Huyết Nhãn Hầu!
Sau buổi trò chuyện, hai sư đồ bọn hắn, hoặc nói đúng hơn theo ngôn ngữ tình thâm giữa bọn hắn là “lão hộ pháp” và “tiểu phế vật” bắt tay vào việc thu xếp. Trần Tự Không dành hai ngày kế tiếp để học cách bố trí pháp trận cơ bản từ ngọc giản.
Cũng may Đạo Ấn giúp hắn cảm thụ linh khí nhạy bén hơn người thường, nhờ vậy tư chất trận đạo cũng được cao hơn không ít so với người bắt đầu từ con số không, rất nhanh liền hiểu thấu. Lại cộng thêm Huyết Nhãn Hầu cấp thành niên cũng không quá sức khủng bố, thực lực cao lắm chỉ có Trúc Cơ Đỉnh Phong. Thực lực này đối với hắn hiện tại mặc dù rất mạnh, thậm chí so với Tật Phong Lang còn cường đại gấp rưỡi, bất quá hắn có siêu buff Đạo Ấn, vậy nên kế hoạch có thể tiến hành sớm.
Trong thời gian ấy, Lưu Hộ Pháp cũng âm thầm tuần tra xung quanh hang động, tìm dấu vết bầy Huyết Nhãn Hầu. Theo kinh nghiệm, loài này thích sống quần cư sâu trong rừng, ưa vùng rậm rạp, gần nơi có suối nước và hang đá cao thoáng. Mỗi đàn Huyết Nhãn Hầu chừng ba tới bảy con, trong đó con đầu đàn thường là con đực hoặc con cái mạnh nhất, sở hữu tinh huyết dồi dào nhất.
Quả nhiên, hai ngày sau, lão tra được manh mối: có một bầy Huyết Nhãn Hầu khoảng năm con, hiện đang đóng quân ở dải núi đá phía đông rừng, chỉ cách sơn động của bọn hắn chừng mười dặm. Đầu lĩnh của bầy đó ắt là một con ‘thành niên’, yêu khí nồng đậm, lông đỏ quanh mắt tỏa sáng rực rỡ.
Chiều hôm đó, khi bầu trời bắt đầu chuyển nắng nhạt, Trần Tự Không mang theo đầy đủ túi hành trang, bình đựng nước, cả bao cát lẫn kiếm gỗ. Lưu Hộ Pháp chỉ đứng khoanh tay cười khẩy:
“Ngươi xách lỉnh kỉnh thế làm gì?”
“Ta… để phòng xa.”
“Khà khà, tùy.”
Lưu Hộ Pháp nâng phi kiếm, chở hắn bay vút đi đến rìa của dãy núi nơi bầy Huyết Nhãn Hầu cư ngụ. Vừa đáp xuống, Trần Tự Không lập tức cảm nhận sát khí nhàn nhạt tản mác trong không khí. Tán cây rậm rạp cao ngút, vài đốm lá đã chuyển màu vàng đỏ, có lẽ đã sang tiết cuối thu.
Họ men theo đường mòn được Lưu Hộ Pháp “chỉ điểm” để tiến sâu vào núi đá. Quả nhiên chưa đi được bao lâu, tiếng hú chiêm chiếp xen lẫn tiếng gầm khàn vang lên phía xa. Qua vài rặng đá nhô lên lởm chởm, hiện ra một khoảng trống nhỏ, nửa ẩn nửa hiện giữa núi. Ở đó, năm con Huyết Nhãn Hầu đang vờn nhau, bộ lông xám đốm đỏ, riêng con đầu đàn lông quanh mắt đặc biệt đỏ tươi, ánh mắt lóe tia hung hãn khi nhận ra có người xâm nhập.
“Quả nhiên là Huyết Nhãn Hầu thành niên.” Lưu Hộ Pháp nhìn thoáng qua, nhẹ giọng nói. “Con này thực lực tầm khoảng yêu thú nhất phẩm đỉnh phong - tương đương với Trúc Cơ Đỉnh Phong. Ngươi chỉ mới Luyện Cốt Cảnh, gắng mà cẩn thận.”
Trần Tự Không hít sâu, tim đập dồn dập. Từ ngày đột phá Luyện Cốt Cảnh, chiến lực của hắn tiến bộ đáng kể, nhưng một chọi một với con đầu đàn kia vẫn rất mạo hiểm. Tuy nhiên có Lưu Hộ Pháp cái lão gia gia này đứng sau “cứu mạng” do đó hắn cũng phần nào yên tâm hơn.
“Chờ ta dụ dỗ chúng tản ra, ngươi tìm đường tách con đầu đàn. Tốt nhất dùng kế khiến nó lạc bầy, hoặc đuổi nó sang khu vực khác. Sau đó, tùy ngươi muốn giết hay bắt sống. Nhớ phải lấy tinh huyết còn tươi, đừng để nó cạn khô.”
Dứt lời, Lưu Hộ Pháp khẽ điểm mũi chân, thân hình tức tốc lướt ra phía rìa khu vực bầy khỉ, khuấy động linh lực, tạo nên một tràng cuồng phong thu hút bốn con Huyết Nhãn Hầu còn lại. Chúng gầm rú xồng xộc đuổi theo lão, để con đầu đàn ở lại. Kế sách chia rẽ bầy đã thành công.
“Giờ đến lượt ta.”
Trần Tự Không cắn răng, lách người vòng qua tảng đá, tiến sát con khỉ đầu đàn. Gặp kẻ địch xông vào lãnh địa, con khỉ nhổm người, nhe nanh đe dọa. Lông quanh mắt đỏ rực, một luồng yêu khí tỏa ra, khiến lá cây xào xạc.
Hắn hít một hơi thật sâu, lao thẳng đến Huyết Nhãn Hầu, hướng về cổ họng nó mà đâm kiếm. Ngay tấp lự, đôi mắt đỏ rực của nó mở to, cánh tay cương ngạnh vung thẳng vào vai phải của Trần Tự Không, khiến hắn không kịp chống đỡ, bị đánh bay ra xa gần một trượng, lăn lộn trên đất mấy vòng liền.
Chớp lấy thời cơ, nó nhanh nhảu lao thẳng đến, nở nụ cười đắc ý. Ngay lúc đó, Trần Tự Không cười nhạt, tựa hồ là kẻ săn mồi vừa lừa được cừu non sa vào bẫy, cắm ba trận kỳ xuống thành hình tam giác quanh người mình, cái đầu tiên ở ngay trước mũi chân, cái thứ hai cách đó nửa thước, cái cuối cùng lệch qua bên trái đôi chút.
Ngay khi trận kỳ cuối cùng được cắm xuống, một trận pháp chậm rãi hiện ra, vô số vân tự khó hiểu bay lên. Từ ba cán trận kỳ phát ra những luồng linh lực màu đỏ nhạt tụ hội, hợp lại thành một kết giới tam giác cao ngang đầu người, bao trùm ngay xung quanh.
“Xẹt—Rẹt—!!”
Một thứ như lưới điện giăng lên giữa không trung, lóe ánh lửa chập chờn. Đây chính là tiểu trận áp chế được thiết kế để giữ chặt yêu thú chớp nhoáng, cho hắn cơ hội ra chiêu kết liễu hoặc thu tinh huyết. Bình thường, nếu Huyết Nhãn Hầu mạnh hơn hẳn, trận này chỉ đủ cầm chân chốc lát. Nhưng hắn vốn chỉ cần vài khoảnh khắc đó.
Quả nhiên, hai cánh tay lông lá của con khỉ vừa vung trảo đụng phải bức tường linh lực bừng điện, nó giật bắn người. Từng tia điện mạnh mẽ chạy dọc từ cổ tay lên tận bả vai. Nó rống lên đau đớn, mắt đỏ trợn trừng. Chịu thêm vài nhịp giãy giụa, con khỉ ngã khuỵu xuống, bắp thịt co rút tê liệt, rõ ràng đang mất kiểm soát hành động.
“Ha… Hừ!”
"Ha, mùi vị ra sao? Lão tử học trận pháp mấy ngày hôm nay không phải chỉ để làm màu thôi đâu!"
Trần Tự Không dùng tay quẹt mồ hôi, đứng dậy thật nhanh. Hắn không khỏi cảm thán cú đập vai của con khỉ kia quả thật rất đau, từ lúc đó đến tận bây giờ hắn vẫn đang cố cắn răng nén lại, định bụng phải kết thúc thật nhanh chóng. Chân trụ hơi khụy xuống, hắn rút phăng thanh kiếm gỗ, cơ bắp săn chắc gồng lên lộ rõ, dự tính đâm thẳng mũi kiếm vào tâm mạch con khỉ để lấy tinh huyết còn nóng.
“Xoẹt!”
Mũi kiếm vừa nhắm tới yết hầu, đôi mắt đỏ của Huyết Nhãn Hầu bỗng lóe sáng khác thường. Ngay tại khoảnh khắc tưởng như đường cùng ấy, từ trong đan điền con khỉ bùng nổ một luồng khí lưu đỏ sẫm, men theo kinh mạch mà trào ra.
“Gào…!!”
Một luồng sóng xung kích vô hình đẩy văng Trần Tự Không, lần nữa đánh hắn lăn quay mấy vòng. Trong lúc hắn còn đang choáng váng, bàn chân chới với rơi xuống sát mép một gờ đá. May nhờ phản xạ, hắn chộp lấy một rễ cây gần đó, nếu không đã rớt nhào mấy trượng xuống phía dốc núi.
Cùng lúc ấy, bộ lông quanh mắt con Huyết Nhãn Hầu dần biến thành màu đỏ chói. Khí tức vốn đã cường đại, nay đột nhiên gia tăng thêm một bậc, hệt như tu sĩ nhân loại vừa mở ra Khí Môn. Toàn thân nó cháy bừng lên hào quang màu đỏ rực, khiến cho nhiệt độ xung quanh nhảy vọt.
“Đả thông kinh mạch ư?! Không hay, nó đang đột phá!”
Trong đầu Trần Tự Không loé lên ý nghĩ kinh hãi. Hóa ra con khỉ này đang ở sát ngưỡng đột phá từ Nhất phẩm đỉnh phong lên Nhị phẩm yêu thú, tương đương tu sĩ Khí Môn Sơ Kỳ. Gặp lúc cận kề cái chết, bản năng sinh tồn bộc phát, đan điền bùng nổ, trực tiếp trùng kích bình cảnh thành công.
“Vận rủi…”
Hắn chua xót nhận ra, đáng lẽ lúc này con khỉ đã sẵn sàng làm mồi để hắn lấy tinh huyết. Không ngờ nó gặp cơ duyên ngay khoảnh khắc sinh tử. Trong tu chân giới, chuyện yêu thú, tu sĩ, hay thậm chí phàm nhân “bước đường cùng mới trúc cơ, ngã rẽ sinh tử mới tìm thấy cơ duyên” không hề hiếm. Thế nhưng trớ trêu thay, hắn vừa khéo làm “bàn đạp” để con Huyết Nhãn Hầu vượt ải!
Mẹ nó, lão tử hận!
Ngay lúc hắn còn đang mắng chửi, khí tràng quanh con Huyết Nhãn Hầu cuộn lên dữ dội, đá sỏi bay mịt mù. Vụt một cái, nó gồng mình thoát khỏi hiệu lực trấn áp của trận kỳ vốn chỉ đủ khống chế yêu thú Nhất phẩm. Mảnh kết giới tam giác lập tức bị xé toang thành từng tia sáng tắt lịm.
“Hỏng bét!”
Trần Tự Không còn chưa kịp đứng vững, đối phương đã xuất hiện ngay bên hông. Cú vả mãnh liệt tựa búa tạ bổ xuống. Hắn vội giơ cánh tay ra đỡ, bất quá lực đạo của con khỉ này quá cường đại, đem cả người hắn dội ngược đập vào tảng đá, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Cơn đau xé toạc lồng ngực, xương cốt răng rắc rung lên như chực gãy. Hắn vẫn gắng cầm cự, nhưng rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong tuyệt đối.
Ở phía xa hơn chục trượng, Lưu Hộ Pháp đã nhanh tay thu phục xong một con Huyết Nhãn Hầu khác, ba con còn lại thấy cảnh đó liền chạy tán loạn sợ hãi. Lão vốn không định quay về hỗ trợ Trần Tự Không. Thế mà đúng lúc nhìn sang, Lưu Hộ Pháp liền thấy cơn lốc linh lực đỏ rực bùng nổ quanh con khỉ đầu đàn.
“Nó… đột phá?” – Lão kinh ngạc chép miệng, mắt ánh lên tia nghi hoặc, “tư chất của con khỉ này cũng không tệ, còn nắm được cơ hội để bứt phá…”
Dẫu sao, chỉ là Nhất Cảnh Sơ Kỳ thì trong mắt lão chưa là gì cả. Lưu Hộ Pháp toan lập tức can thiệp, cứu Trần Tự Không thoát chỗ nguy.
Thế nhưng, một khắc trước khi lão ra tay, trong tầm mắt lóe lên ánh xanh lam huyền diệu. Từ đằng xa, thân hình Trần Tự Không như sắp bị con khỉ vồ thêm một đòn chí tử, bỗng đột ngột chặn được.
“Uỳnh!!”
Trận xô xát diễn ra rất nhanh. Con khỉ đầu đàn dựng thẳng lưng, hai cánh tay to như cột nhà thúc xuống, kèm tiếng gầm giận dữ rung màng nhĩ. Vậy mà Trần Tự Không nghiến răng, đặt tay phải lên đỡ lấy chiêu. Cánh tay hắn như vừa chuyển hóa từ xương người sang sắt thép, kéo theo là một âm thanh kim loại va chạm vang lên.
Keng!
Cánh tay chỉ bằng phân nửa Huyết Nhãn Hầu của hắn chẳng những không bị xé toang, ngược lại còn làm đối phương thoáng lùi nửa bước, tựa hồ có một bức tường vô hình cản lại.
Lúc này, Đạo Ấn trên lòng bàn tay phải hắn đang phát sáng rực rỡ. Quầng sáng màu xanh nhạt tỏa ra như vòng xoáy, luồng khí lưu quẩn quanh, uốn lượn thấm vào từng tấc da thịt.
“Là Đạo Ấn!” – Tâm trí hắn vẫn đau đớn choáng váng, nhưng linh thức như được kéo về mấy lần trước khi ấn ký bộc phát.
Lưu Hộ Pháp đứng phía xa cũng có chút kinh ngạc vuốt râu.
"Xem ra lần này là phúc, không phải họa!"
(Còn tiếp.)
Đăng bởi | unthings_0 |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 3 |