Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khuyên lui

Phiên bản Dịch · 1587 chữ

“Dực Đức, chớ vô lễ!” Lưu Bị nghiêm khắc trừng mắt nhìn Trương Phi, trách mắng.

Trương Phi liếc nhìn Sở Nam, người lúc này đang loạng choạng như kẻ say rượu, bĩu môi đầy khinh bỉ: “Dưới trướng Lữ Bố, đều là loại phường bợm nhậu bám váy thế này sao?”

Đầu óc Sở Nam có chút tê liệt, nghe thấy vậy liền không nghĩ ngợi, đáp ngay: “Vậy mà phường bợm nhậu bám váy này còn đánh bại quân ngài, chẳng lẽ nói như vậy thì tướng quân cũng không bằng đám bợm nhậu ấy sao?”

“Tiểu tặc, dám lớn lối!” Trương Phi lập tức nổi giận, quát lớn, đứng bật dậy, ánh mắt hằn lên giận dữ nhìn Sở Nam.

Chỉ trong khoảnh khắc, một khí thế cuồng bạo ập đến, Trương Phi – một đại tướng hạng nhất – khí thế phát ra như có hình có dạng, không khác gì uy lực bá vương như trong những câu chuyện thần kỳ. Còn Sở Nam, chỉ là một tiểu tốt vừa bước chân vào lĩnh vực này, làm sao có thể chống đỡ? Ý thức vừa mới tỉnh táo được chút ít, nay lại vụt tắt, chàng ngồi bệt xuống đất, ngơ ngác nhìn phía trước, mắt tuy mở nhưng trong tầm nhìn chỉ là một màu đen.

“Dực Đức, còn dám hành xử bừa bãi, đừng nhận ta là huynh trưởng!” Lưu Bị với sắc mặt nghiêm nghị nhìn Trương Phi bình tĩnh nói.

Trương Phi không sợ Lưu Bị nổi giận, nhưng lại sợ cái nhìn điềm đạm của ông. Thấy vậy, hắn lập tức tiu nghỉu ngồi xuống.

Lưu Bị tiến đến bên Sở Nam, giơ tay đỡ lấy chàng, một luồng khí ấm áp truyền vào cơ thể khiến Sở Nam hồi phục tinh thần, mắt sáng dần lên, bóng tối trước mắt nhanh chóng tan biến.

“Tiểu huynh đệ, không sao chứ?” Lưu Bị nhìn Sở Nam, lo lắng hỏi.

“Đa tạ sứ quân.” Sở Nam đứng dậy, gương mặt thoáng nét phức tạp, cúi đầu tạ ơn Lưu Bị. Mới mấy ngày trước, lòng chàng còn khao khát muốn tìm đến quy thuận Lưu Bị, giờ đây lại gặp ông trong tư cách đối địch, không khỏi cảm thán trước sự trêu đùa của số phận.

“Hừm, chỉ chút khí thế ấy đã khiến ngươi suýt ngất xỉu, còn nói mình không phải kẻ phường bợm nhậu sao!” Trương Phi không đánh thêm nhưng lời nói vẫn đầy khinh miệt.

Sở Nam lắc lắc đầu, cố đứng thẳng, hướng Lưu Bị hành lễ, rồi quay sang Trương Phi bình tĩnh nói: “Ba ngày trước, ta vừa dùng Tỉnh Thần Đan, may mắn thức tỉnh. Trong quân, luận sức mạnh, e rằng binh lính tầm thường cũng mạnh hơn ta. Ta không biết tướng quân có cảm thấy tự hào khi đánh bại người như ta không. Nếu đúng như vậy, xin mời tướng quân cứ đánh nữa đi, ta vẫn có thể chịu được.”

Trương Phi trợn trừng mắt, muốn đáp trả nhưng không biết nói gì. Hành hạ Sở Nam nữa chẳng khác nào tự chứng minh lời chàng vừa nói, nhưng không cho hắn bài học nào, nỗi tức giận trong lòng hắn khó mà hạ xuống. Sao tiểu tử này lại khiến người ta bực mình đến thế chứ?

Quan Vũ đặt tay lên vai Trương Phi, ra hiệu cho hắn kiềm chế, rồi nhìn Sở Nam: “Người trẻ tuổi, đừng nói nhiều lời vô ích. Lữ Bố cho ngươi đến đây, rốt cuộc có ý gì?”

Câu nói của Sở Nam đã khiến không chỉ Trương Phi mà những người khác cũng không tiện gây khó dễ thêm nữa. Suy cho cùng, Sở Nam là mặt mới, có lẽ chỉ là sứ giả truyền lời mà Lữ Bố phái đến, tuổi còn trẻ, nên dù họ có thất thế cũng không đến mức phải làm khó một sứ giả trẻ tuổi.

“Ta đến đây là để mời Hiền Đức công rời khỏi Từ Châu.” Sở Nam chắp tay, kính cẩn nói với Lưu Bị.

“Đó là ý của Lữ Bố?” Lưu Bị hơi nhíu mày, nhìn Sở Nam hỏi.

“Đúng vậy.” Sở Nam gật đầu: “Trận chiến đã kéo dài tới giờ, dẫu Hiền Đức công có chống cự cũng chỉ kéo dài thêm vài ngày. Chẳng lẽ Hiền Đức công còn mong đợi viện quân đến cứu Tiểu Bái hay sao?”

“Láo xược! Từ Châu vốn dĩ là của đại ca ta!” Trương Phi nhìn Sở Nam giận dữ quát.

“Đã từng là vậy!” Sở Nam vẫn bình tĩnh đáp: “Dù trước đây Hiền Đức công và Ôn Hầu có oán hận gì, nhưng nay Ôn Hầu đã nắm quyền Từ Châu là điều không thể thay đổi. Cứ mãi giữ mối oán hận cũ chẳng mang lại ích lợi gì cho Hiền Đức công.”

