Tàn Tích Và Hy Vọng
Ben chậm rãi bước qua đống đổ nát của một thành phố hoang tàn, nơi từng là niềm tự hào của nhân loại, giờ chỉ còn lại những tàn tích và bóng tối. Gió rít qua những toà nhà sụp đổ, mang theo hơi lạnh rợn người của sự hủy diệt. Mắt đỏ của cậu sáng lên trong bóng tối, tay cầm chặt chiếc Voidtrix, thứ duy nhất đang giữ cậu tỉnh táo giữa sự hỗn loạn này. Mỗi bước đi của Ben đều nặng nề, không phải vì cơ thể, mà vì trọng trách trên vai cậu – bảo vệ những người còn sót lại, dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Trong sự im lặng đáng sợ của khung cảnh, Ben chợt nghe thấy tiếng động nhỏ phát ra từ một góc khuất. Đôi mắt cậu quét nhanh qua xung quanh, cảnh giác với bất kỳ mối nguy nào. Cậu tiến lại gần, từng bước cẩn trọng. Phía sau đống đổ nát, một sinh vật nhỏ bé đang cuộn tròn, run rẩy.
Ben (giọng nhẹ nhàng, khẽ gọi): "Này, không sao đâu... Anh sẽ không làm hại em."
Cô bé ngước lên, đôi mắt xanh lơ to tròn nhìn cậu đầy sợ hãi. Cô bé này tên là Lyra và cô bé chỉ mới 10 tuổi, cũng chính là người mà cậu đã cứu trước đó. Cơ thể nhỏ nhắn của cô bé run lên, ôm chặt con thú nhồi bông sờn màu. Ben cảm nhận được sự yếu đuối, nhưng cũng thấy cả sự kiên cường tiềm tàng trong ánh mắt cô bé.
Ben (cúi xuống, ánh mắt dịu lại): "Em sẽ an toàn. Anh sẽ bảo vệ em."
Lyra (thì thầm, giọng run rẩy): "Anh... sẽ không bỏ rơi em chứ?"
Ben khẽ gật đầu, rồi nhẹ nhàng đưa tay ra.
Lyra nhìn bàn tay Ben một lúc, đôi mắt cô bé còn đầy sự do dự và hoảng sợ. Nhưng sau vài giây, cô chầm chậm đưa tay ra nắm lấy tay cậu, tay nhỏ bé của cô run rẩy trong lòng bàn tay ấm áp của Ben. Cảm giác an toàn lần đầu tiên hiện hữu kể từ khi thế giới của cô bé sụp đổ.
Ben kéo nhẹ, giúp cô bé đứng dậy từ đống đổ nát. Nhìn quanh khu vực xung quanh, cậu cảm nhận rõ những nguy hiểm còn đang ẩn nấp. "Chúng ta phải đi,"
Ben nói, (giọng trầm và kiên quyết) "Đây không còn là nơi an toàn."
Lyra khẽ gật đầu, đôi mắt lấm lét nhìn xung quanh, như sợ hãi những sinh vật kinh khủng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Cô bé vẫn không dám nói thêm gì, chỉ biết theo sát Ben như thể cậu là ánh sáng duy nhất trong bóng tối bao trùm.
Ben dẫn cô bé qua những con hẻm tàn phá, mắt không ngừng tìm kiếm dấu hiệu của kẻ thù. Mỗi bước đi của cậu đều thận trọng, vì không chỉ bảo vệ mình mà còn vì cô bé yếu đuối bên cạnh. Trong lòng Ben, sự đấu tranh giữa bóng tối và ánh sáng không ngừng tiếp diễn. Voidtrix trên cổ tay cậu toả ra một luồng năng lượng đen tối nhưng quyến rũ, như đang thúc giục cậu khai thác sức mạnh tàn bạo hơn.
Ben (trong suy nghĩ): "Mình không thể để nó kiểm soát. Mình đã hứa sẽ bảo vệ mọi người, và bắt đầu với cô bé này."
Giữa bầu không khí im lặng rùng rợn, tiếng động đột ngột vang lên từ phía sau. Ben ngay lập tức quay phắt lại, ánh mắt sắc lạnh, và trong một thoáng, cậu cảm thấy bóng tối đang chuyển động. Một cái gì đó đang tiến tới.
