Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

THIÊN TÚC THIÊN HẠ-TIÊU DAO TỨ PHƯƠNG(3)

Tiểu thuyết gốc · 2414 chữ

-Ngươi..khụ khụ..đừng có được đà lấn tới, ta không sợ ngươi, thức thời thì bớt vênh váo lại.

-Haha hiểu hiểu, đừng có cọc cằn chứ, đủ linh thạch thì việc khó cũng dễ làm, đâu cần thiết phải nóng giận cho mệt.

Thiếu niên trầm mặc hít lấy một ngụm lớn không khí, âm thanh từ lỗ mũi phát ra vô cùng rõ ràng, là đang cố tình nhắc nhở đối phương về sự khó chịu của bản thân. Hắn tuyệt không phải loại giết chóc bừa bãi, nhưng cũng chẳng phải loại hiền lành dễ bị bắt nạt, đại khái là dạng tính cách ăn miếng trả miếng, lấy đạo đáp đạo.

Hoa Nhất Đường cái tên khó ưa này, trong mỗi cử chỉ hoặc lời nói đều sẽ đem đến sự chán ghét kinh khủng, cái kiểu khuynh hướng thượng đẳng xem thường kẻ khác, dù cố tình hay vô ý cũng tất có ngày dính đòn thê thảm.

-Chỉ cần giao đủ linh thạch chuyện gì ngươi cũng dám ?

Thiếu niên cất giọng thăm dò, trong tình huống hiện tại nếu kiên quyết lấy cứng đối cứng, tuy rằng nắm chắc tám phần dành chiến thắng, nhưng khổ nỗi sẽ tiềm ẩn nguy cơ gây kích hoạt ấn kí trên cơ thể, đến khi đó đụng độ hàng ngũ truy sát của Phúc Nhật Môn, hai chọi một thì vinh bại khó đoán, không đáng. Ngược lại nếu thuyết phục hắn về chung phe sẽ bớt được kha khá công sức, rất đáng.

-Đương nhiên sẽ trừ vài chuyện xấu ra, ta là thư sinh mê đánh cờ, tay vẽ hoa tâm hướng thiện mà.

-Tốt xấu phân theo lập trường, ta nói tốt chưa hẳn ngươi đã tán đồng, nói xấu chưa hẳn đã phản đối.Hai đêm ở hồ Phỉ Bích, ta chờ suy nghĩ thấu đáo từ Hoa tiên sinh.

-Này còn phải xem thành ý ngươi thể hiện rồi, phải chi tiền công là chỗ linh thạch trung phẩm kia, ước chừng hai đêm là vừa tròn san phẳng cái môn phái vô danh tiểu tốt đó.

-Người thẳng tính dễ kết bạn, chiếc túi chứa hạ phẩm linh thạch coi như vật đặt cọc trước, thỏa mãn điều kiện ta liền toàn bộ trung phẩm dâng lên mời ngươi thu vào túi.

-Thành giao, cùng ngồi chung thuyền có phải nên tiết lộ danh tính mới hợp lễ nghĩa không ?

-Quách Lộc Tàn, chỉ là một tán tu bình thường không đáng nhắc tới, chẳng cầu tiên sinh mất công ghi nhớ.

-Haha các hạ khiêm tốn quá, mới luận gia sản ngươi đã vượt xa thiếu chủ một tông, mai sau vẫn cần nhờ vả ngươi chỉ điểm đôi chút.

Nhìn dáng vẻ gượng gạo của thiếu niên, Hoa Nhất Đường thầm lắc đầu cười khổ, hạ lưu môn phái Phúc Nhật môn, từ khai môn đến khi lớn mạnh là một đường tiếng ác vang danh, tương truyền trăm năm trước vì một trưởng lão trong môn hành sự lỗ mãng, trêu ghẹo nhầm thê tử của một thiếu niên phế vật, khiến Phúc Nhật sau này bị hắn quật khởi toàn bộ đem đi trấn áp, tông chủ đen đủi bị đoạn mất một cánh tay nhằm răn đe kỉ cương, ép buộc phải phụ thuộc vào tông môn mới thành lập của hắn, hàng năm phải dâng lên cống phẩm số lượng vô cùng lớn. Còn tên trưởng lão mê sắc kia nghe đồn dòng họ diệt vong, bản thân chịu hình phạt phệ mắt, phệ thân, phệ kim, muốn sống không được muốn chết không xong, mãi mãi không có lấy nổi ngày bình yên.

