Chần Chừ
“Hửm?”
Giữa lúc đang kịch chiến với Lữ Bố, Trương Phi bỗng nhiên cảm nhận được có ai đó đang dõi theo mình, khiến y nhíu mày, mất tập trung một thoáng.
Trong trận chiến giữa các cao thủ, một khoảnh khắc lơ đễnh cũng có thể là ranh giới giữa sống và chết, huống hồ lúc này Trương Phi đã bắt đầu yếu thế trước Lữ Bố. Một giây lơ đễnh ấy có thể mang đến hiểm họa tử vong!
Lữ Bố lập tức nhận ra sự lơ đễnh thoáng qua của Trương Phi, vung Phương Thiên Họa Kích, mang theo một luồng sát khí, bổ xuống Trương Phi. Trương Phi thất kinh, muốn né tránh nhưng đã không kịp, chỉ còn biết trợn mắt nhìn Lữ Bố đầy bất mãn. Nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng, Lữ Bố bỗng thu tay, chỉ phá tan lớp bảo khí hộ thân của Trương Phi, để lại một vết thương nhẹ trên ngực y.
Lữ Bố quay lại liếc về phía trận doanh của mình, ánh mắt sắc như dao khiến Sở Nam, kẻ vừa nhìn trộm Trương Phi, cảm thấy lạnh sống lưng.
“Tử Viêm, Ôn Hầu tác chiến, không thích có người can thiệp!” Bên cạnh, Trần Cung nhận ra Sở Nam vừa vận dụng năng lực, khẽ quát nhắc nhở.
Cùng lúc đó, Quan Vũ, người đang hỗ trợ Trương Phi, cũng nhận ra có điều không ổn. Không kịp suy nghĩ, y lập tức vung Thanh Long Yển Nguyệt Đao, chém ra một luồng đao khí dài hơn hai mươi trượng nhắm vào Lữ Bố.
Lữ Bố xoay kích nghênh đón, luồng kích khí đen xen chút đỏ đụng vào đao khí.
“Ầm~”
Hai luồng kích khí và đao khí va vào nhau, phát nổ, đất đá rung chuyển dữ dội. Vị trí của Lữ Bố và Trương Phi biến thành một hố sâu ba thước, rộng đến năm trượng.
Lưu Bị thấy Quan Vũ ra tay thì biết Trương Phi đã thất thế, vội vàng ra lệnh lui quân.
Lữ Bố ghìm cương chiến mã đứng trong hố sâu, mặc kệ Trương Phi rút lui, không đuổi theo, chỉ lạnh lùng nhìn họ.
Trương Phi lưỡng lự một lát, rồi nói với Lữ Bố: “Lần tới giao đấu! Ta cũng sẽ nhường ngươi một lần!”
Lữ Bố hừ lạnh, không thèm đáp lại. Y khinh thường nghĩ, mình đâu cần Trương Phi nhường?
Trương Phi không nói thêm gì, quay lại hợp sức cùng Quan Vũ rút vào thành. Bức thành vốn đã bị sập đổ lại được sửa chữa, hiển nhiên trong quân Lưu Bị có người sở hữu thần lực thuộc hệ thổ.
Là Trần Đăng hay Trần Quế?
Lữ Bố có chút do dự. Ở Từ Châu, người có khả năng này chỉ có thể là hai cha con nhà họ Trần. Nhưng sao nhà họ Trần lại ở đây?
Thấy đối phương đã rút vào thành, Lữ Bố bèn quay ngựa về trận doanh, liếc nhìn Sở Nam một cái, ánh mắt sắc bén: “Lần sau ta đang giao đấu, nếu còn dám ra tay, ta sẽ không tha!”
Sở Nam chỉ cảm thấy ngực nặng trĩu, một áp lực vô hình khiến chàng khó thở.
Chàng chắp tay đáp: “Xin Ôn Hầu tha lỗi, tại hạ chỉ tò mò xem Trương Phi có thần thông gì, hoàn toàn không có ý định can thiệp.”
Lữ Bố biết thiên phú của Sở Nam, chỉ là khả năng nhìn thấu thiên phú của người khác, hoàn toàn không có tính công kích. Trên chiến trường, nhất là khi cao thủ đối đầu, Sở Nam quả thật không gây ra mối đe dọa nào.
Nhưng Trương Phi lại không biết điều đó. Khi Sở Nam vận dụng thiên phú, cảm giác đó giống như bị một tay thiện xạ khóa mục tiêu, khiến Trương Phi không thể không đề phòng.
Phải đối phó với kẻ địch đã là một chuyện, còn phải đề phòng kẻ khác nữa thì dù chỉ giảm đi một phần sức cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Thực tế, nếu không phải vì Lữ Bố thu tay, Trương Phi có lẽ đã không toàn mạng.
“Lần sau muốn xem, hãy xem trước khi người ta lâm trận.” Lữ Bố gật đầu, tuy không vui vì bị người khác can thiệp vào trận đấu của mình, nhưng không thể chỉ vì chuyện này mà giết tiểu tử này được. Đừng nói là còn cần hắn xử lý chuyện muối, mà chỉ riêng chuyện tình nghĩa với con gái, Lữ Bố cũng khó mà động đến Sở Nam.
“Vâng.” Sở Nam gật đầu, trong lòng cười khổ, nghĩ bụng nếu không phải đang trong trận đấu, thì cái giá phải trả để xem Trương Phi chắc chắn sẽ chẳng kém gì hôm xem Lữ Bố, chẳng dễ chịu chút nào.
