Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hành Quân

Phiên bản Dịch · 1559 chữ

Lịch sử là sự thật đã thành hình, thất bại hay chiến thắng đều rất rõ ràng. Người ta thường nghĩ rằng nếu con đường này dẫn đến thất bại, thì lẽ đương nhiên con đường khác ắt sẽ thành công.

Nhưng thực tế, không hẳn là như vậy.

Con đường này đi không thông, nhưng có khi con đường khác lại khiến người ta chết còn nhanh hơn.

Trần Cung, một trí giả đương thời, hẳn cũng đã cân nhắc tới những điều mà Sở Nam lo lắng. Đúng là đuổi Lưu Bị đi sẽ làm suy yếu lực lượng của Từ Châu, khiến nơi này khó mà chống đỡ ngoại địch, nhưng nếu không đuổi, với uy danh của Lưu Bị ở Từ Châu, càng ở lâu, Lưu Bị sẽ càng trở thành mối đe dọa cho Lữ Bố. Cuối cùng, có lẽ Lữ Bố sẽ phải rời khỏi Từ Châu.

Đến khi ấy, kịch bản rất có thể là Lữ Bố đầu hàng Tào Tháo, rồi dẫn quân Tào Tháo đến công phá Lưu Bị. Vậy chẳng phải Từ Châu chắc chắn sẽ rơi vào tay Tào sao!?

Sở Nam nghĩ đến đó mà cảm thấy đau răng. Kỳ thực, liên minh giữa Lưu Bị và Lữ Bố mới là kết quả tốt nhất, nhưng vấn đề là Lữ Bố không tin tưởng Lưu Bị, mà Lưu Bị hiển nhiên cũng chẳng phải loại người cam lòng ở dưới kẻ khác. Bởi vậy, từ lúc Tào Tháo bảo Lưu Bị xuất chinh đánh Viên Thuật, khi Lưu Bị nhận lệnh cũng là lúc vận mệnh của Từ Châu đã định. Đây là dương mưu mà Lưu Bị và Trần Cung đều nhận ra, nhưng cũng đều không thể chống lại.

Đến giờ, Sở Nam mới thực sự thấm thía trí tuệ của cổ nhân. Những mưu lược nhìn qua tưởng chừng đơn giản, đến mức lúc đọc sách có khi còn thấy ngây ngô. Tại sao Lưu Bị và Lữ Bố không hợp tác với nhau? Người đọc sẽ nghĩ rằng Lữ Bố ngốc nghếch, Trần Cung cũng chẳng mấy tinh anh. Nhưng khi thực sự đặt mình vào tình cảnh đó, Sở Nam mới hiểu được sự phức tạp ẩn sau những suy tính này. Lữ Bố, Lưu Bị, thế gia Từ Châu, và Tào Tháo, tất cả đều xoay quanh những tính toán sâu xa về nhân tính. Ngắn hạn có thể hòa thuận, nhưng lâu dài, hai bên ắt sẽ sinh bất đồng.

Rõ ràng Trần Cung cũng đã thấy trước điều này, nên có lẽ cho dù không có chuyện Trương Phi cướp ngựa, ông ta vẫn sẽ tìm cơ hội để đẩy Lưu Bị ra khỏi Từ Châu.

Rồi sau đó thì sao?

Tào Tháo sẽ không để Từ Châu tồn tại như một thế lực độc lập, chắc chắn sẽ kéo quân đến đánh. Những gì trong lịch sử sắp sửa tái hiện ngay trước mắt Sở Nam.

Điều tồi tệ hơn là, dù biết rõ tất cả, Sở Nam phát hiện bản thân chẳng thể nào phá vỡ được cục diện này!

Quân đội tập hợp xong, theo lệnh của Lữ Bố, ba quân chầm chậm tiến bước. Tốc độ di chuyển ban đầu không nhanh, nhưng sau đó dần gia tăng. Mải mê suy nghĩ về thế cục trước mắt, Sở Nam dần cảm thấy có điều không ổn – tốc độ này có phần quá nhanh!

Chàng cưỡi ngựa thì không sao, nhưng những binh sĩ đi bộ phía sau sao có thể chạy nhanh đến thế? Tốc độ này chẳng kém gì ngựa phi! Duy trì tốc độ như vậy có thể giúp rút ngắn thời gian đến Tiểu Bái, nhưng đến nơi liệu có còn sức mà chiến đấu không? Nhỡ Lưu Bị thấy quân lính kiệt sức, thừa cơ đánh úp thì có phải sẽ tan tác hết không?

Sở Nam tập trung lại suy nghĩ, tò mò nhìn quanh, thấy đội hình vẫn chặt chẽ, không hề rối loạn dù phải chạy dài, quả thật xứng danh tinh binh.

Điều kỳ lạ hơn là dù bản thân chỉ thuộc dạng cưỡi ngựa tầm thường, Sở Nam bỗng cảm thấy mình như trở nên thuần thục lạ thường. Chàng theo nhịp ngựa phi mà không hề rơi lại, như thể trong người bỗng có thêm một sức mạnh không thuộc về mình, nhưng là gì thì Sở Nam cũng không rõ, chỉ cảm thấy thân thể như không còn là của mình, dường như có ai đó đang tạm thời điều khiển nó.

Từ Hạ Bì đến Tiểu Bái, Sở Nam đã từng đi qua trên đường làm ăn, có thể coi đó thuộc về địa phận Dự Châu, cách khoảng hai trăm bảy mươi dặm. Nếu đi ngựa bình thường cũng mất ba ngày, nhưng ở trạng thái kỳ dị này, đến khi chạng vạng thì đại quân đã tiến vào địa phận Tiểu Bái.

Sở Nam chợt nhớ tới thiên phú của Lữ Bố. Thế giới này quả nhiên kỳ lạ, có được tốc độ hành quân như vậy, đặt vào lịch sử thật chắc chắn sẽ đủ sức xoay chuyển cục diện một trận chiến.

Điều đáng chú ý hơn cả là, dù chạy đường dài thế này, binh sĩ dường như chẳng mấy mệt mỏi.

Trước đây Sở Nam chỉ biết thiên phú cao thì lợi hại, nhưng sức mạnh cụ thể của những kẻ có siêu phàm chi lực thì chàng không nắm rõ. Giờ đây, chàng mới sơ khởi cảm nhận, và hơn thế nữa, chính bản thân chàng cũng không cảm thấy quá mệt mỏi. Phải biết rằng Sở Nam chưa từng trải qua huấn luyện gì, trước kia nếu đi một chuyến thế này, ít nhất phải nghỉ ngơi cả ngày mới hồi sức, nhưng giờ đây lại không thấy mệt nhiều.

Vậy thì cuộc chiến giữa những siêu phàm bậc cao sẽ như thế nào?

Giờ đây, Sở Nam đã dẹp bớt nỗi lo lắng về tương lai, thay vào đó, bắt đầu mong đợi trận đại chiến sắp tới.

Bên kia, Lữ Bố dẫn quân tấn công, áp sát thành Tiểu Bái. Nhận được tin báo, Lưu Bị không khỏi kinh hãi: “Lữ Bố sao lại đột ngột đến đánh?”

Mới đây Lữ Bố còn giúp ông giải vây trước Viên Thuật, cớ sao quay đi ngoảnh lại đã xua quân tấn công?

“Lữ Bố xảo trá, phản trắc, sớm đã nói không nên lưu lại hắn!” Trương Phi ở bên hậm hực hừ một tiếng, hắn đoán chừng Lữ Bố đến là vì chuyện mình giả làm sơn tặc cướp ngựa bị hắn biết rồi. Đáng lẽ hôm ấy không nên nương tay, lẽ ra phải giữ tên Hầu Thành và Tống Hiến lại!

Quan Vũ đưa mắt kỳ lạ nhìn Trương Phi một cái, đứng lên nói: “Huynh trưởng, giờ nói gì cũng vô ích, hiện Lữ Bố đã áp sát thành, chúng ta cũng chẳng thể lánh mặt được.”

Lưu Bị trầm ngâm gật đầu: “Nhị đệ, Tam đệ, tập hợp binh mã theo ta ra khỏi thành!”

“Dạ!” Quan Vũ và Trương Phi đồng thanh đáp ứng, theo Lưu Bị tiến ra ngoài. Quan Vũ lệnh cho Hạ Hầu Bác tập hợp binh mã rồi ra ngoài nghênh chiến. Khi quân Lữ Bố tới, Lưu Bị đã xếp trận sẵn sàng ở dưới thành.

Phía quân Lữ Bố, thấy Lưu Bị dẫn quân ra nghênh chiến, Lữ Bố từ từ giơ cao tay, ba quân lập tức giảm tốc độ, khi chỉ còn cách quân Lưu Bị khoảng năm trăm bước thì dừng hẳn lại.

Sở Nam không tinh thông binh pháp, không nhìn ra điểm gì đặc biệt, chỉ thấy hành động từ từ giơ tay lên khiến ba quân lập tức dừng lại, hàng ngàn hàng vạn quân sĩ như một, mang lại cảm giác thật oai hùng!

Chàng ngước nhìn về phía xa, tuy khoảng cách xa quá không nhìn rõ, nhưng thấy cờ xí phấp phới, đen kịt một mảng người, không hiểu sao lại có cảm giác đè nén. Tuy nhiên, khi đứng giữa quân đội, lòng can đảm của chàng cũng tăng lên, không còn cảm giác hụt hơi như khi từ cổng thành đi ra đối diện với quân Lữ Bố trước đó.

Đang trầm tư, bỗng thấy từ giữa trận đối diện, ba người cưỡi ngựa tiến lên, đến điểm gần chính giữa giữa hai quân, hướng về phía này chắp tay hành lễ, hỏi lớn: “Huynh trưởng, vì sao lại dẫn quân đến đây?”

Lưu Bị?

Sở Nam do dự, nhìn chăm chú về phía người dẫn đầu.

Lưu Bị

Mệnh số: 94

Thiên phú: Nhân Nghĩa Vô Song (cấp 9) – Chỉ hành nhân nghĩa, không màng tiền đồ! Lực nhân nghĩa có thể triệu tập lòng dân, gom góp thành sức mạnh lớn.

Khí chất của bậc vương (cấp 8) – Sở hữu phong thái khiến người khác kính nể, có thể không cần chiến đấu mà vẫn khiến kẻ khác khuất phục.

Thiên phú đặc biệt: Tiềm Long (cấp 8) – Kẻ mang khí vận lớn, chưa hóa thân thành chân long, nhưng có thể biến nguy thành an, gặp hung hóa cát.

Khí vận: 1916 + 267194

Bạn đang đọc Bất Thường Tam Quốc ---Dịch--- của Hội Thuyết Thoại Đích Hồ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoanggiangnz
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.