Tinh Huyết Yêu Thú
Ánh nắng ban mai lách qua tán cây rậm rạp, chiếu rọi vài đốm sáng mờ ảo lên vách đá ẩm thấp phía trước sơn động. Từng làn sương sớm vẫn quẩn quanh, khiến khung cảnh nơi đây thêm phần u tịch. Đây chính là “nhà mới” của Trần Tự Không và Lưu Hộ Pháp sau khi hai người bọn hắn rời khỏi Tiên Tuyệt Cốc.
Sơn động này nằm sâu trong Thâm Hải Sâm Lâm, cách căn nhà gỗ cũ kia chừng mấy trăm dặm đường chim bay. Lối vào hang rộng chừng hai trượng, cao gần một trượng rưỡi, xung quanh dây leo chằng chịt, cỏ dại mọc tràn.
Bên trong, vách đá sần sùi, thỉnh thoảng lại lấp ló những nhũ thạch hình thù kỳ lạ, không gian khá thoáng đãng, đủ sức chứa hai ba chục người mà vẫn có chỗ di chuyển. Đặc biệt nhất là những luồng hàn khí nhè nhẹ thẩm thấu từ lòng đất, khiến không khí bên trong luôn mát lạnh, lạnh đến thấu xương.
Trần Tự Không vừa đặt chân bước vào liền lập tức rùng mình trước hàn khí lạnh lẽo nơi đây, nó cho hắn có chút cảm giác quay về thời hiện đại, hằng ngày ngồi máy lạnh gõ phím cùng đám huynh đệ trên mạng. Bất quá nếu so với Tiên Tuyệt Cốc hoang vu, nơi đây cũng coi như có đôi phần hoang dại, đồng thời, không có vẻ “tận thế” khắc nghiệt như chỗ cũ. Ít ra chung quanh cỏ cây tươi tốt, muốn săn bắn, hái lượm đều thuận tiện hơn nhiều.
Trong vòng một tuần đầu tiên, công việc hằng ngày của hắn không có gì thay đổi: sáng sớm thức dậy, mang vào bộ giáp trọng lực của Lưu Hộ Pháp cho hắn, chạy quanh khu rừng, ít nhất cũng phải đến sáu mươi dặm mới được quay về. Tất nhiên, quá trình này Lưu Hộ Pháp đều dõi theo, do đó hắn cũng không sợ sẽ xuất hiện đại yêu khịt mũi liền khiến bản thân chết ngộp.
Chạy hết buổi sáng, đến trưa chiều lại luyện qua một lượt các bài thể dục chán ngắt, lặp đi lại như nâng đá, đấu tập với yêu thú, cuối cùng chốt lại là chịu đòn, thẳng đến khi bầm dập mới dừng lại. Cứ thế đến đêm, Trần Tự Không lại thiền định, thúc đẩy nội thể hấp thụ linh khí tự nhiên.
Như vậy một bộ thuần thục thể dục nhịp điệu từ sáng đến tối không thay đổi, chỉ có ngày càng gia tăng độ khó. Từ nâng cự thạch ngàn cân đổi thành ba ngàn cân, thậm chí đến vạn cân, chính là cực hạn của Trần Tự Không, hắn chỉ đẩy lên được có hai lần, sau đó liền gục ngã, phó mặc cho số phận.
Về phần Lưu Hộ Pháp, lão cũng xem như khá rảnh rỗi, phần lớn thời gian ngồi ngáp dài, trên tay là hồ lô rượu quen thuộc, thỉnh thoảng chêm vào đôi ba câu mắng Trần Tự Không là "tiểu tử miệng còn hôi sữa". Nhưng mỗi khi đêm đến, lão thường rời hang một lúc lâu, quay về với bộ dáng trầm mặc hơn.