Ben lập tức đẩy Lyra ra sau lưng, ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm vào bóng tối đang dao động phía trước. Cậu nắm chặt Voidtrix trên cổ tay, sẵn sàng cho mọi tình huống. Không khí xung quanh như đặc quánh lại, lạnh lẽo và đầy mùi đe dọa.
Tiếng bước chân vang lên đều đặn, rồi một bóng người dần hiện ra từ giữa những đống đổ nát. Đó không phải là sinh vật biến dị mà Ben đã chiến đấu trước đó, mà là một người. Một người đàn ông khoác áo choàng đen dài, khuôn mặt nửa khuất trong bóng tối. Đôi mắt của hắn ánh lên một màu đỏ rực, gần như phản chiếu chính sự thù hận và sức mạnh bóng tối.
"Ben Voidwalker," giọng người đàn ông vang lên trầm và đầy sự mỉa mai, "cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau."
Ben vẫn đứng yên, cơ thể căng thẳng nhưng không biểu lộ sự sợ hãi. "Ngươi là ai?" cậu hỏi, ánh mắt sắc bén không rời khỏi người đàn ông kia.
Hắn bước thêm vài bước về phía trước, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng. "Tên ta không quan trọng. Điều quan trọng là ta được gửi đến để ngăn chặn ngươi. Và có vẻ như ngươi đang dắt theo một con nhóc yếu đuối," ánh mắt hắn liếc về phía Lyra, khiến cô bé co rúm lại sau lưng Ben.
Ben không đáp lời, nhưng ánh mắt cậu trở nên sắc lạnh hơn. Cảm giác đe dọa từ người đàn ông này không thể nhầm lẫn. Ben biết hắn là ai — một trong những tay sai của bóng tối, có lẽ còn quyền lực hơn nhiều so với những kẻ mà cậu từng đối đầu.
“Ta sẽ không để ngươi làm hại cô bé,” Ben tuyên bố, giọng cương quyết.
Người đàn ông cười khẩy, đôi mắt đỏ sáng hơn. "Ngươi nghĩ ngươi có thể bảo vệ tất cả sao? Ngươi không biết rằng chính ngươi cũng đang bị bóng tối bao phủ sao, Voidwalker?"
Ben nắm chặt nắm đấm. Voidtrix bắt đầu phát ra một ánh sáng đỏ rực, sức mạnh bóng tối bên trong như bùng lên đáp trả. "Nếu ngươi muốn thử, cứ tiến tới."
Người đàn ông chỉ cười, rồi biến mất trong một làn khói đen mỏng. Những lời cuối cùng của hắn vọng lại: "Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi, Ben. Rất sớm..."
Khi bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất, Ben mới thả lỏng một chút, nhưng vẫn giữ Lyra sát bên mình. Họ không thể ở lại đây lâu hơn nữa.
Ben đứng lặng một lúc, đôi mắt vẫn còn dán chặt vào nơi người đàn ông biến mất. Lời cảnh báo của hắn vẫn văng vẳng trong đầu cậu, và cảm giác nặng nề từ bóng tối xung quanh ngày càng lớn. Nhưng cậu không có thời gian để bận tâm. Phải tìm một nơi an toàn hơn cho Lyra trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn.
"Đi thôi," Ben nói nhỏ, quay lại nhìn Lyra, cô bé vẫn đang sợ hãi ôm chặt lấy con thú nhồi bông cũ kỹ của mình. Cậu đặt một tay nhẹ nhàng lên vai cô bé, ánh mắt dịu đi, cố gắng trấn an. "Chúng ta cần rời khỏi đây."
Lyra khẽ gật đầu, đôi mắt xanh lơ đầy sợ hãi nhưng cũng ngập tràn niềm tin vào Ben. Cô bé nắm lấy tay cậu, như bám víu vào thứ duy nhất mang lại cảm giác an toàn trong thế giới đầy hắc ám này. Ben dẫn cô bé băng qua những đống đổ nát, tiến về hướng ánh sáng mờ nhạt của buổi hoàng hôn xa xa.
Cậu biết rằng người đàn ông kia sẽ quay lại, và chắc chắn hắn không phải là kẻ duy nhất đang săn đuổi mình. Nhưng giờ đây, trách nhiệm của cậu không chỉ là chiến đấu — mà còn phải bảo vệ Lyra. Suy nghĩ đó khiến cậu trở nên cứng rắn hơn, tập trung hơn vào nhiệm vụ trước mắt.
Trên con đường hoang tàn, những vết tích của trận chiến vẫn hiện diện rõ rệt, từng viên gạch vỡ, từng vết máu khô. Ben không thể không nghĩ về cuộc chiến trước đó và những gì mình đã đánh đổi để tồn tại. "Voidtrix có thể biến mình thành một vũ khí, nhưng nó cũng là gánh nặng." Cậu tự nhủ, cảm nhận sức mạnh từ thiết bị trên cổ tay.
Bất chợt, cậu nghe thấy một tiếng động từ phía sau, một tiếng rì rầm rất khẽ nhưng đủ để báo hiệu nguy hiểm. Bản năng chiến đấu của Ben bừng lên. Cậu quay ngoắt lại, ánh mắt sắc bén quét qua bóng tối, nhưng chẳng có gì ngoài sự im lặng kỳ lạ.
Lyra cũng nhận ra sự thay đổi của Ben, cô bé ngước lên nhìn, lo lắng hỏi, "Ben, có chuyện gì vậy?"
Cậu lắc đầu nhẹ, cố gắng trấn an cô bé. "Không sao đâu, chỉ cần bám sát theo anh." Nhưng trong lòng, Ben biết rằng nguy hiểm chưa kết thúc — và chúng đang theo dõi cậu, từng bước một.
Ben cố giữ cho giọng mình bình tĩnh, nhưng sự căng thẳng trong ánh mắt không thể che giấu. Những cơn gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng rì rầm từ những bóng tối xung quanh, như thể chúng đang thủ thỉ, gọi mời cậu quay về với sự hư vô mà Voidtrix luôn cố cám dỗ. Mỗi bước chân của cậu và Lyra trên mặt đất lởm chởm như vang vọng lại, tạo cảm giác họ không phải là những người duy nhất tồn tại ở đây.
“Ben… có phải chúng đang đến không?” Lyra run rẩy hỏi, nắm chặt tay cậu hơn.
Cậu dừng lại một chút, đôi mắt vẫn dán chặt vào không gian trước mặt, rồi nhìn xuống cô bé. “Chắc chắn là vậy,” Ben thừa nhận, giọng trầm hơn. “Nhưng anh sẽ không để chúng làm hại em.”
Lyra nhìn Ben, đôi mắt xanh lơ to tròn đẫm nỗi sợ hãi nhưng cũng ngời lên chút hy vọng. Cô bé không hỏi thêm gì, chỉ gật đầu và bước tiếp, dựa hoàn toàn vào Ben. Trong khoảnh khắc ấy, Ben cảm thấy một trách nhiệm mà cậu chưa từng trải qua trước đây. Sức mạnh của Voidtrix mang lại cho cậu khả năng vượt trội, nhưng sức mạnh để bảo vệ một sinh linh yếu ớt như Lyra lại nằm ở sự quyết tâm, không phải ở quyền năng.
Cậu vừa di chuyển vừa cố gắng suy nghĩ. Kẻ thù nào đang theo dõi cậu? Là một sinh vật biến đổi khác, hay thậm chí có thể là những kẻ đã thao túng trận chiến vừa rồi? Bóng tối trong lòng Ben gợi nhớ lại về cuộc đối đầu với Albedo — kẻ không bao giờ chịu từ bỏ cơ hội để chứng tỏ hắn là bản sao hoàn hảo hơn.
Trong giây lát, một tiếng động mạnh vang lên từ phía trước. Cả Ben và Lyra đều giật mình dừng lại. Trước mặt họ, từ những đống đổ nát, một sinh vật khổng lồ với hình dạng không rõ ràng đang trồi lên, đôi mắt đỏ rực chiếu thẳng về phía họ.
“Lyra, lùi lại!” Ben hét lên. Cậu nhanh chóng nhấn vào Voidtrix, ánh sáng đỏ lóe lên khi nó xoay chuyển, chuẩn bị cho một cuộc biến hình. Ben biết mình cần phải hành động thật nhanh, trước khi sinh vật kia có thể tấn công.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, một cảm giác quen thuộc xâm chiếm tâm trí Ben — bóng tối từ chính Voidtrix đang len lỏi, muốn kiểm soát cậu.
Ben nắm chặt tay Lyra, kéo cô bé theo hướng rừng sâu, nơi cậu tin rằng có thể tìm được chỗ an toàn. Những bước chân nhanh, gấp gáp, đạp lên những tàn lá khô trong ánh sáng mờ ảo của rừng. Tiếng gió rít qua kẽ lá và bóng tối len lỏi khắp nơi, nhưng điều đó chẳng làm Ben lo lắng. Cậu đã quá quen với bóng tối, nó gần như trở thành bạn đồng hành của cậu trong mỗi cuộc hành trình.
Lyra giữ chặt tay Ben, thỉnh thoảng liếc nhìn cậu, cảm nhận được sự căng thẳng ngấm ngầm trong từng bước đi của anh. Mặc dù Ben không nói gì, cô bé vẫn hiểu rằng cậu đang đối diện với điều gì đó vô hình, một nỗi đau sâu thẳm mà chỉ có mình cậu mới cảm nhận được. Cô bé chợt nói khẽ:
“Ben, anh sẽ không để họ bắt em phải không?”
Ben nhìn xuống cô bé, ánh mắt đỏ rực từ từ dịu lại. Câu hỏi đơn giản ấy khiến cậu nhớ lại lý do mình vẫn chiến đấu, vì điều gì mà cậu không thể gục ngã trước hư không.
“Không đâu, Lyra,” Ben đáp, giọng nói chắc nịch nhưng trầm lắng. “Anh sẽ bảo vệ em. Anh sẽ không để bất cứ ai hay bất cứ thứ gì làm hại em.”
Lyra khẽ mỉm cười, nụ cười mờ nhạt nhưng tràn đầy hy vọng, rồi tiếp tục bước đi bên cạnh Ben. Trái tim non nớt của cô bé vẫn còn run rẩy, nhưng mỗi bước chân cùng cậu, cô cảm thấy một sự an toàn, một chút ánh sáng le lói giữa bóng tối xung quanh.
Khi cả hai bước sâu vào trong rừng, không khí trở nên nặng nề hơn. Ben cảm nhận rõ sự hiện diện của những thực thể khác trong bóng tối. Đôi mắt đỏ của cậu sáng lên, như một ngọn đèn cảnh giác trong màn đêm dày đặc. Không phải là sinh vật khổng lồ lúc trước, mà là một thứ gì đó tinh vi hơn, nguy hiểm hơn đang theo dõi họ từ xa.
Cậu dừng bước, siết chặt tay Lyra. "Chúng ta bị theo dõi," Ben thì thầm.
Ben cúi xuống bên cạnh Lyra, đưa một ngón tay lên môi ra hiệu cho cô bé giữ im lặng. Ánh mắt cậu sắc bén quét qua màn đêm tĩnh mịch, lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất giữa bầu không khí căng thẳng. Dưới ánh trăng nhợt nhạt, cảnh vật xung quanh như chìm sâu vào bóng tối bí ẩn, và sự hiện diện của những sinh vật lạ đang tiến gần trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Lyra run rẩy, ôm chặt con thú nhồi bông, đôi mắt xanh lơ to tròn sợ hãi dán chặt vào bóng dáng của Ben. Cô bé dường như cảm nhận được sự nguy hiểm từ những thứ đang rình rập trong bóng tối, nhưng vẫn cố gắng giữ yên lặng như Ben đã dặn. Trái tim cô đập loạn nhịp, nhưng bên cạnh Ben, cô vẫn cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.
Một tiếng động khẽ vang lên từ đằng xa, như tiếng bước chân nhẹ nhàng giẫm lên lá khô. Ben lập tức kéo Lyra vào lòng, ẩn mình sau một thân cây lớn. Ánh mắt cậu rực lên ánh đỏ, cảnh giác cao độ, theo dõi những bóng đen đang di chuyển lặng lẽ trong bóng tối.
