THIÊN TÚC THIÊN HẠ-TIÊU DAO TỨ PHƯƠNG(2)
Thấy thiếu niên bắt đầu có dấu hiệu nhượng bộ, tiểu nhị vồ vập nói lời khuyên can, hấp tấp nắm bắt thời cơ xoa dịu bầu không khí căng thẳng.
-Đến Cửu Ca thành cách biệt khoảng bảy tháng đường đi, trường sinh túy trước kia tiểu nhân đã may mắn có diễm phúc thưởng thức một ngụm, cũng nhờ sự tình mới dẫn tới việc xuất hiện lữ quán này, nếu hai vị không chê bai tài mọn thì ta sẽ cố gắng thử mô phỏng hương vị đó.
-Lần sau có rảnh rỗi sinh nông nổi, thì hãy mở to mắt ra nhìn cho kĩ, cẩn thận lái được thuyền cửu tuyền.
Thiếu niên khoanh tay dẫm chân lên bàn gỗ tạo uy thế, tưởng tượng ra dáng vẻ của kẻ bề trên mà giáo huấn tiểu bối vô tri. Nam nhân áo đỏ thở dài một hơi, từ lòng bàn tay đang chống thẳng xuống mặt đất của hắn, bỗng nhiên tạo ra rất nhiều chấm tròn xuất hiện, nhanh chóng sau đó chúng lại liên kết với nhau bằng những đường hắc sắc tinh quang, phút chốc hoán đổi cả khu vực xung quanh trong sát na chuyển thành chân chính bàn cờ.
Nam tử hóa thân xích thủ đánh cờ vung cánh tay còn lại, tại một điểm giao thoa trên bàn cờ tức khắc ấn xuống hai đầu ngón tay quân trắng.
-Dương kim dương hỏa, thụ lễ bất hoàn thì không hợp lễ nghĩa, thôi vậy, cổ nhân có câu không đánh không quen, ta và ngươi tại đây giãn chút gân cốt..vận chút khí.
Cờ trắng khi chạm phải nền đất liền nảy sinh ra sự huyền diệu, đơn giản là một đòn hóa giải vết rách hư không đang ra sức rít gào, đem toàn bộ dấu tích của nó cưỡng chế khép kín.
-Tinh thông kỳ trận à, xem chừng lai lịch bất phàm, tiếp nào.
-Đương nhiên.
Nam nhân tụ lực dẫm mạnh xuống đất, dẫn động ra vô số hồn cờ bay lên không trung, thuận tiện điều một hồn cờ đánh về phía thiếu niên công kích. Cờ hồn khi bay đến giữa lồng ngực mục tiêu thì bất ngờ cát bụi tàn hóa, làm nét mặt nam nhân xoẹt qua một tia kinh ngạc, tên nhóc này tuy rằng pháp bảo chất cao như núi, nhưng lựa mục đích thì chỉ cần đến điểm là dừng, không nhất thiết phải liều mạng chế ngự.
-Pháp bảo phòng thủ, hừ..bảo vật sử dụng phải xét độ thuần thục, lạm dụng quá đà chưa chắc đã phát huy được hai phần công năng vốn có.
Thanh âm của nam nhân áo đỏ như gió thổi qua sườn núi, xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt, mang đến một loại cảm giác vang vọng vành tai. Mùa thu tĩnh lặng đượm buồn trôi lượn, năm nay khí lạnh tràn về từ sớm, chẳng bao lâu đã bao phủ cảnh quan nơi đây bằng một trận gió đông buốt giá, hung hăng xua đuổi sự yên bình mới chớm nở.
Hôm nay là một dịp hiếm hoi trong tháng, có cơ hội bắt gặp những tia nắng sớm hiện hữu khoe mình, có thể coi là một ngày khá đặc biệt trong cái loại thời tiết hiện tại. Nhân lúc hưởng ứng sự kiện đó, giữa không trung, hai cánh tay trắng trẻo khéo léo di cờ, cặp trắng đồng khởi hành quân trấn.
Yểm địa hoang-sắc thanh đồng
-Phá hủy lữ quán, tính cho hắn làm.
-Chủ mà ăn hiếp khách, ta không gánh tội này đâu.
Thiếu niên nhanh nhảu phủi bỏ cáo trạng, hắn một thân đứng vững trước thế cờ hiểm, lòng bàn tay nhạy bén nắm chặt, lợi dụng linh khí hóa hình dễ dàng bóp vụn một bạch quang cầu đang thẩm điện lao tới. Tưởng chừng đối phương chỉ là kiếm mòn gỗ mục, thiếu niên bỗng phát giác ra sơ suất của bản thân, tiếc rằng vẫn phải ngậm ngùi cay nghiệt, chậm hơn đối phương nửa bước, còn chưa kịp ứng biến thì quân trắng thứ hai do cầu mượn thiên địa phúc cường trợ giúp, đã vượt qua trảo chắn phóng đến áp sát đỉnh đầu.
-Trấn..nợ cũ nợ mới, lần này một lượt trả hết.
