Diệc thiếu có thù tất báo
Sáng sớm hôm sau, Dương Diệc phát hiện có mấy bóng người đi vào nhà mình.
Cậu liền đoán đây có lẽ là đội ngũ chuyển đồ dùng cho Mục Dao Nhi đi.
Nhưng mà nhìn số lượng rương chứa đồ ít đến đáng thương, trong lòng Dương Diệc thấy làm kì lạ.
"Không phải con gái rương đồ đều là chất thành đống đống hay sao, sao Dao Nhi đồ ít như thế."
Dương Diệc trong lòng có một cái suy nghĩ đáng sợ, chẳng lẽ nàng ấy không phải....
Phi, phi
Dương Diệc tự tát mình mấy cái, làm sao lại có ý nghĩ như thế được.
Cậu nhìn thấy đi ở phía sau chính là Mục Dao Nhi, hôm nay nàng mặc một bộ váy màu lam nhạt, nhìn có cảm giác dễ gần hơn lần trước với bộ váy đỏ kia.
"Muội đã đến?"
Mục Dao Nhi thấy Diệc ca đứng ở khoanh tay dựa vào cửa, trong lòng hơi vui vẻ, chẳng lẽ huynh ấy thức từ sớm đợi ta.
"Đúng, muội đã đến."
"Muội không nên đến."
Mục Dao Nhi: ???
Dương Diệc thấy mình ăn nói hơi quá trớn, trong lòng gào thét.
"Khụ khụ, ý ta là, chúng ta cùng đi ăn sáng thôi."
"Được."
Huyền Thành nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không phải. Thượng lưu có ba đại gia tộc Nguyễn, Lê, Trương, trung lung có năm gia tộc Mục, Dương, Lâm, Chúc, Gia Cát.
Mỗi một gia tộc thượng lưu đều có Âm Dương cảnh tọa trấn.
Tiếng cười bốn phía vang lên, Dương Diệc nhìn theo giọng nói truyền đến, thì thấy một thiếu niên khuôn mặt anh tuấn, chỉ là khuôn mặt có chút hóp vào, dáng người cũng rất gầy gò, giống như ma bệnh.
Đây là con trai thứ của Gia Cát gia, Gia Cát Khứ Bệnh, phía sau là bốn tên chó săn của hắn.
Nếu là lúc trước, Dương Diệc liền đi đường vòng, tránh cho gây phiền phức, thì bây giờ Diệc xưa đâu bằng nay, làm gì phải đi đường vòng nữa chứ.
Mục Dao Nhi nghe nói như thế đôi chân mày khẽ nhíu lại.
"Ồ, mỹ nữ nào đây, sao lại đi cùng Diệc phế vật thế này? Mỹ nữ, đi chơi với bọn ta đi, đảm bảo nàng sẽ yêu thích".
Một tên chó săn làm đúng bổ phận chứng trách của mình mở miệng nói ra. Dương Diệc nhìn tên này rất có giác ngộ của chó săn, kết hợp cùng nụ cười dâm tiện đó, quả không khác gì cướp ngày khi thấy mỹ nữ.
Mục Dao Nhi không nói gì, đạp cho tên chó săn đó một đạp, khiến hắn bây ra xa mười mấy bước.
Đám quần chúng xung quanh bắt đầu bu lại nhiều hơn, lúc này chính là thời điểm dưa hấu bán chạy nhất.
Gia Cát Khứ Bệnh cũng là bất ngờ với hành động của Mục Dao Nhi, hắn liền quát lớn.
"To gan, dám đánh người của bản đại gia".
Mấy tên chó săn sau lưng cũng là hùng hùng hổ hổ.
"Ái chà, đây chẳng phải là Diệc thiếu gia sao, bên cạnh là ai mà lại ra tay bá đạo như thế, không nể mặt nhà Gia Cát gì cả."
"Hửm, phải biết đàn em tên Gia Cát Khứ Bệnh kia làm nhiều việc ác ở nơi này, bây giờ đáng lắm."
"Cô nương kia xinh đẹp quá, mẹ ơi, con muốn lấy tỷ tỷ này."
Quần chúng bắt đầu bàn tán sôi nổi. Dương Diệc cũng là không ngờ Mục Dao Nhi không nói lời nào, chỉ liền hành động.
Cậu biết tên Gia Cát Khứ Bệnh này không phải chỉ nhờ vào gia tộc của hắn, mà còn ỷ vào làm tay sai cho gia tộc nhất lưu họ Lê kia.
Nếu không một tên con thứ, thiên phú rác rưỡi như tên Khứ Bệnh này, làm sao dám bố láo như thế.
"Đã hai năm muội chưa trở về, chắc có nhiều chỗ quên đi."
Dương Diệc lúc này như một tên hướng dẫn viên, khắp nơi chỉ trỏ hướng dẫn, mặc dù hắn một năm không đi ra ngoài mấy lần, nhưng vẫn nắm mọi chuyện như lòng bàn tay.
Lúc còn nhỏ yếu, cậu phải làm như thế để tránh né cách đại gia tộc, để không gặp phải tình huống mắt chó khinh thường người khác.
"Ồ, đây không phải là Diệc phế vật sao? Bình thường ngươi trốn đông trốn tây, né đường này như né tà, sao bây giờ lại đưa đầu chó sang đây."
"Làm sao?"
Mục Dao Nhi mặt không cảm xúc nói ra, vừa rồi còn ôn nhu, nói chuyện vui vẻ, bây giờ nói đổi liền đổi, giống như người hai tính cách vậy.