“Đừng sợ,” Ben thì thầm với Lyra, giọng nói trầm ấm nhưng cương quyết. “Anh sẽ bảo vệ em.”
Từ trong bóng tối, những sinh vật với đôi mắt xanh lục phát sáng dần hiện ra. Chúng có hình dạng gầy gò và làn da nhợt nhạt, bước đi như những bóng ma ác độc giữa đêm. Ben biết rõ đây không phải là những sinh vật thông thường. Chúng là tạo vật của bóng tối, thứ mà cậu đã từng chiến đấu nhiều lần trước đây.
Ben khẽ nắm chặt Voidtrix trên cổ tay, cảm nhận sức mạnh từ nó dâng lên. Dù biết sức mạnh này tiềm ẩn nguy cơ, cậu không thể để lũ sinh vật này gây nguy hiểm cho Lyra.
“Lyra, hãy đứng yên ở đây,” Ben nhẹ nhàng ra lệnh, đôi mắt không rời khỏi đám sinh vật. Cậu bước ra khỏi chỗ nấp, đối mặt với chúng trong bóng tối. Lũ sinh vật dừng lại, đôi mắt xanh lục sáng rực lên đầy đe dọa.
“Lùi lại, hoặc các ngươi sẽ bị tiêu diệt,” Ben nói, giọng trầm đầy uy lực, chuẩn bị cho một trận chiến không khoan nhượng.
Những sinh vật không hề tỏ ra sợ hãi trước lời cảnh báo của Ben. Chúng di chuyển càng lúc càng nhanh, tiếng gầm gừ thấp vang lên như tiếng của những cỗ máy hỏng hóc, khiến không khí thêm phần căng thẳng. Ben cảm nhận rõ áp lực từ mỗi bước chân của chúng, từng nhịp đập trong không gian trở nên dồn dập.
"Đừng có hối hận," Ben khẽ nói, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm lạnh lẽo.
Ngay khi lũ sinh vật lao tới, Ben kích hoạt Voidtrix. Một luồng ánh sáng đỏ đen bùng lên xung quanh cậu, bao phủ toàn bộ thân hình trong nháy mắt. Hình dáng của Ben dần biến đổi, trở thành một thực thể đen đậm với đôi mắt đỏ rực, bóng tối cuộn xoáy quanh cơ thể như thể cậu chính là hiện thân của hư vô.
“Chế độ cường hóa...” Ben thì thầm, giọng nói vang lên mạnh mẽ hơn, vang vọng trong đêm tối.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Ben đã xuất hiện ngay giữa đám sinh vật, nhanh như một cái bóng. Đòn tấn công của cậu dứt khoát và mạnh mẽ, từng cú đánh mang theo sức mạnh của bóng tối, xé tan những tạo vật đang lao tới. Cậu di chuyển như một cơn lốc, biến mất rồi lại xuất hiện, khiến lũ sinh vật không kịp phản ứng. Chúng bị cuốn vào vòng xoáy của hư vô mà Ben tạo ra, từng tên một biến mất trong hư không.
Lyra đứng từ xa, quan sát toàn bộ trận chiến với đôi mắt mở to kinh ngạc. Cô bé chưa bao giờ thấy ai mạnh mẽ và nhanh nhẹn đến thế. Bóng đen của Ben bao trùm lấy toàn bộ không gian, dường như cậu có thể điều khiển bóng tối theo ý mình, như một phần của cơ thể.
Khi trận chiến kết thúc, mọi thứ trở nên yên ắng lạ thường. Ben đứng giữa đống tàn tích của những sinh vật, hơi thở nhịp nhàng nhưng ánh mắt vẫn còn đầy cảnh giác. Voidtrix tắt đi, cơ thể cậu trở lại bình thường, nhưng gương mặt vẫn mang nét lạnh lùng quen thuộc.
Lyra chạy lại phía Ben, ánh mắt chứa đầy sự ngưỡng mộ và cảm kích. “Anh làm được rồi,” cô bé thốt lên, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy tin tưởng.
