Thế Giới Tàn Khốc
Thế giới đã không còn như trước. Những thành phố từng rực rỡ dưới ánh mặt trời giờ chỉ là tàn tích hoang tàn chìm trong bóng tối. Ben Tennyson, giờ đây 18 tuổi, đứng trên đống đổ nát của một tòa nhà cũ. Cậu cao hơn, dáng người gầy nhưng rắn rỏi, mái tóc đen rũ xuống, che đi phần trán. Đôi mắt đỏ rực của Ben ánh lên sự lạnh lùng và cương nghị, khác xa với vẻ tươi sáng vô tư của cậu thiếu niên ngày nào.
Trên áo hoodie đen đỏ của Ben, biểu tượng số "10" nằm ở trước ngực, một lời nhắc nhở đau đớn về thời điểm cậu từng là anh hùng bảo vệ trái đất với Omnitrix. Nhưng giờ đây, số "10" chỉ còn là dấu tích của quá khứ, trong khi thế giới này bị hủy diệt dưới sự trỗi dậy của bóng tối.
Cậu nhìn xuống chiếc Voidtrix trên cổ tay, chiếc đồng hồ từng là Omnitrix—biểu tượng của hy vọng, giờ biến đổi thành thứ vũ khí nguy hiểm nhất mà cậu phải mang theo. Nó không còn màu xanh lá đặc trưng nữa, mà đã chuyển thành màu đỏ đen với những vòng xoáy hư không.
"Tất cả đều bắt đầu từ ngày đó..." Ben nghĩ, đôi mắt khép hờ khi ký ức về quá khứ đen tối ùa về như một cơn ác mộng không hồi kết.
---
Năm 3 năm trước...
Tiếng cười sảng khoái vang lên khắp bãi biển, nơi Ben—lúc ấy chỉ mới 15 tuổi—cùng Gwen và Kevin đang tận hưởng khoảng thời gian bình yên sau trận chiến với một kẻ thù ngoài hành tinh. Mái tóc nâu ngắn của Ben bay trong gió, cậu vẫn mặc chiếc áo trắng xanh quen thuộc với biểu tượng số "10" nổi bật ở giữa. Khi đó, Ben vẫn là cậu thiếu niên vô tư lự, sử dụng Omnitrix để cứu thế giới mà không mảy may nghĩ đến những hiểm họa tiềm tàng.
Nhưng sự bình yên đó không kéo dài.
Một tiếng nổ lớn vang dội, xé toạc không gian. Cơn bão năng lượng kỳ lạ xuất hiện ngay trên bầu trời, cuốn phăng mọi thứ trong tầm mắt. Những thực thể bóng tối bắt đầu tràn ngập, những sinh vật hắc ám từ hư không, mang theo sự hủy diệt không thể ngăn cản.
Ben (lo lắng): "Chuyện gì đang xảy ra thế này?!"
Kevin biến hình thành một khối kim loại cứng rắn, lao tới tấn công nhưng bị đánh bật trở lại ngay lập tức. Gwen dựng lên một bức tường năng lượng, nhưng ánh sáng của phép thuật của cô bị hư không nuốt chửng dần dần.
Gwen (sợ hãi): "Ben, chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Ben quay lại, mắt cậu đầy sự lo lắng. Cậu nhanh chóng kích hoạt Omnitrix, nhưng trước khi kịp biến hình, một tia sáng đen từ bầu trời giáng xuống. Omnitrix bắt đầu chớp nháy dữ dội, phát ra tiếng rít chói tai.
Ben (kinh hãi): "Không... Omnitrix bị làm sao thế này?!"
Trong khoảnh khắc đó, Omnitrix phát ra ánh sáng đen đỏ dữ dội, và trước khi Ben kịp phản ứng, cậu bị nhấn chìm trong năng lượng của nó. Cảm giác hư không tràn ngập cơ thể cậu, và khi cậu ngã xuống, cậu biết rằng Omnitrix đã biến đổi mãi mãi.
---
Trở lại hiện tại...