Dương Diệc thấy dính vào yandere như thế, tương lai sau này đừng mong kiếm thêm bà hai, bà ba.
"Hừ, vậy thì cho bản thiếu chịu chết, bắt ả lại."
Ba tên còn lại chuẩn bị tiến tới bắt lấy Mục Dao Nhi, Dương Diệc liền nhanh chân dùng liên hoàn cước đá bay ba tên kia về hướng tên đầu tiên còn đang nằm thoi thóp ở đằng kia.
"Cái này, không thể nào?"
Gia Cát Khứ Bệnh trong lòng kinh hãi, đám chó săn của hắn tu vi đều là bốn cảnh luyện khí, muốn dùng một chiêu đá bay ba người, ít nhất phải là sáu cảnh.
Không, hắn Gia Cát Khứ Bệnh chính là sáu cảnh luyện khí cũng không làm được..
Mục Dao Nhi nhìn Dương Diệc, nở một nụ cười, quả nhiên là nam nhân mà ta yêu thương.
"Có gì mà không thể?"
Dương Diệc cười bằng nửa miệng, trông không khác gì nhân vật phản diện.
"Hí, trời đất ơi, nói đây là mơ đi, Diệc thiếu gót chân vững vàng ở vị trí phế vật năm năm, bây giờ lại lợi hại như thế?"
"Xong, có lẽ ta cảm lạnh ngã bệnh rồi."
"Cảm lạnh cái quỷ, đây rõ ràng giữa trưa? Nhưng giữa trưa làm sao có quỷ?"
Khắp các tiếng nghị luận, Dương Diệc cảm thấy hài lòng, đây mới là bầu không khí cậu muốn có, năm năm qua hệ thống hại bản thiếu gia.
Gia Cát Khứ Bệnh nhìn đám đàn em của mình nằm trên mặt đường, trong lòng hắn sốt sắng lên.
Nên làm sao, nên làm sao.
"A, hè hè, là bọn ta có mắt chó cản đường, mong Diệc thiếu bỏ qua."
Ồ.
Dương Diệc cảm thấy ngạc nhiên, ngươi không phải có chỗ dựa hay sao, ngươi rất phách lối mà, sao bây giờ lại biết điều như thế.
Mau đi, mau đến cắn ta đi. Dương Diệc trong lòng đậu đen rau muống.
"Hừ hừ, Dao Nhi, chúng ta đi thôi."
"Vâng."
Nhìn thấy Dương Diệc cùng Mục Dao Nhi rời đi, vẻ mặt hèn mọn trên mặt Gia Cát Khứ Bệnh liền thu lại
"Có lẽ, Diệc thiếu có thể giúp được ta, hắc hắc."
Hắn nhìn lại đám đàn em của mình, nhìn bọn họ nằm trên đất, cũng là không oán trách bọn chúng.
Ngày thường bắt nạt người khác quen rồi, Gia Cát Khứ Bệnh xem như đây là một sự trừng phạt nhỏ đi.
Đám người cũng bắt đầu giải tán đi. Truyền thuyết Diệc thiếu phế vật năm năm cũng từ đây tiêu tán.
Người ta chính là như thế, chỉ nhớ người giỏi nhất cũng người kém nhất.
Mà Diệc thiếu năm năm tu vi chỉ một cảnh, chính là chân chính phế vậ trong phế vật, người ta liền nhớ đến lâu hơn Lưu Phú Quý cùng Dư Tiểu Kê.
"Muội có làm sao không? Sau này chuyện này muội không nên ra tay, chỉ làm bẩn tay muội."
"Ừm, cảm ơn Diệc ca ca".
Mục Dao Nhi gật đầu, khuôn mặt cũng không còn như bá đạo nữ tổng tài như lúc nãy, mà trở nên đáng yêu hơn.
Xong, nhân cách một trở về.
Dây tơ rễ má trong thành này rất nhiều, cậu muốn trước khi rời đi, sắp xếp một số chuyện ổn thỏa.
Mà làm sao dễ gây chuyện nhất?
Không sai, chính là dẫn theo mỹ nữ bên mình, không sớm thì muộn cũng sẽ có tên mắt chó tới khinh thường.
Mà tổ hợp phế vật Diệc thiếu cùng mỹ nữ, như vậy còn gì bằng, chính là không bàn mà hợp với thiên đạo mà người ta hay nói đến.
Còn một tháng nữa bọn họ mới xuất phát lên đường đi tới thiên cung. Mỗi ngày cậu chỉ cần dẫn Mục Dao Nhi đi một con đường, sợ gì không phát sinh chuyện.
Dương Diệc tuy là Trảm Đạo, nhưng chung quy hai kiếp sống không hơn mười tám. Những chuyện chơi vui như thế này, cậu làm sao có thể bỏ qua.
Đối tượng tiếp theo mà Dương Diệc lựa chọn là Chúc gia.
Chúc gia nằm ở ngõ Hạnh Hoa, cách nhà Dương Diệc hai con đường.
Lúc nhỏ có lần con gái trưởng nhà đó là Chúc Tử Hồng từng khinh thường cậu, cũng may khi đó có Dương Tỷ, chị hai cậu, ra tay dàn xếp.
"Bây giờ chính là thời điểm nên lấy lại uy tín."
Hắc hắc.
Dương Diệc nhìn Mục Dao Nhi càng thêm yêu thương, quả nhiên cách kiếm chuyện truyền thống như thế này, đi tới đâu cũng là áp dụng được, chỉ cần đúng công thức là đủ.
Bản thiếu gia có thù tất báo, ai ai cũng có phần.
Đăng bởi | pknnahh |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |