ngay khi vừa đứng vững, Lưu Hộ Pháp khẽ động linh lực, phi kiếm liền lao vút đi nhanh như chớp, xé rách không khí, hướng về phương xa.

“Lão chậm chút được không?!” Trần Tự Không hét lên, hai tay ôm chặt lấy Lưu Hộ Pháp như sợ bị văng khỏi kiếm.

“Chậm?” Lưu Hộ Pháp bật cười sảng khoái, cố tình gia tăng tốc độ, khiến gió rít gào bên tai. “Tiểu tử, ngươi mà không làm quen được ngự kiếm phi hành, sau này làm sao ngao du thiên hạ?”

Lời nói của lão còn chưa dứt, phi kiếm bỗng chao nghiêng, như một con thuyền nhỏ giữa biển lớn. Trần Tự Không tái mặt, cả người lảo đảo, nhưng kỳ lạ thay, mỗi lần sắp rơi khỏi kiếm, một lực hút vô hình lại kéo hắn trở về.

“Đừng lo, phi kiếm đều có kiếm trận bảo hộ, ngươi có tự thân nhảy xuống cũng không rớt được, nếu không ngươi nghĩ tu sĩ thông thường dựa vào đâu dám ngự kiếm?” Lưu Hộ Pháp nhìn hắn, ánh mắt mang theo vài phần khinh bỉ.

Trần Tự Không hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh. Hắn dần quen với nhịp điệu của phi kiếm, ánh mắt bắt đầu hướng ra xa. Mặt trời ló rạng ở chân trời, ánh sáng ấm áp phủ lên toàn trường, làm lộ rõ những mảng đồi núi trập trùng trải dài vô tận.

Sau khoảng nửa canh giờ, phi kiếm từ từ giảm tốc, đáp xuống trước một hang động lớn nằm sâu trong Thâm Hải Sâm Lâm. Lưu Hộ Pháp nhảy xuống trước, thản nhiên cầm lấy hồ lô rượu mà nhấp một ngụm, tựa hồ vừa hồi xuân. Trong khi đó,Trần Tự Không vẫn còn ngồi phía trên phi kiếm, mặt trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy.

"Tiểu tử xuống đi, nhớ đừng có tè dầm, lão phu không muốn tốn công lau phi kiếm cho ngươi đâu, dù sao ta là hộ pháp, không phải bảo mẫu." Lưu Hộ Pháp nói, giọng điệu có mấy phần chế giễu.

Trần Tự Không lắc đầu, hồn nhập lại xác, hắn lau đi mồ hôi đổ đầy trên trán, nhanh nhảu xuống bên dưới.

"Mẹ nó lão già, lần sau đừng hòng ta ngự kiếm phi hành, vả lại lão tử luyện thể, không bay được, sau này cũng không dùng, làm quen cũng vô dụng!" Hắn cả giận mắng, bất quá cũng không quên chính sự, nhìn về phía cửa hang.

Thứ này rộng chừng hai trượng, cao hơn chín thước rưỡi, được bao bọc bởi những tảng đá xám lớn phủ đầy rêu phong. Xung quanh là những bụi cây um tùm, vài dây leo rũ xuống như tấm rèn che lấp phần lớn góc nhìn từ ngoài vào. Bất chợt, từ sâu thẳm bên trong vọng ra một luồng khí lạnh, khiến người ta không khỏi có chút run rẩy.

"Vậy, đây là nhà mới?"

Bạn đang đọc Bắt Đầu Khai Mở Đạo Ấn, Ta Đem Tu Hành Giới Lật Úp sáng tác bởi unthings_0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi unthings_0
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.