Ba năm đã trôi qua kể từ ngày định mệnh ấy, nhưng đối với Ben, cảm giác đó vẫn còn in sâu trong tâm trí. Cậu không còn là cậu thiếu niên vô tư năm xưa nữa. Thế giới mà cậu từng bảo vệ giờ chỉ còn lại bóng tối và đổ nát. Chiếc Voidtrix trên cổ tay là cả sự cứu rỗi và gánh nặng mà cậu phải mang theo, kết nối cậu với sức mạnh từ hư không.
Ben (lẩm bẩm): "Ba năm... Ba năm từ ngày mà tất cả mọi thứ thay đổi. Không còn đường quay lại nữa."
Mắt cậu ánh lên sự quyết tâm pha lẫn với sự cô độc khi nhìn về phía chân trời. Những đợt tấn công mới từ lũ sinh vật hắc ám đang trỗi dậy từ đằng xa. Cậu biết rằng đây chỉ mới là khởi đầu của cuộc chiến không hồi kết giữa cậu và bóng tối.
Ben (nắm chặt Voidtrix, mắt lạnh lùng): "Nếu đây là cái giá để bảo vệ thế giới... Tôi sẽ chiến đấu đến cùng."
Ben bước qua những tàn tích đổ nát, đôi giày của cậu giẫm lên những mảnh vụn của thế giới từng là nhà. Mỗi bước đi đều mang theo một gánh nặng vô hình, không chỉ là sức nặng của quá khứ, mà còn là tương lai mù mịt đang chờ đợi. Bóng tối bao phủ khắp nơi, không chỉ trên bầu trời mà còn trong chính trái tim cậu.
Ben (lẩm bẩm, đôi mắt lạnh lùng nhìn ra xa): “Mình không thể để chuyện đó lặp lại lần nữa. Không còn ai khác phải hy sinh.”
Cậu cảm nhận được một sự hiện diện, một thứ gì đó đang di chuyển gần. Ben dừng lại, mắt cậu đỏ rực lên, dõi theo từng chuyển động nhỏ. Lũ sinh vật hắc ám đã xuất hiện trở lại.
Từ những bóng tối xung quanh, hàng loạt sinh vật kỳ dị với hình dạng quái vật bắt đầu hiện ra. Chúng mang theo thứ năng lượng tiêu cực từ hư không, đôi mắt chúng rực lửa đỏ, giống như chính Ben. Chúng gầm rú, tiến về phía cậu như một cơn lũ hắc ám không thể cản phá.
Ben hít một hơi dài, giữ chặt lấy chiếc Voidtrix trên cổ tay. Cậu biết rõ điều mình sắp phải làm. Đây là cuộc chiến không có hồi kết, và cậu không còn sự lựa chọn nào khác.
Ben (kiên quyết): “Lại đến nữa à? Tốt thôi...”
Cậu nhanh chóng kích hoạt Voidtrix, và trong giây lát, ánh sáng đỏ đen phát ra mạnh mẽ từ đồng hồ. Không giống như những lần trước với Omnitrix, quá trình biến hình giờ đây nhanh hơn, mạnh mẽ hơn nhưng cũng lạnh lẽo và tăm tối hơn.
Ben (lẩm bẩm khi Voidtrix biến đổi): “Voidwalker...”
Cơ thể cậu biến đổi ngay lập tức. Ben không còn là chàng thiếu niên nữa, mà giờ cậu là Voidwalker—một thực thể mang sức mạnh từ bóng tối và hư không. Làn da cậu trở nên đen tối, đôi mắt đỏ rực sáng lên như ngọn lửa hủy diệt. Trên lưng cậu xuất hiện đôi cánh bóng tối, và những xoáy hư không bao quanh cơ thể.
Ben (giọng lạnh lùng): “Đến đây, lũ quái vật.”
Lũ sinh vật gầm thét, lao tới. Nhưng Ben, trong hình dạng Voidwalker, chỉ khẽ nhếch mép. Với một động tác nhanh gọn, cậu giơ tay lên, và từ lòng bàn tay, một làn sóng bóng tối tràn ra như lưỡi dao sắc bén, cắt ngang không khí.
Bóng tối từ Voidtrix như nuốt chửng mọi thứ. Từng đòn tấn công của Ben nhanh, gọn và đầy tàn nhẫn. Mỗi cú vung tay của cậu là một sinh vật hắc ám bị xé toạc thành mảnh vụn.