Ben nhìn xuống cô bé, đôi mắt đỏ dần dịu lại. “Chúng ta phải đi thôi,” cậu nói, vẫn giữ giọng điềm tĩnh. "Chưa chắc đã an toàn."
Cả hai nhanh chóng rời khỏi nơi đó, bỏ lại phía sau những bóng đen đã bị tiêu diệt, nhưng Ben biết rằng cuộc hành trình vẫn còn rất dài, và nguy hiểm vẫn chưa kết thúc.
Ben cúi xuống nhìn Lyra, đôi mắt cậu lấp lánh một thoáng dịu dàng trước khi ánh lên sự quyết tâm. "Hãy bám sát theo anh," cậu dặn, và ngay lập tức, cậu chuyển sự chú ý về phía chiếc Voidtrix trên cổ tay. Những tia sáng đỏ bắt đầu nhấp nháy trên thiết bị, và Ben nhanh chóng xoay vòng điều khiển.
"Giờ là lúc để thử chút gì đó khác biệt," Ben lẩm bẩm, và ngón tay chạm vào mặt đồng hồ của Voidtrix.
Cơ thể Ben bắt đầu biến đổi, một ánh sáng đỏ rực rỡ tỏa ra từ cậu, khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo. Khi ánh sáng tan biến, đứng trước Lyra không còn là Ben Voidwalker nữa, mà là một sinh vật to lớn với đôi tay và chân mạnh mẽ, làn da xám xanh và những vệt đỏ chạy dọc cơ thể.
“Four Arms,” Ben nói, giọng trầm hẳn đi khi cậu nắm chặt những nắm đấm khổng lồ của mình. "Hãy xem bọn chúng có thích đụng vào cỗ máy này không."
Lũ sinh vật ẩn nấp trong bóng tối bắt đầu hiện ra, đông hơn trước. Chúng gầm gừ và lao về phía Ben, nhưng lần này, cậu đã sẵn sàng. Với một cú đấm mạnh mẽ từ cánh tay to lớn, Ben đẩy lùi cả đám sinh vật cùng lúc, từng tên bị hất văng như những chiếc lá trong cơn bão. Sức mạnh của Four Arms không gì sánh nổi, mỗi cú đấm như làm rung chuyển cả mặt đất.
Nhưng lũ sinh vật vẫn không bỏ cuộc. Chúng tràn đến không ngừng nghỉ, như những đợt sóng biển cuồng nộ.
"Chúng không biết khi nào là đủ sao?" Ben thở mạnh, lắc đầu khi đưa tay lên Voidtrix lần nữa. Một ánh sáng chói lòa bao quanh cậu, và lần này, cơ thể Ben thu nhỏ lại thành một sinh vật bé nhỏ với hình dạng giống như loài cá mập, có màu xanh biển đậm, hàm răng sắc nhọn và tốc độ nhanh không tưởng.
“XLR8,” cậu cười, giọng vang vọng qua chiếc mặt nạ mỏng. "Thế này sẽ làm chúng bất ngờ."
Ngay khi lũ sinh vật chưa kịp định thần, Ben đã lao qua chúng như một tia chớp đỏ. Cậu di chuyển quá nhanh đến nỗi không một tên nào có thể theo kịp, chỉ để lại những tiếng rít gió vang lên mỗi khi cậu vụt qua. Với tốc độ kinh hồn của XLR8, Ben nhanh chóng tiêu diệt từng tên, xoáy lũ sinh vật vào cơn lốc tốc độ mà cậu tạo ra. Chúng ngã gục, không có thời gian để phản ứng.
Khi tất cả sinh vật bị đánh bại, Ben dừng lại, hít một hơi sâu. Voidtrix lại phát sáng, và cậu trở về hình dáng con người.
Lyra kinh ngạc nhìn Ben, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ lẫn hoang mang. “Anh có thể biến thành bao nhiêu dạng nữa vậy?” cô bé hỏi, giọng lộ rõ sự thán phục.
Ben mỉm cười nhẹ. “Nhiều hơn em tưởng, Lyra. Nhưng chúng ta không có thời gian để đếm đâu.”
