Hại lão ba - Về trường
Do sự việc đã xảy ra, vậy nên phải nghĩ trăm phương ngàn kế để thay đổi tình hình!
Ở kiếp trước, kết cục của hắn thật sự quá bi thảm, sống lại lần nữa, hắn nhất định phải thay đổi hiện trạng!
Mặc quần áo vào, chỉnh sửa tóc một chút, trong gương hiện ra một nam sinh đẹp đẽ vô cùng.
Đôi mắt đào hoa linh động, từ đầu đến cuối luôn mang theo nụ cười như gió xuân, đôi môi đỏ mọng hơi ướt át khiến người ta không khỏi muốn nhìn mãi.
"Khét , vẫn đẹp trai như vậy!" Tô Mộc không nhịn được cảm thán, "Người ta nói đẹp trai đến mức tuyệt đỉnh là kiểu đẹp trung tính ko phân nam phân nữ, chắc chắn là nói đến loại người như ta, hệ thống, ngươi thấy thế nào?"
[ Ừm... Chủ nhân nói đúng lắm. ]
"Vậy ngươi nói xem, ta có phải là nam sinh đẹp trai nhất thế giới không?" Tô Mộc vừa đi giày vừa hỏi.
[ Ừm... Đúng vậy, chủ nhân nói đúng lắm. ] Hệ thống có chút im lặng, bởi vì Tô Mộc sáng nào cũng tự luyến như vậy.
Nó muốn quen với điều đó, nhưng không thể nào làm được!
"À, hôm nay có hẹn với Ngô Sảng(PS:Bạn gái hiện tại của main), đúng không?" Tô Mộc duỗi lưng, mở cửa phòng ra.
Bước ra vài bước, hắn liền thấy một cô gái trẻ đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế sofa.
Gương mặt trứng ngỗng mượt mà dễ thương, mái tóc buộc hai bên, cô mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, dưới chân mang đôi giày đen nhỏ trên nền thảm trắng mịn.
Kiểu trang phục đơn giản và trong sáng đang rất thịnh hành! Nhìn thấy Tô Mộc, Ngô Sảng liền đỏ mặt, chậm rãi tiến lại gần: "Ta chủ động đến tìm ngươi, có phải không được đúng lắm không?"
Đối diện với một cô gái ngây thơ đáng yêu như vậy, Tô Mộc mỉm cười, nụ cười ấy khiến người ta có cảm giác như mười dặm hoa đào đang nở rộ.
Ngô Sảng không khỏi nhìn đắm đuối.
Tô Mộc cười càng dịu dàng hơn: "Ay, Chúng ta chia tay đi."
"HẢ? Cái gì?" Ngô Sảng chưa kịp phản ứng.
Hắn vừa nói gì? Chia tay sao? Với ta sao? Nhưng chúng ta vừa mới ở bên nhau hôm qua mà?
"Tại... Tại sao? Tô Mộc, nếu ta có làm gì sai, ngươi có thể nói với ta, tại sao lại muốn chia tay..."
Đối diện với cô gái sắp khóc, Tô Mộc nhẹ nhàng đưa ngón trỏ đặt lên môi cô: "Suỵt, yên lặng chút nào. Ngươi nghĩ ta thực sự thích ngươi sao? Ngươi không nhìn lại mình trong gương à?"
Lời nói như sấm đánh ngang tai, Ngô Sảng đứng lặng tại chỗ, cơ thể mềm mại không ngừng run rẩy, đôi mắt ướt át đầy hi vọng nhìn vào mắt Tô Mộc mong tìm thấy chút sự an ủi.
"Ha ha... Ta... Ta biết rồi... Đây chắc chắn là trò đùa mới nhất... Phì, ha ha... Ta, ta... Thật buồn cười... Ha ha ha... Phì ... hít hít..."
Tuy nhiên, trong mắt Tô Mộc tràn đầy sự khinh thường, hắn lạnh lùng chỉ vào cửa: "Tự mình ra ngoài, hay muốn ta đuổi ngươi đi? Nói trước, ta là người theo chủ nghĩa bình đẳng nam nữ, dù ngươi có là một con lợn xấu xí, ta cũng không ngần ngại đấm ngươi một cú."
Những lời này khiến Ngô Sảng triệt để rơi vào tuyệt vọng, nước mắt tuôn rơi. Cô từng hết lòng vì Tô Mộc, mua giày bóng rổ, mặt nạ, đai lưng... Nhưng cuối cùng lại nhận được gì?
Rõ ràng hôm nay họ đã lên kế hoạch hẹn hò, đi công viên, xem phim mới ra, tại sao lại thành ra như thế này?
"Hít, hít ...hít.. Tô Mộc, ngươi thật là đồ khốn nạn! Ta hận ngươi, ngươi nhất định sẽ không chết tử tế đâu!" Ngô Sảng hét lên trong lúc chạy ra ngoài, trước khi rời đi còn nguyền rủa hắn.
Tô Mộc chẳng thèm bận tâm: "Hệ thống, thế nào rồi?"
[ Ngô Sảng: Cấp C ]
[ Giá trị căm ghét +1 ]
[ Đạt thành thành tựu: Trăm người cặn bã! Thành công làm tổn thương một trăm cô gái từ cấp C trở lên! ]
[ Ban thưởng kỹ năng: “Đến một chén đi!” ]
[ Mô tả kỹ năng: Khi nói “Đến một chén đi!” đối tượng sẽ bị quyến rũ bởi sự dịu dàng của ngươi và sẵn sàng làm theo mệnh lệnh của ngươi. ]
[ Vẩy muội thần kỹ! Đối tượng cấp B trở xuống sẽ hoàn toàn không thể chống cự! ]
"Wow, thật bá đạo!" Tô Mộc hưng phấn reo lên, "Đến một chén đi! Đến một chén đi!"