Lưu Bị đã rút vào thành, hiển nhiên Lữ Bố cũng không muốn đánh tiếp. Sau khi quan sát thành trì một lát, y bắt đầu lệnh cho quân đóng trại, bao vây bốn phía. Chuyện này, Lưu Bị nhất định phải cho y một lời giải thích, đừng nhắc chuyện Từ Châu là do y cướp từ tay Lưu Bị, đó là chuyện cũ rồi, mỗi chuyện nên được xử riêng.
Các tướng lĩnh được Lữ Bố sai đi đóng trại. Sở Nam không có việc gì làm, cùng với Trần Cung ở bên cạnh Lữ Bố, chú ý quan sát cách Lữ Bố ra lệnh. Đã đặt một chân vào chốn quan trường trong thời loạn, chàng thấy rằng học hỏi thêm chút ít cũng không có hại.
“Vừa rồi tường thành Tiểu Bái bị hủy hoại do ta giao chiến với Trương Phi, vậy mà giờ đã phục hồi nguyên vẹn, trong thành hẳn có người sở hữu thần lực hệ thổ.” Sau khi ra vài quân lệnh, Lữ Bố quay sang nói với Trần Cung.
“Từ Châu vốn lắm dị sĩ, nhưng người giỏi hệ thổ, có thể nhanh chóng phục hồi tường thành như vậy, e rằng chỉ có thể là cha con nhà họ Trần.” Trần Cung vuốt cằm đáp.
“Nếu nhà họ Trần giúp Lưu Bị, trận này sẽ khó đánh!” Lữ Bố cau mày nói: “Hay là đợi lấy lại ngựa chiến rồi rút quân?”
Khả năng kiểm soát đất đá của Trần Quế và Trần Đăng đều không tầm thường, huynh đệ Lưu Bị có thể đối chọi với Lữ Bố, chỉ cần ba người đó đã là thử thách cho y. Nhưng nếu thêm nhà họ Trần, Lữ Bố cũng hơi do dự, vì nhà họ Trần có không ít người tài. Nếu họ quyết lòng hỗ trợ Lưu Bị, Lữ Bố không còn chắc thắng.
“Ôn Hầu không cần lo lắng.” Trần Cung cười, nhẹ lắc đầu: “Theo ngu ý của tại hạ, đây chỉ là Trần Quế tình cờ ghé qua và gặp chuyện mà thôi. Nhà họ Trần sẽ không công khai hỗ trợ phe nào, càng không thể vì việc này mà đối đầu với Ôn Hầu.”
Cho dù nhà họ Trần đánh giá cao Lưu Bị đến đâu, hiện tại thế lực lớn nhất ở Từ Châu vẫn là Lữ Bố. Nếu công khai hỗ trợ Lưu Bị, tức là hoàn toàn đoạn tuyệt với Lữ Bố.
Trước đây Lữ Bố muốn lôi kéo sĩ tộc nên không thể động vào nhà họ Trần, phải theo quy củ của sĩ tộc mà hành xử. Nhưng nếu nhà họ Trần công khai hỗ trợ Lưu Bị, Lữ Bố sẽ có lý do chính đáng để gây khó dễ, bởi điều đó đòi hỏi cả nhà họ Trần phải đánh cược tất cả.
Hiện tại, Lưu Bị rõ ràng chưa có quân lực ngang tầm Lữ Bố, nhà họ Trần sẽ không mạo hiểm như vậy. Dù Trần Quế có ở trong thành, y cũng chỉ giúp Lưu Bị đôi chút, không thể đứng về phía đối lập hoàn toàn với Lữ Bố.
Sở Nam nghĩ một lúc, dần dần hiểu ra tại sao Trần Cung lại tự tin như vậy. Nhà họ Trần không giống như Sở Nam, làm gì cũng thuận theo sở thích cá nhân. Họ phải tính toán cho gia tộc, không thể hành động chỉ vì cảm tình cá nhân. Dù họ có ủng hộ Lưu Bị, họ cũng sẽ không đặt an nguy gia tộc lên một người yếu thế như Lưu Bị vào thời điểm này.
“Tiên sinh nhìn thật thấu triệt!” Sở Nam chân thành khen ngợi. Chuyện của sĩ tộc, Trần Cung thực sự đã nắm rõ. Cách Trần Cung phân tích về nhà họ Trần thật sự rất tinh tế.
“Tử Viêm quá lời.” Trần Cung khẽ lắc đầu, rồi quay sang Lữ Bố, nói: “Ôn Hầu, việc cấp bách là nhân cơ hội này đuổi Lưu Bị đi triệt để.”
Lữ Bố nghe vậy, có chút do dự, ánh mắt chuyển qua Sở Nam: “Ngươi thấy sao?”
Hỏi ta làm gì? Đây chẳng phải là gạt mặt Trần Cung sao?
Sở Nam có chút bất đắc dĩ, Lữ Bố tuy không ngốc nhưng thật sự kém phần nhạy bén trong những chuyện này. Nghĩ ngợi một lúc, Sở Nam đáp: “Ý của tiên sinh, tại hạ phần nào hiểu được. Lưu Bị là người được lòng dân, lại có sự hỗ trợ từ những gia tộc lớn như nhà họ Trần. Nếu cứ để Lưu Bị ở đây lâu dài, uy tín của Ôn Hầu có thể sẽ bị ảnh hưởng. Do đó, loại bỏ Lưu Bị sớm là việc nên làm. Tuy nhiên, Lưu Bị và Ôn Hầu tranh đấu ở Từ Châu, vốn là mưu kế của Tào Tháo. Nếu Lưu Bị bị trục xuất, e rằng Tào Tháo sẽ không lâu nữa mà tới đây. Còn làm thế nào, xin Ôn Hầu định đoạt.”
Hai con đường với những mặt lợi hại đều rõ ràng, quyết định thế nào vẫn là chuyện của Ôn Hầu.
Đăng bởi | hoanggiangnz |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 25 |