Ben (khinh bỉ, vừa chiến đấu vừa nói): "Chỉ có bấy nhiêu thôi à? Thế giới này chẳng còn gì thú vị nữa sao?"
Nhưng giữa lúc chiến đấu, cậu cảm nhận được một thứ gì đó khác lạ. Một năng lượng mạnh mẽ và quen thuộc đang đến gần. Đôi mắt đỏ rực của Ben nheo lại, cậu dừng lại giữa trận chiến, nhìn về phía chân trời.
Ben (nghi ngờ, mắt dõi theo hướng năng lượng phát ra): “Ai... đang ở đó?”
Cơn gió mạnh quét qua, và từ xa, một hình bóng xuất hiện, đứng trên đỉnh một tòa nhà đổ nát. Người đó khoác trên mình chiếc áo choàng dài màu đen, gương mặt chìm trong bóng tối. Nhưng Ben biết rõ cái cảm giác này. Người đó không phải là sinh vật hắc ám như lũ quái vật khác.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ xa.
??? (bình thản): “Lâu rồi không gặp, Ben Tennyson.”
Ben ngừng lại, đôi mắt đỏ ánh lên sự ngạc nhiên pha lẫn nghi ngờ. Cậu biết rõ giọng nói đó, và cái tên ấy cũng không xa lạ gì với cậu.
Ben (mắt hẹp lại, nắm chặt Voidtrix): “Cậu... không thể nào. Làm sao cậu vẫn còn sống được?”
Hình bóng trên tòa nhà đổ nát bước ra từ bóng tối, và khi người đó tiến gần hơn, ánh sáng le lói của thế giới hủy diệt hiện rõ gương mặt của kẻ vừa xuất hiện.
Đó là một người bạn cũ, tưởng chừng đã biến mất từ lâu.
Người đứng trước Ben là Kevin Levin – một gương mặt quen thuộc, nhưng giờ đây trông hoàn toàn khác biệt. Không còn là kẻ ngỗ ngược, Kevin giờ mang dáng vẻ điềm tĩnh và nguy hiểm. Áo choàng đen ôm lấy cơ thể hắn, đôi mắt xám lạnh đầy bí ẩn, và trên tay hắn là một thứ gì đó trông giống như Omnitrix, nhưng với màu sắc kỳ lạ: một hỗn hợp giữa đen và tím.
Ben (ngạc nhiên, mắt mở to): "Kevin... Cậu còn sống thật sao? Sau tất cả mọi chuyện... làm sao cậu lại ở đây?"
Kevin cười nhạt, nụ cười nửa miệng quen thuộc nhưng giờ tràn đầy sự tự mãn.
Kevin (giọng lạnh lẽo): "Chết ư? Ben, cậu nghĩ rằng tôi dễ dàng biến mất như thế sao? Sau những gì xảy ra, tôi đã học cách sinh tồn... trong bóng tối."
Ben siết chặt nắm tay, lòng cậu dâng lên nhiều cảm xúc lẫn lộn. Kevin từng là bạn, rồi kẻ thù, rồi lại đồng minh. Thế nhưng, mọi thứ đã thay đổi từ khi thế giới này sụp đổ. Kevin là một trong những người mà Ben tin rằng đã không qua khỏi khi sự hủy diệt ập đến.
Ben (hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh): "Cậu đang làm gì ở đây? Và cái thứ trên tay cậu là gì?"
Kevin nhìn xuống cổ tay mình, nơi đeo chiếc đồng hồ có vẻ ngoài kỳ quái, giống hệt như Voidtrix của Ben, nhưng có màu tím đen.
Kevin (nhếch mép, giọng đầy mỉa mai): "Ồ, thứ này ư? Gọi nó là Darktrix. Nó là câu trả lời cho mọi câu hỏi của cậu, Ben. Tôi đã tìm ra cách để tồn tại trong thế giới này, và không phải ai cũng được như tôi đâu."
