Gặp lại nàng.
"Nguyên... Nguyên lai là Trần Thi Hoài à, đã lâu không gặp bạn ...nha ...hihihi, khỏe không?" Tô Mộc cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói có chút lúng túng, nhưng không thể che giấu được sự căng thẳng trong lòng: "Móa sao lại gặp nàng ngay dậy".
Trần Thi Hoài không trả lời ngay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chăm vào Tô Mộc, khiến hắn cảm thấy như đang bị soi xét từng lớp. Nàng hít một hơi sâu, giọng nói không hề dao động, nhưng lại chất chứa sự lạnh lẽo và quyết đoán:
"Ta có khỏe hay không không quan trọng. Quan trọng là, Tô Mộc, ngươi còn nhớ những gì ngươi đã làm năm đó không? Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể đối xử với ta như vậy mà không trả giá sao?"
Tô Mộc cảm thấy tình thế càng lúc càng nghiêm trọng. Hắn nhớ rõ câu chuyện năm đó, cái ngày mà Trần Thi Hoài tỏ tình với hắn, nhưng hắn đã từ chối nàng một cách thờ ơ, và càng tệ hơn, hắn đã làm điều đó trước mặt người con gái khác. Lúc đó, hắn không hề nghĩ rằng hành động của mình lại gây ra vết thương sâu đậm như vậy trong lòng nàng.
"Thi Hoài, lúc đó ta..." Hắn định giải thích, nhưng lời chưa kịp thốt ra, đã bị nàng cắt ngang.
"Im !" Trần Thi Hoài nghiến răng, ánh mắt lóe lên tia tức giận. "Ngươi không có quyền giải thích gì với ta cả. Ngươi không hiểu gì hết. Đối với ngươi, ta chỉ là một trong số nhiều người mà ngươi có thể dễ dàng làm tổn thương rồi bỏ rơi. Nhưng đối với ta, ngươi là tất cả."
Tô Mộc cảm thấy một cơn ớn lạnh lan tỏa khắp cơ thể. Hắn chưa từng thấy Trần Thi Hoài như thế này. Những năm học chung, nàng luôn trầm lặng, thậm chí có phần ít nói và xa cách với mọi người. Nhưng giờ đây, nàng lại thể hiện một khía cạnh mà hắn chưa từng nghĩ tới – một sự mạnh mẽ và quyết liệt đến đáng sợ.
"Ngươi biết không, Tô Mộc?" Trần Thi Hoài tiếp tục, giọng nói ngày càng lạnh lẽo hơn. "Ta đã dành bao nhiêu năm để tự nhủ rằng ta có thể buông bỏ ngươi, rằng ta có thể quên đi tất cả những gì ngươi đã làm. Nhưng mỗi lần ta cố gắng, ngươi lại xuất hiện trong tâm trí ta. Ngươi đã phá hủy tất cả, và giờ đây, ta sẽ không để ngươi trốn thoát nữa."
Tô Mộc bắt đầu cảm thấy lo lắng thực sự. Hắn không ngờ rằng những sự kiện từ thời trung học lại có thể dẫn đến tình cảnh này. Nhưng trước mặt hắn, Trần Thi Hoài rõ ràng không phải là cô nữ sinh yếu đuối ngày nào nữa. Nàng đã trở thành một người phụ nữ quyền lực, đầy quyết đoán và không ngại sử dụng mọi cách để đạt được điều mình muốn.
"Thi Hoài, ta không biết phải nói gì..." Tô Mộc cố gắng tìm cách thoát khỏi tình huống này, nhưng dường như mọi lời giải thích đều vô ích.
"Ngươi không cần phải nói gì cả," Trần Thi Hoài cắt ngang một lần nữa. "Ngươi chỉ cần biết rằng từ giờ trở đi, ngươi là của ta. Ta sẽ không để ngươi có cơ hội rời xa ta thêm một lần nào nữa."
Nàng nhìn thẳng vào mắt Tô Mộc, ánh mắt chứa đầy sự quyết tâm và sự chiếm hữu. Tô Mộc nhận ra rằng tình huống hiện tại không chỉ đơn giản là một cuộc gặp gỡ giữa những người quen. Đây toàn là cẩu hệ thống.
