Chap 12: Kiểm tra tư cách
“ Garp, ông chỉ có nhiêu đây thôi sao, vậy mà đòi làm sư phụ tôi sao thật là tự phụ đấy”. Cô khó khăn đứng dậy với đôi chân đang run rẩy, cánh tay cô không còn cảm giác gì, hiện tại cô thật thảm, quần áo thì rách rưới, tóc thì lấm lem đất, người thì đầy vết thương, nhưng chỉ có đôi mắt xanh lam vẫn rực sáng chí ý chiến đấu không khuất phục.
“ Nhóc đã thê thảm như vậy rồi còn tiếp tục làm gì, nhóc biết không thể bào đánh bại được ngài Garp, tại sao không từ bỏ đi” bên ngoài đầy âm thanh kêu cô bỏ cuộc. Mái tóc rũ xuống để không ai thấy rõ mặt, cô nhẹ nhàng mỉm cười‘ tại sao à, tôi đã đánh mất đi gia đình, bạn bè, đánh mất tất cả chỉ vì tôi không đủ sức mạnh bảo vệ họ, giá như tôi mạnh hơn thì đã ngăn được viễn cảnh ấy, tôi không muốn còn có người như tôi chỉ vì không có sức mạnh nên đánh mất thứ muốn bảo vệ, tôi muốn lũ khốn nạn như vậy phải trả giá, nên tôi không thể bỏ cuộc, tôi muốn mạnh hơn mạnh hơn nữa’. Bước tới cây kiếm, cô gặm chặt thành kiếm trên miệng, nhìn Garp không chớp mắt, đôi chân chùng xuống dùng hết sức lực bật chạy thật nhanh về phía Garp, cô điên cuồng chém về phía Garp dù bị Garp đánh trúng, cô vẫn đứng dậy chiến đấu, cô chém ngày càng nhanh nhắm vào các vị trí nguy hiểm mặc dù toàn bị Garp né được nhưng cô không từ bỏ.
“ Haha đến lúc kết thúc trò chơi rồi” Garp đột nhiên lên tiếng, cô biết Garp sẽ tung một đấm thật mạnh, biết bản thân sẽ không thể né, cô cố tình đánh chậm lại để lộ ra điểm yếu của mình, không nghi ngờ Garp mắc bẫy đánh vào vị trí đó, cô nhả cây kiếm ra, dùng chân phải để điều hướng cây kiếm hướng về phần cổ Garp dùng toàn sức còn lại của chân trái đạp mạnh cho cây kiếm lao đi. Garp tung cú đấm về điểm yếu mà cô đã để lộ ra, khiến cô lăn trên dài trên sân tập, trước lúc cô ngất đi thì nụ cười lại hiện trên khuôn mặt, vì thanh kiếm đã thành công gây sát thương lên phần cổ áo, tạo thành một vết rách dài khoảng 5–6 cm. Điều này khiến Garp phải đen mặt lại tưởng cô đã chấp nhận thua cuộc nào ngờ giẵm phải bẫy do cô đặt ra. Garp nở nụ cười:“ Haha... Haha...Haha không hổ là đệ tử của ta” đám người thấy Garp cười chỉ nghĩ Garp thắng cô nên cười. Tiến đến Emi thấy trên mặt nở nụ cười, Garp cũng nở nụ cười, rồi bế cô đến phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Yoko vừa được gọi đến thấy Emi đang nằm trên giường với đầy vết thương, cô cũng biết sự việc vừa rồi không nghĩ Garp ra tay nặng như vậy, cô lập tức nổi đoá lên:“ Em ấy vừa mới khỏi hoàn toàn vào sáng nay mà giờ người em ấy lại chằng chịt vết thương, em ấy là một đứa bé 5 tuổi đấy ngài có biết không hả, Garp ngài đang nghĩ cái quái gì vậy hả”. Garp bị một cô bé 15 tuổi mắng té tát( đừng nghĩ Yoko 15 mà khinh thường trình độ y thuật, nàng đã làm ở bệnh viên 8 năm rồi đó, y thuật đứng thứ 3 hay 4), thấy Yoko đang tức giận nên không giám hé một lời.
“ Yoko cháu có cần tức giận đến vậy không”, Garp nhìn cô với khuôn mặt sợ sệt.
“ Ngài còn giám nói, ngài đánh em ấy ra nông nỗi này hỏi cháu có tức không hả, ngài đi đi đừng để cháu thấy mặt ngài” nói rồi cô đẩy Garp ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại. Cũng không còn cách nào Garp đành phải về phòng.
“ Haha Garp ông lại bị cô bé Yoko chửi rồi à” Garp bị người bạn thân chọc làm ông càng đen mặt, ông không chịu thua liền cướp bịch bánh trên tay của Sengoku:“ Này này, đừng có giận cá rồi chiếm bịch bánh của tôi, trả đây”
“ Haha còn lâu”. Cả 2 người cứ đâu khấu qua lại.
“ Dừng lại, nói chuyện chính đi, cô bé kia sao rồi” Tsuru bất lực nhìn 2 người bạn thân suốt ngày cãi nhau.
“ Nhóc con đó sao, hiện đang ở trong bệnh viện”.
“ Là ở đảo Yono, cả làng chết còn lại cô bé, hình như tên Inoue Emi thì phải, Garp ông đem nó về làm gì? ”.
“ Haha, ta thấy nó bị thương thì đem về, ta mời nó vô hải quân”.
“ Ngươi mời nó vô hải quân thì việc gì lại đấu với nó mau nói mục đích thật đi Garp”.
“ Quả nhiên không qua mắt được ngươi Sengoku ta thấy nó có thể sống sót, nghi hoặc hải tặc có phải nó giết không nên đấu với nó sẵn kiểm tra tố chất của nó có đủ làm đệ tử ta”.
“ Thế kết quả thế nào?”.
“ Haha ngoài sức tưởng tượng, nhóc con đó là một đứa ranh ma, chịu đựng hơn 30 cú đấm mà không kêu la không gục ngã, còn cố tình để lộ sơ hở thừa đó tấn công làm rách phần cổ của chiếc áo, không hổ là đồ đệ ta, Haha...haha...haha”.
2 người bạn thân đều hít một ngụm khí lạnh, ‘mặc dù chỉ làm rách phần áo nhưng đây là điều không thể tưởng được. Một cô bé 5 tuổi, mà làm rách được phần áo, đã thế còn là cổ áo của Garp, còn biết dùng mưu kế để Garp bị dính bẫy, cứ cho Garp khinh địch, nhưng đây là một cô bé 5 tuổi, là một mầm giống tốt không thể để hỗ đãn Garp phá hỏng được ’.
“ Ta đồng ý còn bé giai nhập hải quân, còn việc nhận ngươi làm sư phụ ta không đồng ý một mầm giống tốt như vậy không thể để cho người hỗ đãn như ngươi dạy dỗ”.
“ Đáng tiếc ta đã là sư phụ của nó hahaha”.
“ Đừng cười sớm thế Garp, chắc gì nó đã đồng ý đi theo ông, haha”. Garp không còn nụ cười nữa‘ lúc đó mình mới là người đưa ra chủ ý, nó cũng chỉ kêu mình sư phụ, không được...không được nó phải là đệ tử của ta nó phải đi theo ta’.
Đăng bởi | Ak_sonowa09 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 11 |