"Tới." Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tô Mộc giật mình, âm thanh này... Là mẹ!
Mẹ hắn, đang dọn dẹp trong nhà, nghe thấy con mình lẩm bẩm "Đến một chén" liền tò mò đến gần. Kết quả là vừa nghe thấy câu nói đó, bà lập tức đáp lại theo bản năng: "Tới."
Tô Mộc hốt hoảng: "Mẹ! Người không sao chứ?"
"AH... Ta thấy chóng mặt, trời đất quay cuồng, ta còn muốn uống..."
"Hệ thống, chuyện này là thế nào?" Tô Mộc sốt ruột hỏi.
[ Chủ nhân, mẹ ngài hiện đang ở trạng thái "say rượu". Ngài nhanh chóng ra lệnh cho bà làm một việc, nếu không bà sẽ tiếp tục ở trạng thái này, và nó có thể gây tổn thương não! ]
Tô Mộc ngay lập tức hoảng loạn, "Phải ra lệnh... Ra lệnh... A, có rồi!"
Hắn lén lút đến gần mẹ mình, thì thầm: "Bố giấu tiền riêng trong bức tranh ở phòng ngủ chính, mẹ nhanh đi dạy ông một bài học!"
"Cái gì! Nấc ~ Lão già... Lão gia hỏa cũng dám giấu tư tiền riêng, nấc ~ Để xem ta không cho hắn ngủ trên ghế sô pha đêm nay!"
Tô Mộc ngồi yên trên ghế sa lon, trong lòng thầm nói với cha mình: "Lão ba, xin lỗi rồi, lần này đành phải để ngài chịu ấm ức một chút."
Chỉ một lát sau, tiếng động từ phòng ngủ chính vọng ra.
"AAAAAAAA! Lão bà đại nhân, ngươi uống rượu à? Chờ đã... AAAAA Ngươi đang làm gì? Bức tranh này là đồ gia truyền, không được đụng vào! Vài phút sau .... Thâth hông có, thật sự không có! Ai nói với vợ yêu dậy... Ôi! Lão bà, ngươi nghe ta giải thích đã! A a aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"
[Chủ nhân, ngài không cảm thấy việc này có hơi... đại nghịch bất đạo sao?]
Tô Mộc tựa cằm lên tay, cười nhẹ: "Ngươi không có người thân nên không hiểu được, làm như vậy mới giúp gia đình thêm hòa thuận."
Hệ thống: ...
Tại sao cảm giác như chủ nhân đang ngầm mắng ta vậy?
Tô Mộc lần này nhận ra sức mạnh đáng sợ của kỹ năng "Đến một chén a". "Khống chế tâm trí, thật sự quá bá đạo."
Hôm nay là cuối tuần, Tô Mộc dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị trở lại trường học.
Trường đại học Tư Ốc Đốn Liên Bang, hay còn gọi là Tư Ốc Đốn Quốc tế Liên Hợp Đại Học, được xây dựng bởi Liên Bang và các quốc gia khác trên thế giới với kinh phí lớn. Trường tọa lạc trên một quần đảo độc lập, với diện tích gần bằng một nửa đất nước Nghê Quốc.(PS:Cái này cũng chả biết nước gì nữa a)
Việc được nhận vào trường này không chỉ đòi hỏi thành tích học tập xuất sắc mà còn phải có bối cảnh gia đình và quyền lực. Trường này nếu đặt trong Liên Bang cổ đại, chắc chắn sẽ được xem như một học viện quý tộc tư thục.
Những ai có thể học tại đây đều là người "không phú thì quý"!
Tô Mộc, một người bình thường, nhờ vào thành tích học tập ưu tú mà có thể vào đây học. Tuy nhiên, nguyên nhân chính lại đến từ việc anh từng có một người bạn gái là hoa khôi thời trung học, thiên kim đại tiểu thư của Tập đoàn Bất động sản Hồng Vân – Lục Linh Lung!
Trước đây, hai người đã hẹn nhau sẽ vào chung một trường đại học. Cha của Lục Linh Lung đã quyết định cho cô theo học tại Tư Ốc Đốn, và để không phải chia cách với Tô Mộc, cô đã dùng quyền lực của mình để tạo cho anh một suất vào học.
Tuy nhiên, sau khi bước chân vào Tư Ốc Đốn, Hắn nhận ra số phận của mình không hề dễ dàng, đặc biệt là tự dưng hệ thống chó chết này xuất hiện làm tung xùng cả cuộc đời hắn.
Nhiệm vụ đầu tiên mà hệ thống giao cho anh là phải chia tay với Lục Linh Lung – người mà anh từng thật sự yêu.
Cấp A Lục Linh Lung, cô gái mà anh đã từng yêu rất sâu đậm.
Nếu không vì sự xuất hiện của những người khác, trong đó có cả Lục Linh Lung, có lẽ anh đã chọn con đường đi đến hạnh phúc bên cô.
PS: Câu chuyện này không phải là một tác phẩm dễ dãi. Nếu nhân vật chính trong mỗi quyển sách đều hoàn hảo, thì tiểu thuyết sẽ trở nên nhàm chán và lê thê. Nhân vật chính của cuốn sách này không hoàn hảo, anh ta có nhiều thiếu sót.(Đây là lời nhắn gốc của tác bên trung ạ).
----------------------------------------------
Đọc truyện zui nhe cả nhà.
Đăng bởi | thomastom123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 38 |