Hắn tất nhiên rất nhanh liền đoán được lão đang cảnh giới đề phòng địch nhân ẩn thân trong tối, nhất là sau sự kiện hắc y nhân của Thần Ma Giáo tập kích lần trước. Song phương đều âm thầm hiểu rằng, đợt sóng to gió lớn này chưa chấm dứt. Do đó, việc lẩn trốn đến nơi thâm sơn cùng cốc này xem như là tất yếu nhằm tranh thủ thời gian cho Trần Tự Không trưởng thành.
Những hôm rảnh rỗi, Trần Tự Không lại lân la quanh khu rừng gần hang. Hắn tìm thấy nhiều loại kỳ trân dị dược, trong đó có một cây linh thảo màu ánh bạc mà hắn chưa từng gặp ở Tiên Tuyệt Cốc.
Theo lời Lưu Hộ Pháp, mảnh rừng này vốn có linh khí dồi dào hơn nơi cũ, tuy không thể so với linh sơn phúc địa của các đại tông môn, nhưng cũng là bảo địa đối với con kiến hôi vừa đột phá Luyện Cốt Cảnh như hắn.
-----
Ngày thứ bảy sau khi đến “nhà mới”, Trần Tự Không nhận thấy bản thân tu luyện vẫn còn quá chậm. Đang lúc bế tắt, bỗng dưng một ý tưởng lóe lên trong đầu hắn.
Liệu ta có thể dùng tinh huyết yêu thú để đột phá nhanh hơn không?
Vốn là người xuyên không, đặc biệt là wibu bán thời gian, con nghiện cày truyện tiên hiệp, hắn đã đọc qua vô số điển tịch để đời, thậm chí Kim Bình Mai cũng đều không thoát khỏi hắc trảo của bản thân.
Nhờ vào kinh nghiệm đó, hắn liền nảy ra ý nghĩ hấp thụ các loại tinh huyết, nội đan yêu thú để bồi bổ, rèn luyện nhục thân, vượt qua bình cảnh. Huống hồ, hắn là kẻ “vô linh căn”, phải mượn luyện thể để bước vào con đường cường giả, tất nhiên càng nhanh càng tốt. Điều này đồng thời củng cố quyết tâm này của hắn.
Cuối cùng, vào buổi xế chiều của ngày thứ bảy, sau khi hoàn tất toàn bộ bài thể dục nhịp điệu chán ngắt kia. Hắn đinh ninh trước khi bản thân bị đánh đến bầm dập, nhất định phải đi tìm Lưu Hộ Pháp hỏi cho ra nhẽ chuyện này.
Bên ngoài cửa hang, mặt trời đã nghiêng dần, bóng núi đỏ au phủ lên những hàng đại thụ dài sòng sọc. Trần Tự Không trông thấy Lưu Hộ Pháp đang ngồi vắt vẻo trên một tảng đá, tay vẫn cầm hồ lô rượu. Hắn hắng giọng, tiến lại gần, nghiêm trang nói:
“Sư tôn, ta có điều muốn hỏi.”
Lưu Hộ Pháp nhướn mày, khẽ liếc qua:
“Gọi ta là gì cơ?”
“Khụ… Hộ Pháp, tiền bối, sư phụ, gì cũng được, lần này ta nghiêm túc, xem như cho ngươi chút tôn nghiêm!”
“Hừm, thôi được. Ngươi hỏi gì thì hỏi, lão phu đang vui.”
Nhìn thấy lão già này giương giương tự đắc, hắn thầm mắng chửi, ném khinh bỉ.
Hừ, ngày thường ta mới không gọi ngươi là sư tôn!
Tuy nhiên cũng không để Lưu Hộ Pháp chờ đâu, hắn liền cất giọng hỏi:
“Ta muốn biết về việc tu sĩ luyện thể hấp thụ tinh huyết yêu thú. Có khả thi hay không? Lợi - hại ra sao?”
Nghe đến đây, mắt Lưu Hộ Pháp lóe lên, đôi mày cau lại. Lão lặng im một lúc rồi trầm giọng:
“Quả nhiên, tiểu tử ngươi cũng lanh trí đấy. Con đường luyện thể đi đến giai đoạn nào đó, ai cũng từng nghĩ đến việc mượn lực lượng tinh huyết yêu thú. Nhưng…”
Lưu Hộ Pháp bỏ lửng, rồi thở dài, hớp một ngụm rượu, sau mới tiếp:
“Cách này vốn nổi danh là khắc khổ, thậm chí còn có phần mạo hiểm. Bên trong tinh huyết yêu thú ẩn chứa linh lực cuồng bạo, hỗn tạp yêu khí. Ngươi mà hấp thụ không trọn vẹn, rất có thể bị tẩu hỏa nhập ma, hoặc nổ. tan. xác!” Lão đặc biệt nhấn mạnh ba chữ cuối, như muốn khiến hắn thấy khó mà lui.
Hắn lộ vẻ chưng hửng. Hóa ra không hề đơn giản như mấy giai thoại “uống máu yêu thú xong mạnh lên” trong mớ tình tiết kiếm hiệp não tàn máu chó kiếp trước. Lưu Hộ Pháp chậm rãi nói thêm:
“Từ xưa đến nay, không ít kẻ luyện thể mạo hiểm hút tinh huyết để đột phá. Nhưng đa phần bọn hắn đều ở Nhất Cảnh trở lên, ít nhất cũng phải tới Bàn Huyết Cảnh, Tụ Cang Cảnh. Bởi chỉ khi thân thể đủ cường đại, kinh mạch vững chắc, mới có thể chịu đựng được xung lực cuồng bạo. Còn ngươi, Luyện Cốt Cảnh mới chỉ sơ thành, tạp chất tuy đã giảm bớt tam chín phần mười nhưng căn cơ chưa vững, coi chừng ‘bạo thể mà vong’.”
Lão dùng hai chữ “bạo thể” rất nặng nề, khiến Trần Tự Không toát mồ hôi hột. Nhưng hắn nhìn xuống lòng bàn tay, nơi vết tích Đạo Ấn vẫn còn ẩn hiện mờ mờ dưới lớp da, bất giác trong óc lóe lên suy nghĩ:
Liệu ta có thể lợi dụng đạo ấn để hấp thụ tinh huyết?
Ý tưởng vừa lóe, hắn ngước nhìn Lưu Hộ Pháp, nghiêm nghị hỏi:
“Nếu ta có một thứ pháp bảo hoặc thần thông giúp hóa giải bớt linh lực cuồng bạo, thì sao?”
Nghe câu này, Lưu Hộ Pháp thoạt tiên cau mày, rồi lập tức đảo mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của Trần Tự Không, giọng đanh lại:
“Ý ngươi là muốn dùng Đạo Ấn?”
Trần Tự Không gật đầu, nghiêm túc đáp:
“Phải. Mấy lần giao đấu trước, mỗi khi gặp tình huống hấp thu linh lực hay gánh chịu phản chấn, Đạo Ấn đều tự kích hoạt, giúp ta nhanh chóng trấn áp luồng năng lượng dư thừa. Lẽ nào nó không thể giúp ta hóa giải một phần yêu khí, chuyển hóa thành lực lượng cho bản thân?”
Lưu Hộ Pháp không đáp ngay, mà lặng người trầm tư. Lão nhớ lại lần Trần Tự Không tẩy tủy ở Tiên Tuyệt Cốc, cũng như vài phen bị linh lực xâm nhập từ ngoại lực, đặc biệt là chưởng pháp của chính lão.
Mỗi lần như thế, Đạo Ấn sẽ bừng sáng, chủ động thu liễm cơn đau, luyện hóa linh lực tràn vào, điều này khiến quá trình rèn luyện thuận lợi hơn nhiều. Từ đó rút ngắn thời gian Luyện Bì, đẩy nhanh tốc độ bước vào Luyện Cốt Cảnh.
Lão chợt gật gù:
“Quả nhiên, ngươi có thể thử nghiệm. Nếu Đạo Ấn đủ cường đại để hóa giải linh lực cuồng bạo của tinh huyết yêu thú, vậy ngươi chẳng khác nào có thêm một cửa đường tắt. Bất quá…”
“Bất quá thế nào?”