Quách Lộc Tàn nghe đối phương tâng bốc mình mãi, cảm thấy cổ họng có chút buồn nôn. Hắn liên tục lẩm bẩm hai chữ bình tĩnh bình tĩnh, sau đó thu lại túi da đeo lưng mà dẫn đường.

-Đồng ý thì mau đi.

Tiến về phía trước mười dặm, bọn họ bước trên con hẻm của một thôn trang nhỏ,nơi đây dân cư thưa thớt, nhà cửa xập xệ , và hình như là một thôn trang lập dị cách biệt với tu chân giới, bởi tìm kiếm mỏi mắt cũng chẳng thấy bóng của bất kì tên trúc cơ nào xuất hiện. Quách Lộc Tàn dừng chân ở hàng hoa quả cuối ngõ, hắn tranh thủ mua ít đồ ngọt để dự trữ dọc đường, thuận tiện hỏi han chút thông tin đang hiếu kì muốn làm rõ.

-Lão bà bà, có thể hỏi mấy chuyện vặt không ?

-Cứ tự nhiên đừng ngại, tý mua hoa quả ủng hộ ta là được..ê chàng trai đằng kia, cam chỗ ta vừa to tròn lại mịn màng, ngươi không nếm thử vài miếng xem ?

Thiếu niên ngoảnh đầu liếc qua Hoa Nhất Đường, rồi nhanh chóng xua tay tỏ ý không cần bận tâm đến kẻ lạnh lùng ấy.

-Hắn có bệnh, nhưng chỗ này mới di dân đến cư ngụ sao ? , tại trước kia ta chưa từng bắt gặp.

-Ngươi nhìn ta bao nhiêu tuổi, từ nhỏ ta đã sinh sống ở đây, lập lâu lắm rồi.

-Ồ là thế à..vậy ta còn một điều thắc mắc cũng lâu lắm..ngươi..có biết tài ngụy trang của bản thân kém tới mức đáng thương không.

Lão bà bà thần sắc trở nên nhợt nhạt, cố gắng diễn cái nét ngơ ngác hòng kéo dài thời gian. Bỗng một tiếng keng dậy sóng hủy đi bầu không khí giả tạo, chiếc kim khâu vá phút chốc bị bẻ cong, bật lại cắm sâu vào quả táo nằm lăn lóc trên gian hàng.

-Chết đi..ặc ặc..tha mạn..

-Chậc..đánh lén mà hét lớn dữ, điếc hết cả tai.

-Hắn đã trúng Phong Nhược Quả không thể sử dụng linh lực, mọi người xông lên trả thù cho Tam Nương, ai chém rơi đầu hắn thưởng trăm vạn ngân lượng, ban mỹ nữ hầu hạ, phong chức phó trại chủ.

-Mạng hắn là của ta.

-Giết, giết, ...

Mây mù che lấp, trời xanh vẩy đục, mặt đất đột ngột lóe sáng một màu xanh lam quỷ quái. Sơn thuần lam sắc, Quách Lộc Tàn nghe rõ mồn một những tiếng hô hào thô thiển, dẫu vậy hắn chẳng thể phát giác ra được vị trí cụ thể của chúng. Trong nhãn cầu thiếu niên, cỗ thanh âm này khởi nguồn từ rất nhiều khối tròn đen tuyền, chúng thay phiên nhau dồn dập tấn công như mưa xối xả, khi bị đánh trả sẽ lập tức ma mị xuyên thấu qua cơ thể, nhấn chìm hắn bằng từng đợt vây quét không hồi kết thúc.

-Các hạ là tiên nhân ? , tu hành chẳng dễ dàng, đừng để bản thân vướng phải những chuyện thị phi này, bị nó kéo xuống vũng bùn lầy thì quả thực uổng phí.

Hoa Nhất Đường thân ngoài pháp trận, cơ bản sẽ không bị nó làm ảnh hưởng, mà kẻ đang trực diện đấu khẩu với hắn, chắc hẳn là trại chủ không sai.

-Ngươi bình thường lúc chặn cướp, vẫn luôn thỏa thuận với đối phương thế à, một tên cướp giảng đạo lý, một tên cướp đi khuyên bảo, đó mới thực sự là điều đáng tiếc..um..đáng xấu hổ nữa.

-Khốn kiếp, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, chỉ có thể trách ngươi ấu trĩ.

-Dựa vào tu vi trúc cơ sơ kỳ thì không hạ nổi ta đâu, nhưng yên tâm, ta mới lười quản.