"Đưa hắn đi," Trần Thi Hoài ra lệnh cho những người bảo vệ đứng xung quanh, giọng nói lạnh lùng và không chấp nhận sự phản đối nào.
Tô Mộc bị kéo đứng dậy, không thể chống cự, trong đầu hắn chỉ còn lại một câu hỏi: "Liệu mình còn có thể thoát khỏi tay nàng được không?"
Tô Mộc lúng túng mím môi, cố gắng giữ nụ cười dịu dàng giống như năm đó.
Nhưng khi bị ánh mắt lạnh lùng của Trần Thi Hoài nhìn chằm chằm, nụ cười trên khuôn mặt hắn khó có thể duy trì.
Trần Thi Hoài hơi nghiêng đầu, một tia nắng chiếu lên chiếc trâm thủy tinh đỏ trên ngực cô, làm Tô Mộc cảm thấy một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Màu đỏ... Trâm ngực màu đỏ! Trước đây hắn đoán rằng gia đình của Trần Thi Hoài có thể giàu có, nhưng không ngờ lại giàu đến mức này! Hơn nữa, không chỉ giàu có, mà còn chắc chắn vô cùng quyền lực!
Ở Tư Ốc Đốn, việc được công nhận và đeo trâm ngực màu đỏ không chỉ đòi hỏi tiền tài, mà còn cần quyền lực tuyệt đối, thuộc về những người đứng trên đỉnh cao của thế giới. Những tiêu chuẩn để đánh giá bao gồm tài sản, quyền lực, và năng lực cá nhân vượt trội.
Hỏng rồi, năm đó mình ngu ngốc đến mức nào khi vì lấy lòng Lục Linh Lung mà chuyển tay tặng hoa của Trần Thi Hoài cho người khác, khiến bản thân vô tình trêu chọc phải một người quyền lực như vậy!
"Ờ... ta vẫn chưa kịp đến trường báo danh, có thể mở trói trước được không?" Tô Mộc dè dặt hỏi.
Trần Thi Hoài cúi đầu nhìn hắn với vẻ đầy hứng thú. "Được thôi, chân ta hơi bẩn, ngươi giúp ta làm sạch, ta sẽ mở trói cho ngươi."
Cô nhấc đôi chân dài quyến rũ, đặt ngay trước mặt Tô Mộc. Trước ánh mắt đầy khiếp sợ của hắn, cô cầm ly rượu vang đỏ, từ từ đổ xuống đôi chân mượt mà của mình.
Rượu đỏ chảy dọc theo đôi chân thon dài, trượt xuống mũi chân, tạo ra một khung cảnh đầy mê hoặc. Tô Mộc không khỏi căng thẳng, cảm giác nhục nhã khiến hắn khó có thể chịu đựng.
Hắn muốn phản kháng, nhưng ngoài cửa vẫn còn những vệ sĩ áo đen đứng gác, tay của hắn cũng bị trói chặt, chẳng có cách nào phản kháng.
Chẳng lẽ thật sự phải làm theo lời cô ta sao?
"Uống... uống một chén đi!" Tô Mộc không muốn đầu hàng, nghiến răng nói.
"Ừm? Ngươi vừa nói gì?" Trần Thi Hoài híp mắt lại đầy nguy hiểm. "Thế nào, còn không mau làm sạch."
Tại sao không có tác dụng gì cả? Tô Mộc bắt đầu lo lắng.
Hệ thống, ngươi bán cho ta kỹ năng rởm à!
[Chủ nhân, kỹ năng "Đến một chén" chỉ có hiệu lực đối với nhân vật cấp B trở xuống. Trần Thi Hoài là nhân vật cấp S!]
Cái gì! Hắn quên mất điều này!
Xong rồi, xem ra hôm nay khó mà thoát được.
Tô Mộc từ từ nhắm mắt lại, chậm rãi tiến gần. Trần Thi Hoài mặt đỏ bừng, tay cầm cây quạt ngọc xiết chặt hơn, trái tim đập thình thịch.
-----------------------------
Chức cả nhà đọc truyện zui zẻ nha.Ai có bộ truyện nào mún dịch thì cứ nhắn mình nha.
Đăng bởi | thomastom123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 29 |