“Bất quá, đây là hành vi mạo hiểm. Nếu như ngươi mà có hóa thành mớ thịt vụn thì ta cũng không chịu trách nhiệm." Lão lười biếng nói ra.
Hay lắm, vẫn là muốn về Trần Gia rồi phải không?
Mặc dù hơi khó nghe, bất quá lời của Lưu Hộ Pháp cũng có nhiều phần đúng đắn. Khiến cho Trần Tự Không ngẩn người đôi chút, nhưng đôi mắt dần dần lóe lên vẻ quyết đoán.
Từ lúc bước chân vào con đường luyện thể, hắn vốn đã sớm chuẩn bị tinh thần không có mạo hiểm thì không thể đột phá. Hơn nữa, kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối vẫn đang săn đuổi. Hắn không thể cứ ngày ngày tập nâng đá, vặt nhau với gấu, uống vodka, buông thả ngắm cảnh một cách chậm rãi như thường được. Muốn đủ sức tự vệ, hắn cần tăng tốc!
Trần Tự Không hít sâu một hơi, hướng về phía Lưu Hộ Pháp, đôi mắt sắc bén mở miệng.
“Nói phương pháp đi, ta muốn thử!"
Lưu Hộ Pháp liếc nhìn vẻ mặt kiên quyết của hắn, khẽ thở dài.
“Được. Ta không cản. Dẫu sao đây cũng là mệnh số của ngươi. Qua được thì là cơ duyên, không được thì là tai họa." Nói đến đây, lão dừng lại đôi chút, thần sắc có chút ngưng trọng.
"Bất quá nhắc nhở ngươi một câu, hấp thụ tinh huyết yêu thú không phải cứ lấy máu uống là xong. Ngươi phải thanh lọc tạp chất, sau đó mượn công pháp luyện thể dẫn dắt năng lượng bên trong tinh huyết dung nhập cốt tủy. Ta sẽ hộ pháp cho ngươi. Nếu có dấu hiệu linh khí cuồng loạn mất khống chế, ta sẽ ra tay. Mặc dù ta không thể giải quyết hoàn toàn phản phệ, nhưng ít nhất cũng bảo lưu được cái mạng quèn của ngươi.”
Trần Tự Không nghe lời ấy, nội tâm ấm áp. Dù ngoài miệng lão già kia luôn độc mồm độc miệng, thật ra vẫn rất quan tâm đến hắn. Dứt đoạn, hắn lập tức hỏi:
“Vậy ta cần săn loại yêu thú nào? Có phải cứ tùy tiện giết một con yêu thú cấp thấp là dùng được?”
“Tất nhiên không đơn giản như vậy. Tinh huyết cấp quá thấp, linh lực yếu, hấp thụ được cũng chẳng lời lãi bao nhiêu. Cấp cao thì ngươi lại không đủ sức giết. Ta thấy con Huyết Nhãn Hầu mà ngươi từng đấu là lựa chọn ổn. Lần trước chắc ngươi gặp con chưa trưởng thành, chưa đủ tinh huyết. Ngươi cần tìm một con thành niên, tinh huyết đậm đặc, vậy mới phù hợp cho Luyện Cốt Cảnh.”
Nói đoạn, lão đột nhiên ném cho hắn một ngọc giản màu xanh thẫm:
“Đây là trận pháp giản lược, dạy cách dựng một pháp trận nhỏ để trấn tĩnh tinh huyết, giảm bớt xung lực. Ngươi phải dựng xong trận này trước khi bắt đầu hấp thụ, bằng không chỉ chốc lát là nổ tung.”
Trần Tự Không đón lấy ngọc giản, cẩn thận cài lên thắt lưng, trong đầu lờ mờ cảm thấy mình sắp bước vào giai đoạn vô cùng hiểm nghèo.
"Đạo Ấn, đừng làm ta thất vọng đó!"
Đăng bởi | unthings_0 |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 6 |