Nam tử hùng hổ nói, hắn bình thản di chuyển toàn bộ số quân cờ còn sót trên cao, xếp thành một đường thẳng trọc trời, giáng tai ương xuống tên nhóc miệng còn hôi sữa. Ở trung tâm bất khai khốn, từ cơ thể thiếu niên bất thình lình tỏa tán tiếng sắt thép va chạm vào nhau, cứ hễ có thêm quân trắng đè nén thì động tĩnh gây ra lại gia tăng đáng kể.
-Chậc..ép ta chật vật đến nhường này, lục tung suốt chặng đường cũng chỉ lòi ra mình ngươi thôi.
Thiếu niên nhếch mép cười khổ, ngay tại thời khắc đó, một lũ khô lâu gớm ghiếc đột ngột chui rúc khỏi túi da, bay bao quanh thân thể hắn, chúng phấn khích há hốc chiếc mồm rỗng tuếch kêu ca lạch cạch, hăng hái xoay tròn kết thành phong khởi hóa giải nguy cơ, cung cấp nguồn tự tin gấp bội cho chủ nhân.
Nam nhân thần sắc thoáng biểu lộ sự ngưng trọng nhưng liền vứt bỏ, khẩn trương chĩa ngón tay cắn sứt nhỏ giọt huyết nhục, dùng nó làm vật dẫn cốt lõi triệu hoán ra sơn thần cai quản.
-Nghênh chiến đi, đừng có hời hợt khiến vị công tử đây mất hứng.
Sơn thần thân cao ba trượng, nhanh chóng gật gù dữ tợn xông tới, mỗi sải chân đều sẽ giúp cho sỏi đá tung hoành nhảy nhót giữa hư không. Nó vừa mới chạm trán thiếu niên, liền lễ phép tặng cho hắn hai quả núi lớn làm quà lần đầu gặp mặt. Tảng đại thạch khi trực diện va đập vào luồng phong khởi âm lãnh kia, thì gần như là ngay lập tức phải gánh chịu một lực xé rách khổng lồ, mà tan tác thành từng mảnh vụn nhỏ.
Bỗng nhiên mặt đất bất ngờ rung chuyển dữ dội, và không rõ từ bao giờ người đá đã ngã nhào ra phía sau nằm im bất động.
Nam nhân kinh ngạc nhìn chằm chằm tên nhóc con, đôi con ngươi của hắn toát lên vẻ ngưỡng mộ, tựa hồ hai kẻ đồng đạo chung đường đang thưởng thức lẫn nhau. Bàn chân sơn thần do dính tử khí từ hơn chục cỗ khô lâu bốc ra mài mòn, nên mới dẫn tới nghiêng lệch tình trạng, còn chuyện vì sao nó lại không thể nhúc nhích thì hắn vẫn chưa tài nào nghĩ thông.
Cơ thể cự nhân đột ngột tan biến hóa thành trăm ngàn ánh kim lấp lánh tuyệt diễm.
-Nhớ kĩ, ta là..thiên sư của Mao Sơn đạo phái núi Côn Luân, Hoa thiên sư-Hoa Nhất Đường.
Hai ngón tay Hoa Nhất Đường trước chỉ mi tâm giữa trán, sau chỉ khô lâu bên cạnh thiếu niên, thiên hạ vốn dĩ gầm rú gào thét, trong nháy mắt tĩnh mịch vô thanh, đại nộ vô thanh, đại khổ vô thanh, như trên sách viết, bi đát tận cùng là ở chết tâm, mà người chết cũng chỉ xếp sau. Quỷ vật hoảng hốt..như tường đạo, đại đạo chi thượng, là một đường..dài tắp tịnh diệt, táng tận vong hồn, cắt đứt mối lương duyên dương trần.
Khô lâu tử khí yếu ớt đến đáng thương, bất lực cam chịu cảnh rơi rụng như chiếc lá tàn tạ trước trận bão lớn. Thiếu niên toàn thân run rẩy bần bật, khẽ thở nhẹ cũng chẳng dám cả gan, đòn nhất kích tất sát ban nãy nếu không nhờ có pháp bảo phòng thủ, thì ngay tại khoảng khắc hồn cờ xuyên phá chắc chắn thân tử đạo tiêu, biến thành một bãi thịt nhão không hơn. Tuy cuối cùng nguy hiểm đã trôi qua, nhưng ảnh hưởng tinh thần từ nó vẫn ám ảnh lấy thiếu niên từng giây phút, vách ngăn quá đỗi mỏng manh của sinh tử vô thường, khiến lòng hắn nảy sinh nỗi lo âu về một cái chết bất đắc kỳ tử vào ngày không xa.
-Muốn thử ngựa giỏi phải xem đường dài, ngươi căn cốt vững chắc, chỉ là thua thiệt nửa phân may mắn, tương lai tiền đồ vô lượng.
-Giả vờ cái khỉ chó, ta chẳng ưa gì bọn đạo đức giả chuyên bợ đít nịnh hót, nếu không vì tránh mặt đám cẩu..chậc..hừ.
-ngươi đang bị truy lùng sao, giết người cướp của hay trộm cắp linh thạch.
-ứng thú thế, đá mất chén cơm nhà ngươi à, lo dùng số linh thạch được bố thí mà sửa sang lữ quán này hãng đòi quản ta, thưa ngài thư sinh mê đánh cờ ạ.
-Haha nhọc ngươi quan tâm.
Đăng bởi | nguoiphuongxa |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 4 |