Lưu Bị ngăn Trương Phi đang định nói tiếp, quay sang Sở Nam hỏi: “Tiểu huynh đệ, trận chiến này, thực ra là do hiểu lầm. Ta tuyệt đối không có ý tranh chấp với Phụng Tiên huynh. Không biết tiểu huynh đệ có thể truyền đạt đến Ôn Hầu, để hai bên đình chiến giảng hòa?”

Sở Nam nhìn Lưu Bị, do dự một lát rồi nói: “Hiền Đức công, xin thứ lỗi cho ta nói thẳng. Tại Từ Châu, giữa Hiền Đức công và Ôn Hầu, chỉ có thể giữ lại một người. Cho dù hôm nay Ôn Hầu rút lui, nếu sau này Hiền Đức công lớn mạnh, chắc chắn sẽ tái chiến với Ôn Hầu, thậm chí có thắng thì cũng không thể ngồi vững trên đất Từ Châu.”

“Hừ, chỉ cần đánh bại Lữ Bố, đại ca ta ắt có thể yên vị trên đất Từ Châu!” Trương Phi hừ lạnh: “Tiểu tử ngươi, biết gì mà nói lắm!”

Lưu Bị cũng quay sang nhìn Sở Nam: “Tiểu huynh đệ, cớ sao lại nói vậy?”

“Cuộc tranh giành giữa Hiền Đức công và Ôn Hầu là một nước cờ của Tào Tháo, đẩy cọp đấu với sói, nhằm khiến Từ Châu không thể yên ổn. Quân ta tranh đấu, bất kể ai thắng thì Từ Châu cũng sẽ bị tổn hại lớn. Đến khi ấy, nếu Tào Tháo xâm lấn, e rằng không chống cự nổi.”

“Nếu hai bên ta hợp sức, đồng tâm chống địch, thì có gì phải sợ Tào Tháo?” Lưu Bị có chút không cam lòng nói.

“Đây chính là điểm cao minh của mưu kế này. Chắc Hiền Đức công cũng biết Tào Tháo có mưu đồ, nhưng biết rồi thì sao? Nếu Hiền Đức công cùng Tào Tháo giao chiến, để Ôn Hầu giữ hậu phương, Hiền Đức công có dám không?”

Lưu Bị im lặng. Lúc này, ông không cách nào đặt lòng tin vào Lữ Bố, huống chi là giao cả hậu phương cho hắn.

“Ngược lại cũng vậy!” Sở Nam mỉm cười: “Vả lại, Từ Châu giờ đã thành vùng tranh chấp của các bên. Hiền Đức công ở lại đây sẽ nằm giữa bốn chư hầu là Ôn Hầu, Tào Tháo, Viên Thuật và Viên Thiệu, khó mà phát triển. Rời đi lần này, dẫu mất Từ Châu, nhưng nào phải không có cơ hội? Chính là thoát khỏi cảnh bị kìm kẹp, chọn nơi lập lại nghiệp lớn.”

“Ngươi nói thì dễ lắm!” Trương Phi bĩu môi: “Nếu vậy, sao không quy thuận Tào Tháo, cùng ông ấy đánh Từ Châu còn hơn!”

“Dực Đức, chớ nói bừa!” Lưu Bị lườm Trương Phi một cái, nói thế chẳng khác nào ép người ta đến đường cùng sao?

Trương Phi biết mình lỡ lời, bèn ngậm miệng không nói.

Lưu Bị nhìn Sở Nam, đột nhiên hỏi: “Chưa biết tiểu huynh đệ quý danh là gì?”

“Hạ Bì, Sở Nam.” Sở Nam chỉ đơn giản đáp lại.

“Sở Nam?” Lưu Bị ngẫm nghĩ, rồi hiểu ra: “Thì ra là Tử Viêm. Trước đó Hán Du công từng đến đây, có nhắc tới Tử Viêm với ta.”

Quan Vũ và Trương Phi cũng chợt hiểu, thì ra đây là người được Trần Quế đề cử.

Trần Quế đã tiến cử mình với Lưu Bị?

Nghe thấy vậy, Sở Nam ngẩn người, không ngờ tới điều này, nghĩ ngợi một lúc rồi liền hiểu ra ý của Trần Quế. Lão muốn đẩy mình khỏi bên cạnh Lữ Bố đây mà.

“Hán Du công quá ưu ái.” Sở Nam cười khổ. Nếu là trước khi gặp Lữ Linh Khởi mà Trần Quế cho chàng cơ hội này, chàng đã vô cùng vui mừng. Nhưng nay…

“Hán Du công vốn tinh tường nhìn người, đã tiến cử Tử Viêm, ắt hẳn là bậc tài năng.” Lưu Bị cười, kéo Sở Nam ngồi xuống, khiến Sở Nam cảm thấy không quen, nghĩ rằng đàn ông với nhau mà cứ nắm tay như vậy thì lạ lùng quá.

Trương Phi nhíu mày nhìn Sở Nam: “Nếu ngươi đã có lòng muốn theo đại ca ta, sao nay lại làm việc cho Lữ Bố?”

Sở Nam bất đắc dĩ lắc đầu đáp: “Ta đã vài lần xin vào ra mắt, cũng đã nhờ họ Mễ, họ Trần tiến cử, nhưng vì thân phận thương gia sa sút, không có đường vào, được Ôn Hầu trọng dụng, giao phó trọng trách thì phải dốc lòng phục vụ thôi.”

Không khí theo lời Sở Nam trở nên có chút ngượng ngùng…

Bạn đang đọc Bất Thường Tam Quốc ---Dịch--- của Hội Thuyết Thoại Đích Hồ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoanggiangnz
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.