Ben cảm nhận được một nguồn năng lượng mạnh mẽ tỏa ra từ chiếc Darktrix trên tay Kevin. Đó không phải là sức mạnh của Omnitrix hay thậm chí của Voidtrix, mà là một dạng năng lượng tối tăm, giống như đang hút cạn mọi ánh sáng xung quanh.
Ben (nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào Kevin): "Cậu muốn gì từ tôi? Chúng ta không còn là kẻ thù nữa, Kevin. Thế giới này đã tan nát, chúng ta cần phải đoàn kết, không phải đối đầu."
Kevin bật cười, tiếng cười khàn khàn và u ám vang lên giữa không gian trống rỗng của tàn tích.
Kevin (nhìn Ben với ánh mắt khinh bỉ): "Đoàn kết ư? Đừng ngây thơ như thế, Ben. Cậu nghĩ rằng chỉ cần một vài lời nói ngớ ngẩn là có thể thay đổi thực tại sao? Không, thế giới này đã thay đổi, và chúng ta cũng phải thay đổi theo nó."
Ben cau mày, bước tới gần hơn, ánh mắt kiên định nhưng vẫn giữ sự cảnh giác. Lòng cậu dâng lên một cơn sóng mâu thuẫn: một phần muốn tin Kevin, phần còn lại cảm nhận rõ ràng nguy hiểm từ con người trước mặt.
Ben (cố gắng lý trí, giọng trầm xuống): "Vậy cậu thay đổi để trở thành thứ gì? Một kẻ thống trị thế giới đổ nát này sao?"
Kevin tiến lại gần Ben, đôi mắt lạnh lẽo đối diện với ánh mắt rực đỏ của cậu. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại vài bước, nhưng cảm giác như giữa họ là một vực thẳm không thể vượt qua.
Kevin (giọng đầy thách thức): "Không, Ben. Tôi không muốn thống trị... tôi muốn tồn tại. Và nếu phải hủy diệt bất cứ ai cản đường, thì đó là cái giá tôi sẵn sàng trả."
Sức mạnh từ chiếc Darktrix trên tay Kevin bắt đầu bừng sáng, phát ra luồng năng lượng đen tối bao phủ lấy không gian xung quanh. Ben lùi lại một bước, cảm nhận sự đe dọa càng ngày càng rõ rệt.
Ben (nghiêm nghị, sẵn sàng đối đầu): "Nếu cậu muốn đánh nhau, Kevin, thì tôi sẽ không ngần ngại."
Cả hai đứng đối diện nhau, giữa một thế giới đã chìm trong bóng tối. Một cuộc đối đầu không thể tránh khỏi sắp bắt đầu, và Ben hiểu rằng đây không chỉ là cuộc chiến giữa hai người bạn cũ, mà còn là cuộc chiến giữa hai hướng đi, hai lý tưởng đối lập trong một thế giới đã không còn lối thoát.
Kevin (mỉm cười lạnh lùng, đôi mắt sắc lạnh nhìn Ben): "Vậy thì, chúng ta sẽ xem ai là người mạnh hơn... trong bóng tối này."
Không khí xung quanh căng thẳng đến nghẹt thở. Ben cảm nhận được sự rung động trong lòng đất khi năng lượng từ chiếc Darktrix của Kevin lan tỏa ra không gian, như thể chính bóng tối đang tự uốn lượn xung quanh hắn. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng sự đe dọa này – một nguồn sức mạnh nguy hiểm, không hề giống với bất kỳ kẻ thù nào trước đây.
Ben cúi người xuống, chuẩn bị cho một đòn tấn công. Cậu không biết Kevin đã thay đổi đến mức nào, nhưng bản năng chiến đấu của Ben đã được rèn giũa qua biết bao trận chiến, và cậu hiểu rõ: không có thời gian để do dự.
Ben (trong đầu, nghiêm túc suy nghĩ): Không thể đánh giá thấp Kevin... Cậu ta mạnh hơn trước đây rất nhiều. Nhưng mình không thể lùi bước. Không phải bây giờ.
Cậu giơ cánh tay trái, nơi Voidtrix hiện rõ trên cổ tay. Chiếc đồng hồ lập tức phản ứng với suy nghĩ của Ben, phát sáng đỏ rực, sẵn sàng chuyển đổi cậu thành một hình thái chiến đấu phù hợp.
