Chap 28: Cuộc hội ngộ đau thương
“ Báo cáo Trung Úy, thuyền không có vấn đề, lương thực đã đầy đủ, binh sĩ đã có mặt, chúng ta đã có thể khởi hành”.
Cô gật đầu đi ra cạnh thuyền: “ Tất cả xếp thành hàng” cô vừa ra lệnh, binh sĩ lập tức xếp thành hàng ngang dọc theo cạnh thuyền:“ Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ chúng tôi trong tuần vừa qua”, tất cả bình sĩ cúi chào.
“ Không có gì, các vị cũng giúp đỡ dân làng chúng tôi rất nhiều, tạm biệt các chiến sĩ hải quân, tạm biệt” dân làng tập trung hết ở bến cảnh vẫy tay tạm biệt các hải quân. Trong thời gian cô ở đây đã ra lệnh cho tất cả hải quân phải giúp đỡ người dân không từ việc gì, ‘chẳng có mấy người hải quân tốt như bọn họ’ nên dân làng rất có thiện cảm với hải quân. Cô nhìn thấy một bóng dáng nhỏ đang rơi nước mắt, cô bé lẫn trong đám đông. Nhìn thấy Rin tiễn biệt mình cô khẽ mỉm cười.
Thuyền dần rời bến, đến khi hòn đảo đã không thấy cô mới quay trở lại vị trí, ‘ haizzz, không biết giờ nên làm gì, Garp cũng không ở đây, hay cứ về Tổng Bộ trước dù gì trên biển cũng đã lâu’ cô đang định thông báo tiến về Tổng Bộ thì lại có bình sĩ thông báo với cô: “ Báo cáo Trung Úy, có một cuộc gọi từ một căn cứ hải quân gần đây, họ thông báo có một băng hải tặc rất mạnh với lệnh truy nã của cả băng là 152 triệu Belly, thuyền trưởng là Daichi 92 triệu Belly, hướng đi là một hòn đảo không người. Hòn đảo không người cách hòn đảo chúng ta vừa đi không quá dài”. Cô như bị sét đánh ngang tai khi nghe báo cáo‘ bọn chúng là một băng hải tặc mạnh với đầy tội ác, cướp bóc, giết người, buôn bán nô lệ. Không ổn bọn chúng lên đảo không người chắc chắn để đánh lạc hướng hải quân còn mục đích thật sự’: “ Ngay lập tức quay trở lại, dùng tốc độ nhanh nhất để đến hòn đảo”.
“ Rõ”.
Cô cầu mong mục đích của bọn chúng không phải như cô đoán. Sau 2 tiếng cô đã thấy hòn đảo gần trước mắt, hòn đảo bốc lên đầy khói lửa , “ Geppo, Soru” cô mong mọi việc còn có thể cứu vãn, tiếc là mọi thứ đã quá trễ. Khắp nơi đầy người dân chết mùi máu vẫn còn nồng nặc chứng tỏ sự việc chỉ vừa mới diễn ra, có một vài xác khác lạ chắc chắn của lũ hải đặc đó. Bật Haki quan sát “ Soru” cô điên cuồng tìm Rin, hi vọng cô bé không có ở đây nhưng hi vọng chỉ là hi vọng, người Rin đầy vết thương trên người máu chảy thấm ướt cả quần áo.
Emi bước tới gần bế Rin trên vòng tay cô: “ Rin...Rin em tỉnh lại đi Rin, chị đã trở về rồi đây Rin, em hứa với chị chúng ta sẽ gặp lại nhau mà Rin... Rin tỉnh dậy đi mà Rin... Rin”. Nước mắt không ngừng chảy xuống khuôn mặt cô bé. Bỗng nhiên có tiếng nói nhỏ nhưng đủ để cô nghe:“ Là...chị Emi sao....chúng ta đã...gặp lại nhau rồi”.
“ Rin em tỉnh rồi, cố lên chị sẽ không để em chết đâu”.
“ .... Em đã chiến đấu.... chống lại... hải tặc...đáng tiếc em không thể...bảo vệ được mẹ...giá như em... chăm luyện tập hơn...xin lỗi...chị”.
“ Rin em không có lỗi gì cả tất cả do chị, do chị không ở lại, chị đã không nghe yêu cầu của em, tất cả là lỗi của chị”.
“ Khụ khụ....chị không có...lỗi gì cả...tất cả do... bọn hải tặc... chị đừng tự trách...”.
“ Đừng nói nữa mà Rin, chị xin em, hải quân đã tới em phải cố lên Rin”.
“ Khụ khụ...em đã chống... lại hải tặc ...em có phải là... hải quân không chị”.
