Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảm ngộ

Tiểu thuyết gốc · 1598 chữ

"Thế nào? Trò truyện với Dao Nhi có vui hay không?"

Nhìn thấy nụ cười vui vẻ của mẹ mình, Dương Diệc không biết nói phải làm sao.

Cậu đang muốn trả lời, mẹ cậu liền không cho cậu có cơ hội mở miệng nói.

"Mẹ biết con muốn đi tới Thánh Ma Thiên Cung, trùng hợp thay, Dao Nhi cũng là sẽ đến đó.

Cha mẹ cùng Mục thúc của con đã bàn kĩ, vài ngày tới Dao Nhi sẽ dọn tới nhà chúng ta ở, tới đó sẵn tiện lên đường".

Trời

Trới đúng là muốn Diệc ta phải chết mà.

Dương Diệc nghe mẹ mình nói như sét đánh ngang tay, cậu bây giờ tâm liền chết đi một nửa.

Nhìn thấy mẹ mình rời đi, bỏ lại mình như pho tượng, Dương Diệc thầm đắng chát.

"Chẳng lẽ đây là ý trời.."

Dương Diệc buồn rầu đi tới chỗ quán trà, mấy ngay nhà Lưu Phú Quý đều ở đây cùng Dư Tiểu Kê, chính là bàn về chuyện đi tới Thánh Ma Thiên Cung.

"Diệc ca"

Hai người đồng thời gọi Dương Diệc, cậu cũng chỉ cố gắng nặn ra nụ cười xã giao.

"Thông báo, ta sẽ đi cùng hai đệ tới thiên cung."

"Ồ"

Hai người đồng thời mắt trợn tròn, bọn họ nghe chuyện gì, cá ướp muối Diệc thiếu nói muốn đi tới thiên cung, thế giới sắp tận thế đi.

"Còn có cả Mục Dao Nhi cũng sẽ đi với chúng ta."

Lưu Phú Quý cùng Dư Tiểu Kê nhìn nhau, ánh mắt đều biểu hiện lên quả nhiên là như thế.

Dương Diệc nhìn ánh mắt đê tiện của hai tên đàn em mà muốn nổi máu xung thiên, sao nhìn hai tên này bây giờ đáng ghét như thế chứ.

Ghê tởm Mục Dao Nhi.

"Hai đệ có tin tức gì về lần khảo hạch này của thiên cung hay không?"

Lưu Phú Quý cười hắc hắc, làm bộ mặt cao thâm khó dò, giống như Bách Hiểu Sinh, thông hiểu vạn vật thế gian.

"Nói đến đề thi khảo hạch lần này, Quý mỗ đã tốn không ít thứ để có thể đạt được, cũng là chày da tróc vảy."

Dư Tiểu Kê nghe giọng điệu bạn mình nói như thế, liền biết tên này có đề trước, nhưng thừa nước đụt thả câu.

"Quý đại hiệp, xin ra tay trượng nghĩa, cứu giúp kẻ hèn này."

Dương Diệc thầm nghĩ hai tên này thật biết diễn xuất, nhập vai cũng là có một không hai, người tung kẻ hứng.

Lưu Phú Quý khẽ vuốt cằm, hắn khuôn mặt tròn trịa trắng trẻo, trên mặt phải nói là không có sợi lông mặt nói gì tới râu ria.

"Thánh Ma Thiên Cung tuyển chọn đệ tử dưới mười tám tuổi, tu vi đều phải là cất bước từ năm cảnh trở lên."

Dương Diệc gật đầu, đây là chuyện mà ai cũng biết, nhưng cậu vẫn là thừa cơ này nói ra:

"Ừm, rất tốt, cũng may ta đã là mười cảnh".

Đùng..

Lưu Phú Quý cùng Dư Tiểu Kê đứng dậy lùi ra sau mấy bước.

Bọn hắn nhìn Dương Diệc như nhìn quỷ giữa ban ngày

Cái mẹ gì

Bọn ta biết Dương thiếu ngươi rất mạnh, nếu không những năm qua làm sao tôn ngươi lên làm đại ca.

Nhưng mà mười cảnh là cái mẹ gì, thấy bọn ta ít học nên giở trò lừa gạt đúng không.

"Diệc ca, không, Diệc thiếu, huynh nói là..."

Dư Tiểu Kê miệng lấp ba lấp bấp.

Mấy năm nay ba người bọn họ ngồi vững vàng vị trí phế vật.

Nhưng trong đó thật ra đều do một tay Diệc ca nói cái gì học ẩn tức thuật đi, giả làm phế vật, sau đó một tiếng hót kinh trời đất.

Hắn cùng Lưu Phú Quý tu vi đã sớm bốn cảnh, đợi đi tới Thánh Ma Thiên Cung, có lẽ còn vừa đủ thời gian đột phá năm cảnh, ổn thỏa đủ điều kiện.

Mà bây giờ Diệc thiếu ngươi nói ngươi đã mười cảnh, bỏ chúng ta chạy xa như thế, còn nói gì tình nghĩa anh em.

Dương Diệc nhìn hai người, hắc hắc, đây mới đúng là biểu cảm các ngươi nên có được, quá thoải mái.

"Không sai, bản thiếu gia đã là mười cảnh, mấy năm nay chỉ là không muốn đả kích hai vị tiểu đệ mà thôi."

Dương Diệc không quên biểu hiện ra uy áp của mười cảnh luyện khí sư, độ tin cậy liền là tuyệt đối.

"Đi theo Diệc ca đúng là không sai mà hắc hắc."

Lưu Phú Quý thuận thế còn đang đứng, đi qua đi lại nói:

"Vòng thứ hai chính là khảo nghiệm đạo tâm, mọi người sẽ được đưa tới một khu rừng đạo tâm, chỉ có thành thật mới có thể ra ngoài."

Dương Diệc cùng Dư Tiểu Kê đều có phần mình suy nghĩ.

Cậu là không sợ chuyện này, nhưng nếu như đối phương cũng là Trảm Đạo ra đề bài, như vậy liền phức tạp.

Cũng may biết trước đề, tới đó không cần quá nhiều suy nghĩ.

"Vòng thứ ba chính là vòng cuối cùng, chính là số người còn lại sẽ đi lên đỉnh ngộ đạo, ai duy trì được hai giờ, xem như thông quan".

Nhìn ba vòng tuyển chọn cũng không khó, nhưng yêu cầu cũng rất cao, cái thứ nhất yêu cầu tu vi, tuổi tác, vòng thứ hai yêu cầu tâm tính, vòng thứ ba lại cần đến đạo tâm.

Nghe nói học sinh ở Thánh Ma Thiên Cung dù đi con đường nào, tương lai cũng là không tầm thường.

Luyện khí sư cảm ứng được thuộc tính linh khí tiên thiên nhiều như mây.

Lưu Phú Quý sau khi nói xong, liền trở về bàn, hớp lấy một ngụm trà.

"Cái đầu dễ nói, cái thứ hai biết trước cũng khá dễ, chỉ có cái thứ ba là thuộc về thiên phú cùng đạo tâm, quá khó."

Dư Tiểu Kê đưa ra đánh giá của riêng mình. Mấy năm nay hắn chỉ là giấu dốt.

Mấu chốt lần này hắn phải trở thành đệ tử của thiên cung, như vậy mới có thể chân chính thừa kế sản nghiệp, cưới Mộc Tuyết Sương muội muội.

Ba người bắt đầu bàn cách vượt qua ải kiểm tra, thời gian còn tới một tháng, đủ cho bọn họ biên soạn qua các loại tình huống khác nhau.

Lần này người tham dự tuyển chọn đệ tử của Thánh Ma Thiên Cung nhiều lắm, Huyền Thành thôi đã là gần trăm người, đều là con cháu của các thế gia.

Dương gia của Dương Diệc đi cũng là hơn mười người. Anh ba Dương Đệ của cậu đã quá tuổi, nếu thiên cung tuyển sớm hơn, thì đó chính là mười phần chắc chắn được nhận.

Nhục thân tiên thiên nha, ai mà không thèm.

Nhưng mà Dương Đệ cũng không muốn đi chút nào, hắn cảm thấy tài nguyên ở gia tộc cấp cho đã là quá đủ, sang năm cảnh giới của hắn liền theo kịp nhục thân, đến lúc đó sức mạnh cũng không thua kém gì Khí Hải lâu năm.

Tới chiều thì Dương Diệc chia tay hai người. Lưu Phú Quý đã dọn qua ở chung quán trà cùng Dư Tiểu Kê mấy ngày, nói rằng muốn nghiên cứu thêm, đây là chuyện trọng đại, không thể qua loa.

Dương Diệc hôm nay liền không đi ra ngoài thử nghiệm năng lực của mình, mà trở về phòng tĩnh tọa.

Cậu bây giờ tiến vào trạng thái kì diệu, năm giác quan tạm thời đóng lại, bây giờ trong đầu cậu chỉ có vô số ngôi sao trong vũ trụ vô hạn.

Đây chính là biểu hiện của ngộ đạo, tiến vào trạng thái ngộ, để cảm nhận đạo.

Linh hồn, thể xác Dương Diệc chìm đắm vào trong "đạo".

Cậu chính là quan tưởng tới vũ trụ bao la, lúc này thuộc tính không gian của cậu cũng là đi theo đó thăng hoa.

"Đáng tiếc, nếu có thể thoát khỏi thế giới này, tiến ra ngoài vũ trụ, nhìn thấy sự hủy diệt của một ngôi sao, có lẽ mình sẽ ngộ ra được hắc động (hố đen)".

Nếu bây giờ bên ngoài có người nhìn vào, sẽ thấy sau lưng của Dương Diệc xuất hiện hư ảnh vũ trụ.

Trảm Đạo muốn tiến tới Tổ Đình cần hai điều kiện, độ qua cửu lôi thiên kiếp cùng nắm giữa thuộc tính áo nghĩa.

Chỉ cần tạm thời hoàn thành một trong hai, chiến lực đều sẽ tăng lên cực lớn.

Dương Diệc muốn trước mắt nắm giữ không gian áo nghĩa, độ cửu lôi thiên kiếp bây giờ cậu chắc chắn mình sẽ chết.

Linh nguyên tại đan điền của Dương Diệc theo cảm ngộ của cậu mà sinh ra nhiều hơn, giúp cho thế giới trong đan điền của cậu càng thêm vững chắc.

"Hô, quá thoải mái."

Dương Diệc kết thúc quan tưởng, hư ảnh cũng theo đó biến mất.

Bây giờ cậu nhìn lưới quy tắc của thiên đạo thế giới này càng thêm rõ ràng.

Cũng may có hệ thống cho tới cảnh giới Trảm Đạo, nếu là ở cảnh giới Đạo Cảnh, ngoài cảm ngộ điểm không gian, còn phải tự thân chém đi đạo của mình.

Như vậy quá xxx nó mệt mỏi đi.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Từ Trảm Đạo sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.