Cậu nắm tay cô bé, kéo cô về phía an toàn hơn. Ben biết rằng mặc dù đã tạm thời đánh bại lũ sinh vật, vẫn còn nhiều nguy hiểm chực chờ phía trước. Nhưng với sức mạnh của Voidtrix và quyết tâm bảo vệ Lyra, Ben tin rằng mình có thể vượt qua mọi thứ.
Khi Ben và Lyra thoát khỏi tàn tích, ánh sáng yếu ớt của hoàng hôn bắt đầu lấn át bóng tối, nhưng sự bình yên chỉ là tạm bợ. Cả hai dừng lại bên một gò đất cao, nơi có thể nhìn ra toàn cảnh khu rừng tăm tối mà họ vừa rời khỏi. Gió thổi nhẹ, mang theo hơi lạnh của đêm.
“Anh nghĩ bọn chúng đã biến mất chưa?” Lyra hỏi, giọng run rẩy.
Ben nhướng mày, ánh mắt cậu lướt qua những cây cối rậm rạp. “Không, em hãy nhớ rằng chúng chỉ là những con cờ trong một trò chơi lớn hơn,” cậu đáp, lòng bồn chồn. “Cái bóng mà chúng ta đã gặp không chỉ là ngẫu nhiên. Có ai đó đang điều khiển mọi thứ.”
Cảm giác lo lắng dâng trào trong lòng cậu, và Ben chợt nhớ đến những điều Azmuth đã cảnh báo—về sức mạnh tối thượng và những kẻ thù còn tàn ác hơn cả những sinh vật mà họ vừa chiến đấu. Cậu nhìn Voidtrix trên cổ tay, lòng tự hỏi: “Liệu mình có thể chống lại tất cả không?”
Lyra kéo tay cậu, ánh mắt trong sáng lấp lánh một chút quyết tâm. “Nhưng anh đã cứu em. Anh có thể làm bất cứ điều gì.”
Ben nhìn vào đôi mắt ngây thơ của cô bé, lòng dâng lên một cảm giác bảo vệ mãnh liệt. “Đúng vậy, nhưng chúng ta phải sẵn sàng cho những gì đang chờ đợi. Có thể sẽ có những kẻ thù mà mình chưa từng tưởng tượng.”
Khi cậu quay đi, một cơn gió mạnh ập đến, cuốn theo một cơn bão bụi. Bất chợt, từ phía xa, một ánh sáng lấp lánh lướt qua, như một lời nhắc nhở rằng sự bình yên chỉ là một lớp vỏ mỏng manh. Ben nheo mắt, nhận ra hình dáng một sinh vật kỳ lạ đang tiến lại gần, với đôi mắt sáng lấp lánh trong bóng đêm. Cậu cảm thấy một cảm giác quen thuộc nhưng không thể nhớ ra được.
“Cái gì đó không ổn,” Ben thì thầm, và ngay khi định mở miệng cảnh báo Lyra, một âm thanh vang vọng từ phía rừng sâu. “Chúng ta cần đi ngay bây giờ.”
Nhưng chưa kịp di chuyển, ánh sáng bí ẩn bỗng dừng lại ngay trước mặt họ, và một hình bóng khổng lồ hiện ra từ giữa những tán cây, lộ diện với những bộ phận mờ ảo và sự bí hiểm không thể diễn tả bằng lời. Nó nhìn chằm chằm vào Ben, và những từ ngữ như tiếng thì thầm vang vọng trong không khí, “Ta đã chờ đợi ngươi, Ben Voidwalker.”
Lyra nắm chặt tay Ben, ánh mắt hoảng loạn. “Ai… ai vậy?”
Ben cảm nhận được một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Đối diện với thế lực vô hình đó, cậu biết rằng cuộc chiến mà họ sắp phải đối mặt sẽ không chỉ là một cuộc chiến sinh tồn. Mà là cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối, giữa sự sống và cái chết.
“Đến lúc rồi,” Ben nghiến răng, lòng đầy quyết tâm, “Chúng ta phải sẵn sàng cho những bí mật đang chờ đợi ở phía trước.”
Truyện Ben 10 Voidwalker tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | TDanh |
Thời gian |