“ Đúng vậy em đã là một hải quân, một hải quân xuất sắc nên em không được chết”.
“ Cảm ơn chị....em vui khi... đư..ợc thấy ch..ị.lầ..n cu...ối”.
“ ĐỪNG MÀ RIN, RIN, EM HÃY TỈNH DẬY ĐI RIN, EM ĐỪNG LÀM CHỊ SỢ MÀ RIN, TỈNH DẬY ĐI RIN RIN, RIN” cô đau đớn gào khóc, ôm em ấy trên trong lòng cô, cô nhớ tới những kí ức cùng nhau luyện tập, cùng nhau ăn bánh, cùng nhau ngắm cảnh, cùng nhau cười đùa vui.
(Hồi ức: “ Chị ơi, em có thể gọi chị là sư phụ được không, em thấy ai mà chỉ dạy cho người khá đều được gọi như vậy”.
“ Tại sao em muốn gọi chị như vậy”.
“ Em thấy khi gọi chị như vậy em rất tự hào, bởi em đã có một người rất mạnh và tài giỏi như vậy làm người chỉ dẫn cho em, cho em gọi chị như vậy nha, đi mà”.
“ Chị chỉ dậy em trong thời gian ngắn mà thôi. Gọi như vậy thấy cứ lạ”.
“ Không lạ, không lạ, đi mà mặc chị”.
“ Chịu em luôn đấy, em mà rung nữa cách tay chị rơi mất. Rồi rồi cho phép em đấy”.
“ Hoan hô, mình đã có sư phụ, sư phụ ơi, sư phụ mau chỉ dạy cho con đi sư phụ ơi”.).
Cảm thấy bản thân thật bất tài, em ấy rõ có thể sống sót, chỉ vì bản thân mình quá yếu, cho nên em ấy mới chết. Cô cứ khóc, khóc như ngày mà cô mất đi tất cả. Vừa xuống tàu binh sĩ thấy khắp nơi là xác người dân, họ đã biết vì sao Trung Úy lại gấp gáp đến vậy, họ cảm thấy phẫn nộ dù gì họ cũng sinh hoạt ở đây 1 tuần. Các binh sĩ bước tới nhìn thấy Emi khóc như một đứa trẻ, một Trung Úy lạnh nhạt, không một cảm xúc tàn sát hải tặc, giờ khắc này còn đâu. Emi đau đớn những vết thương cô muốn quên đi lại trở về, ôm Rin trong lòng, cô khóc mãi, đến ông trời cũng cảm thấy thương sót mà trút những giọt nước mắt xuống. Nước mưa lạnh lẽo thấm đẫm trên đường, từng dòng máu đỏ trôi theo con nước, mùi máu cũng phai dần, chỉ còn sự thật mãi không xoá nhoà.
Mái tóc màu trắng rũ xuống không thể thấy khuôn mặt bây giờ của Emi, cô ra lệnh:“ Hãy đem toàn bộ người dân lên ngọn đồi phía sau ” giọng nói hết sức nhẹ, nhưng trong đó chứa đầy sự lạnh lẽo, sát khí, khiến ai nghe được cũng rùng mình.
“ Rõ”.
Đứng tại ngọn đồi nơi cô và Rin vẫn thường vui đùa ngắm vẻ đẹp, giờ đây khung cảnh thật âm u, nước mưa trút xuống, hơi sương bay, đầy người chết.
“ Tiến hành chôn cất”.
Emi từng bước đặt (Anma, Riki, Tomoyo, Rin) xuống nơi cao nhất của ngọn đồi, từng lớp đất nhẹ nhàng rơi xuống người Rin, đến khi không còn thấy, cô dùng thanh kiếm bên mình và máu của bản thân khắc lên từng dòng chữ:“ ‘Nữ Chiến binh RIN của Hải Quân anh dũng hi sinh chống lại hải tặc’, tất cả cúi chào”. Tất cả binh sĩ cúi chào đầy sự uy khiêm, kính trọng.
“ Tất cả nghe đây, sự anh dũng của Nữ Chiến Binh RIN chúng ta không được phép quên”.
“ Rõ”.
‘ Cha, Mẹ, Tomoyo xin hãy yên nghĩ cùng Rin, đừng để em ấy cô đơn. Rin chị đã không thể bảo vệ em, cứu sống em, chị xin lỗi, em hãy yên tâm chị sẽ trả thù cho em, xin em hãy đợi chị, chị sẽ quay trở lại’.
Tất cả thuyền viên quay lại tàu, bắt đầu cuộc trả thù.
Đăng bởi | Ak_sonowa09 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |