Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 29: Hãy đợi chị

Tiểu thuyết gốc · 1712 chữ

“ Trung Úy, tôi đã liên lạc với các căn cứ hải quân nếu họ có thông tin tôi sẽ báo cáo lại”. Đã 1 tháng truy đuổi nhưng chưa thể xác định vị trí bọn chúng. Cô tức giận nắm chặt lan can làm nó nứt ra. Toàn bộ binh sĩ đều run sợ, trong 1 tháng truy đuổi Trung Úy đáng sợ hơn bao giờ hết chỉ cần thuyền hải tặc vô tình chạm mặt cô không nói một lời nào chỉ trực tiếp ra tay, cô tàn sát tất cả hải tặc nhìn thấy, thuyền của chúng bị cô phá thành từng mảnh trôi lênh đênh trên biển. Đại hải trình truyền đi lời đồn‘ Chắc chắn có kẻ đã động đến Sát Thần Emi, dẫn đến cô đang điên cuồng truy đuổi’, chúng tao mà biết kẻ đó, giết không tha giám hại tụi sao không thể yên tâm di chuyển.

“ Báo cáo Trung Úy, đã có tin tức, bọn chúng mới tiến vào quần đảo Sabaody, chúng chắc chắn muốn tráng tàu để đi Tân Thế Giới, tráng tàu cần ít nhất 5–7 ngày, chúng ta chỉ cần 5 ngày nếu đi qua vành đai tĩnh lặng”.

“ Đi con đường nhanh nhất đến Sabaody”.

“ Rõ”.

Sau 5 ngày liên tục di chuyển trên biển, bọn họ cũng đến được quần đảo Sabaody, vừa xuống tàu cô lập tức phân phó:“ Bằng mọi giá phải tìm được bọn chúng”. Cô đơn lẻ đi qua các gốc cây, trên đường cô đi gặp phải 3–4 băng hải tặc nhắm vào cô, cô không nhiều lời trực tiếp tàn sát bọn chúng. Bọn chúng tiền truy nã trên 100 triệu Belly rõ ràng đã mạnh chỉ tiếc gặp phải Emi. Tìm khắp các nơi nhưng cô vẫn chưa thấy tàu bọn chúng. Lúc này binh sĩ thông báo lại với cô:“ Đã tìm thấy bọn chúng, Daichi và thành viên đang ở gốc cây số 26, thuyền của bọn chúng cũng đã tìm thấy”. Cô dùng hết tốc độ chạy đến gốc cây số 26, nhìn thấy Daichi và đồng bọn cô mỉm cười, nụ cười của ác quỷ.

“ Khà khà lần này chúng ta giàu to, vừa bắt được mấy con nhỏ xinh đẹp, bán cho hội đấu giá kiểu gì cũng kiếm được một mớ, nhìn như trong số chúng nó còn có đứa ăn trái ác quỷ kiểu gì giá chả cao haha...haha...haha”.

Daichi ra lệnh:“ Nhanh lên chúng ta đem bán tụi nó rồi đi xuống đảo người cá”. Đám thuộc hạ đang định trả lời nhưng nhận ra bản thân không nói hay di chuyển được. “Aaaaaaaa” tiếng kêu la của thuyền viên làm Daichi chú ý, nhìn thấy thuyền viên đều nằm dưới đất kêu la thảm thiết chân tay đứt lìa một chỗ: “ Là kẻ nào đã giám ra tay, có giỏi bước ra đây”.

Cô lặng lẽ bước tới trước mặt hắn:“ Kẻ đó là ta đấy, sao nào, ngươi định làm gì ta, à ta quên ngươi không nói được”, cô dùng mũi kiếm đâm trực tiếp vào các huyệt làm hắn có thể nói được.

Hắn cố nén đau đớn:“ Aaaaaaa, mày...mày là ai...tại sao ra tay với bọn tao”.

“ À ta là hải quân, Hải Quân Emi, còn tại sao thì MÀY NÊN HỎI NHỮNG KẺ MÀY ĐÃ GIẾT” cô trực tiếp chém đứt khớp chân hắn, làm hắn té xuống kêu ra thống khổ.

“ L...à...Sát Thần... E...mi...Emi” giờ phút này hắn mới sỡ hãi tột cùng, hắn đã từng nghe danh của cô, chỉ nghĩ đó chỉ là lời đồn thổi, một đứa bé làm sao có thể làm được như vậy, nhưng giờ hắn đã được chứng kiến và cảm nhận, hắn quá sợ hãi đến mức tè cả ra quần.

“ Ngươi yên tâm đi Daichi, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng vậy đâu”, nói xong còn mắt cô biến đỏ xuất hiện các hoa văn, cô lập tức thi triển ảo thuật. Hắn tỉnh lại thấy bản thân đang bị treo trên một chiếc cọc, xung quanh toàn máu và xác người mà hắn từng giết hắn, muốn dẫy dụa nhưng đều vô ích, cô suất hiện trước mặt hắn làm hắn sợ tới mức không nói được. Cô nhẹ nhàng rút kiếm đâm vào người hắn, tuy đây chỉ là ảo thuật do cô tạo ra nhưng hắn cảm giác rất đau, cô lại chầm chậm rút kiếm ra rồi lại chém đứt cánh tay hắn, hắn chứng kiến từng bộ phận trên cơ thể bị cắt ra cơn đau làm hắn ngất đi, nhưng lại bị cô điền khiển cho hắn tỉnh lại, mọi thứ cứ lập đi lập lại đến mức hắn gần chết trong ảo thuật cô mới dừng tay.

Tỉnh lại nhìn thấy mọi thứ trở về như cũ hắn chưa kịp vui mừng:“ Yên tâm đi, ta sẽ cho ngươi cảm nhận những gì ngươi chứng kiến ”, cô mỉm cười.

“ Ác...ác...ma....ác ma....mau giết nó, mau giết nó” hắn sợ hãi tới mức quên mất cơn đau, cảm giác đau còn không bằng cô mỉm cười. Nụ cười của ác quỷ, nó ma mị làm họ cảm thấy bản thân chỉ muốn chết ngay lập tức nhưng lại chẳng thể làm được. Đám thuộc hạ cố nén cơn đau nhìn vị thuyền trưởng như hoá điên làm chúng sợ hãi nhìn cô. Cô nhẹ nhàng đi tới chém bọn chúng, cô chém toàn bộ cơ thể chỉ chừa lại các vị trí làm chúng chết ngay lập tức. Bọn chúng gào khóc kêu la, những kẻ có mặt ở đấy cũng sợ hãi nhìn cô, sợ tới mức chẳng thể bước đi.

“ Yên tâm ta không để các ngươi chết dễ dàng đâu, các ngươi phải cảm nhận nỗi đau khổ tột cùng của em ấy”, dùng đôi mắt Sharingan nhìn bọn chúng, bọn chúng cũng bị tra tấn như tên Daichi tới gần chết cô mới cho bọn chúng tỉnh. Tỉnh lại cô dùng ngọt lửa màu đen bao trùm tất cả.

“ Aaaaaaaaaaa” âm thanh của sự đau đớn đến chết đi sống lại, ngọn lửa đốt cháy từng bộ phận để bọn chúng cảm nhận từ từ. Âm thanh của sự tuyệt vọng vang khắp quần đảo Sabaody. Giờ đây bọn chúng chỉ còn lại phần đầu là có thể nhận diện còn cơ thể đã cháy thành tro tàn. Cô đi tới trước mặt Daichi, hắn đã quá sợ hãi để phát ra tiếng hay bước đi, hắn cảm thấy hối hận khi làm hải tặc, hối hận với tất cả những gì đã làm, đáng tiếc đã quá trễ:“ Giờ cũng nên đến lượt ngươi”. Ngọn lửa nhẹ nhàng bao trùm thân thể, đau đớn chẳng bằng nỗi sợ hãi, hắn chẳng thể nói một lời cứ im lặng để mọi thứ diễn ra. Nhưng đây mới là đáng sợ không không tiếng kêu la tất cả chỉ gói gọn trong đôi mắt hắn, đôi mắt chứa đầy sự sợ hãi đến tột cùng.

Cuối cùng băng hải tặc Daichi đã bị Sát Thần Emi đồ sát trên quần đảo Sabaody. Giết hết bọn chúng cô nắm lấy phần đầu của từng tên treo lên trước mũi thuyền hải quân, nhìn cảnh tượng cực kì kinh dị. Bước trên thuyền của bọn chúng, cảm nhận được có người đang bị nhốt ở dưới, cô đi xuống trước mắt là các nô lệ bị bọn chúng bạo hành hoặc để buôn bán. Nhìn thấy có người tới ai cũng sợ hãi, họ chỉ giám xích lại gần nhau, không giám đưa mắt nhìn. Cô đứng trước một phòng giam, nhìn cô gái bên trong bị nhốt bởi hải lâu thạch, rút kiếm nhẹ nhàng phá hủy nhà giam, cô ngồi xuống mở khoá còng tay hải lâu thạch. Giải thoát nô lệ khỏi xiềng xích, xong việc cô bước đi, đi ngang qua phòng giam của cô gái hồi nãy thì cô lại dừng bước: “ Đừng bao giờ để bị bắt”, một câu không đầu không đuôi để lại câu nói đó, cô đi ra bọn họ mới hoàn hồn lại.

“ Có người đến cứu chúng ta, thật sự có người đến cứu chúng ta”, họ ôm nhau khóc, tiếng khóc của sự sống, sự giải thoát và cả sự tự do. Bước ra khỏi nơi tối tăm, nơi đã là ác mộng đối với bọn họ tất cả chỉ còn là quá khứ trước mặt là từng tia nắng ấm áp. Họ thấy trên boong tàu có 3 thùng gỗ lớn, bên trong chứa đầy quần áo, thức ăn và cả tiền bạc. Chia nhau từng phần, họ chẳng muốn tranh giành nhau để làm gì, họ đã quá mệt mỏi. Nhưng trong số họ, lại có một người với mái tóc màu đen đang đứng bất động trên boong tàu cứ mải nhìn theo bóng lưng của vị hải quân nhỏ tuổi.

Về thuyền cô hạ lệnh:“ Tìm và giết hết tất cả lũ buôn bán nô lệ”.

“ Rõ”. Giao nhiệm vụ xong cô cũng biến mất, trên quần đảo Sabaody xuất hiện nhưng âm thanh kêu la thảm thiết, mùi máu tươi nồng nặc bốc lên. Ngày hôm nay, tại quần đảo Sabaody, đã có hơn 10 băng hải tặc bị xoá sổ, hằng trăm nô lệ được giải thoát. Về con tàu của Garp, đứng lại mũi thuyền cô treo đầu thuyền trưởng của tất cả băng hải tặc mà cô giết. Bọn chúng toàn là những tên độc ác sớm nổi danh trên biển, truy nã từ 100–250 triệu Belly.

“ Trở về”.

Trở về hòn đảo, đứng tại ngọn đồi, cô cầm đầu của Daichi đứng trước bia mộ của Rin:“ Rin, chị đã về, chị đã trả thù cho em, em hãy an tâm mà yên nghỉ nhé, Rin”. Cô ném đầu Daichi xuống biển, lũ cá thay nhau cắn xé. Ngồi trước bia mộ cô đổ rượu xuống đất rồi cô uống từng ngụm rượu. Vừa uống nước mắt cô vừa chảy. “Rượu thật đắng, thật cay, thật nồng, mà cũng thật ngọt”.

Bạn đang đọc [BH] One piece tôi là Emi sáng tác bởi Ak_sonowa09
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ak_sonowa09
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.