Ben (nhìn Kevin, giọng cương quyết): "Cậu muốn đánh nhau, Kevin? Được thôi. Nhưng đừng nghĩ tôi sẽ dễ dàng gục ngã."
Kevin cười nhạt, ánh mắt đầy tự tin. Hắn giơ tay về phía trước, từ từ kích hoạt chiếc Darktrix. Một tia sáng màu tím đen bao trùm lấy cánh tay hắn, năng lượng đen tối như xoáy lốc tỏa ra từ cơ thể Kevin.
Kevin (giọng trầm, sắc lạnh): "Ben, cậu luôn tin rằng mình là người duy nhất có thể bảo vệ thế giới này. Nhưng cậu đã thất bại. Thế giới này không cần người hùng nữa. Nó cần một kẻ sống sót... và tôi chính là kẻ đó."
Ben nhìn Kevin, đôi mắt đỏ rực của cậu ánh lên quyết tâm. Dù có phải đối đầu với một kẻ từng là bạn, dù thế giới đã sụp đổ, Ben không thể cho phép bản thân gục ngã trước bóng tối.
Ben (nghiến răng, mắt lóe lên): "Cậu sai rồi, Kevin. Cậu không hiểu rằng... chính vì thế giới này đã bị hủy hoại, chúng ta mới cần phải đấu tranh để cứu nó."
Không chần chừ, Ben kích hoạt Voidtrix. Trong tích tắc, cơ thể cậu biến đổi, luồng năng lượng mạnh mẽ từ bóng tối bao trùm lấy cậu, nhưng thay vì yếu đuối, nó lại trao cho Ben sức mạnh vượt trội. Cậu biến thành Voidwalker, với đôi mắt đỏ cháy rực và bộ giáp đen đỏ bao phủ.
Ben (giọng nghiêm nghị, mạnh mẽ): "Nếu cậu muốn chiến đấu, tôi sẽ không lùi bước. Đây không chỉ là trận chiến giữa hai người chúng ta, Kevin. Đây là trận chiến vì những gì còn sót lại của thế giới."
Kevin không nói gì, chỉ nhếch môi cười đầy mỉa mai. Hắn lao thẳng về phía Ben, và trong khoảnh khắc, cuộc chiến bùng nổ. Những đòn tấn công của Kevin nhanh, mạnh và tàn nhẫn, giống như chính bóng tối hắn điều khiển.
Ben (trong suy nghĩ khi né một cú đánh từ Kevin): Cậu ta mạnh thật. Mình phải cẩn thận hơn...
Ben không để bị cuốn theo cuộc tấn công điên cuồng của Kevin. Cậu tận dụng mọi kỹ năng và sự tỉnh táo, liên tục né tránh những đòn tấn công nguy hiểm. Voidtrix phát huy tối đa sức mạnh, giúp cậu giữ vững thế phòng thủ, nhưng Ben hiểu rằng cậu cần phải tìm ra điểm yếu của Kevin nếu muốn chiến thắng.
Kevin (cười khinh miệt trong lúc ra đòn): "Chạy nữa đi, Ben! Cậu chỉ biết tránh né như thế thôi sao?"
Ben lùi lại một khoảng cách, thở mạnh, đôi mắt đỏ vẫn rực lên ánh sáng của sự quyết tâm.
Ben (nheo mắt, giọng nghiêm nghị): "Cậu nghĩ mình đã kiểm soát được bóng tối sao, Kevin? Cậu không hiểu sức mạnh này nguy hiểm đến mức nào đâu."
Kevin không đáp, chỉ nở một nụ cười lạnh lùng. Hắn bước tới, đôi mắt lóe lên sự nguy hiểm.
Kevin (tự tin, giọng mỉa mai): "Nguy hiểm? Hay là cậu sợ sức mạnh của chính mình, Ben?"
Cuộc đối đầu giữa họ vẫn đang diễn ra đầy căng thẳng, và Ben hiểu rằng không chỉ là trận chiến về thể xác, mà còn là cuộc chiến về ý chí.
Trận chiến dường như kéo dài hàng giờ, nhưng thực chất chỉ vài phút ngắn ngủi đã trôi qua. Ben và Kevin đứng đối diện nhau, hơi thở cả hai đều gấp gáp. Cảnh vật xung quanh bị tàn phá bởi những đòn đánh, mặt đất bị cày xới, và bóng tối bao trùm lấy mọi thứ. Ben, với hình thái Voidwalker, đã vượt qua Kevin trong sức mạnh. Đòn tấn công cuối cùng của Ben đã đánh bật Kevin ra xa, khiến hắn ngã mạnh xuống đất.
Kevin gục xuống, cơ thể hắn run rẩy. Hắn cố gắng đứng dậy, nhưng sức lực đã bị vắt kiệt. Máu chảy từ những vết thương trên người, còn đôi mắt hắn – đôi mắt từng đầy tự tin và kiêu hãnh – giờ lại ánh lên sự bất lực và thất vọng.
Kevin (thở dốc, giọng yếu ớt): "Tại sao... tại sao mình lại thua?"
Ben đứng đó, nhìn xuống Kevin. Ánh sáng đỏ từ Voidtrix dần nhạt đi, cơ thể cậu trở về hình dáng bình thường. Tuy thắng trận, nhưng Ben không cảm thấy vui vẻ. Chiến thắng này không mang lại sự hài lòng như cậu từng nghĩ. Cậu thấy Kevin – một người bạn cũ – giờ đây bị bóng tối nuốt chửng, nhưng trong lòng Ben vẫn còn chút gì đó luyến tiếc.
Ben (nói nhỏ, giọng khẽ run): "Không cần phải đến mức này, Kevin."
Kevin nhìn lên, đôi mắt đen của hắn lấp lánh ánh giận dữ và đau đớn. Hắn không thể hiểu tại sao, dù có sức mạnh từ Darktrix, dù cậu đã cống hiến tất cả cho bóng tối, hắn vẫn không thể đánh bại Ben. Hắn nắm chặt tay, cơn giận bùng lên, nhưng trong sâu thẳm, hắn cảm nhận rõ sự bất lực.
Kevin (gầm lên, giọng khàn đặc): "Tại sao?! Tại sao cậu không kết thúc chuyện này?! Tôi là kẻ thù của cậu! Cậu có mọi lý do để tiêu diệt tôi!"
Ben im lặng trong chốc lát, rồi cậu quay lưng lại, ánh mắt vẫn hướng về phía chân trời xa xăm. Những đám mây đen tụ lại trên bầu trời, và Ben cảm nhận rõ ràng sự trống trải trong lòng. Cậu không hề muốn hủy diệt Kevin. Dù Kevin đã thay đổi, dù bóng tối có thể đã nuốt trọn cậu ta, nhưng Ben biết rằng cậu không phải kẻ sẽ ra tay kết liễu một người bạn cũ.
Ben (giọng trầm lắng, cương quyết): "Bởi vì tôi không phải cậu, Kevin. Tôi không giết bạn bè của mình, dù họ có lạc lối đến mức nào."
Kevin ngây người nhìn Ben, mắt mở to trong ngạc nhiên. Hắn không thể tin rằng Ben lại từ chối cơ hội kết liễu mình. Sự giận dữ trong lòng hắn dường như lắng xuống, thay thế bằng nỗi hoang mang và cay đắng. Cảm giác thất bại, không chỉ trong trận chiến mà còn trong chính cuộc đời mình, khiến Kevin không biết nên làm gì tiếp theo.
Ben bước đi, bóng dáng cậu dần khuất trong bóng tối. Tiếng bước chân nhẹ nhàng, nhưng âm vang của chúng lại như đè nặng lên trái tim Kevin. Hắn ngồi đó, lặng người nhìn theo bóng Ben, cảm thấy sự cô độc và trống rỗng xâm chiếm tâm hồn.
Kevin (thì thầm, đầy cay đắng): "Ben... tại sao cậu không kết thúc tất cả?"
Lời nói ấy tan biến trong không trung, chỉ để lại Kevin một mình, ngập tràn trong bóng tối và nỗi bối rối của chính mình.
Đăng bởi | TDanh |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 5 |