Tính tình cổ quái như vậy, nếu bây giờ hợp lực cùng đám người lão đệ vây giết đứa ăn mày nhếch nhác kia, chẳng may hắn nhân lúc ta buông lỏng cảnh giác mà đổi ý động thủ thì tiêu đời, nhưng nếu cứ thế này âm thầm kiềm chế lẫn nhau mãi, bọn Sát Hổ ắt sẽ rất nhanh thất thế thua thảm, khi đó Phong Nhược Quả mất đi dược hiệu, một mình ta đơn lẻ dù có Ám Ma Trận cũng không thể chế ngự, rốt cuộc làm sao mới ổn thỏa..không thể trì hoãn tiếp, đành đánh liều vậy.

-đừng vờn nữa Sát Hổ, mau tung chiêu đó đi.

-Được thôi lão đại, ngươi chết chắc rồi thằng oắt con.

Trại chủ khẩn trương lao vô trong trận trợ giúp, cái người mặc áo da thú tên Sát Hổ kia, hắn trực tiếp cắm thanh hắc đao xuống đất, đơn phương độc mã xông đến chỗ Quách Lộc Tàn. Thiếu niên chợt nảy sinh bất an, hắn xuyên suốt trận đấu là ung dung mà đánh, tưởng tượng bản thân đang tập luyện trước thềm đại chiến kề cận, vốn chưa từng có ý định dốc toàn lực ứng phó. Vậy mà lần này hắn lại cảm thấy hơi chút bồn chồn, vô thức định lùi về phía sau kéo dãn khoảng cách, thì bất ngờ từ lòng đất phi lên hai sợi xích bằng cát, chớp nhoáng quấn quanh cổ chân hắn khóa cứng.

-Sa Hoàng Kim Khốn.

-Đi chết đi, Sư Tử Toái Tinh Ngâm.

-A A A mẹ ơi tai của ta, tiểu hắc mau.

-Cuối cùng cũng lộ diện.

Cỗ lực lượng khuếch tán mạnh mẽ dưới dạng sóng âm, thần tốc truyền kích ra bốn phương tám hướng, Quách Lộc Tàn ở giữa trung tâm gần như toàn bộ hứng trọn, thất khiếu đồng loạt rỉ máu, gánh chịu nội thương không nhỏ.

Tưởng chừng như mọi thứ đã đi đến hồi kết thúc, thiếu niên sẽ an phận mà đổ gục xuống, chúng thổ phỉ sẽ vui sướng mà reo hò cạnh chiến lợi phẩm, nam tử trên bầu trời sẽ sợ hãi mà cao chạy xa bay, thật là một viễn cảnh tốt đẹp ao ước nghìn đêm.

Nửa khắc sau-Kim Cương trại tàn dư.

-dậy..dậy, còn định mơ ngủ đến lúc nào.

Nằm dưới mặt đất, trại chủ và Sát Hổ đang được Quách Lộc Tàn đá chân thúc vào người "mát-sa" , mê man chưa tỉnh. Hoa Nhất Đường không nhịn được nữa, liền đi lại đẩy thiếu niên sang một bên, bản thân yểm hồn cờ vào trán chúng, làm cả hai mắt mở thao láo.

-Ta hỏi một câu, các ngươi thành thật khai báo một câu, nếu có nửa chữ dối trá thì hậu quả tự mình gánh vác.

-Đại hiệp tha mạng, bọn ta biết gì thưa nấy, tuyệt đối không dám ăn nói xằng bậy.

Hoa Nhất Đường gật gù, điềm đạm nói.

-Kẻ nào chủ mưu sai khiến các ngươi, hắn vì mục đích gì ?

Trại chủ nét mặt thoáng xoẹt qua một tia lưỡng lự, không nói thì khả năng cao sẽ bị bọn tiểu quỷ này chơi đùa đến chết, mà nói ra thì chắc chắn sẽ bị kẻ đứng đằng sau giết chết thê thảm, Sát Hổ liếc thấy lão đại chần chừ, hắn hiểu rõ nếu tiếp tục chờ đợi thì lành ít dữ nhiều, mạng sống quan trọng, liền quyết đoán đáp lớn tranh phong.

-Là người của..

-Luyện Sát đường, là một tên trưởng lão Luyện Sát đường, lão cho chúng ta rất nhiều ngân thạch, ép chúng ta mai phục sẵn ở đây chuẩn bị vây bắt một tiểu tử rách rưới khoảng mười bốn tuổi, hứa thành công sẽ thưởng vinh hoa phú quý, giúp Kim Cương trại trong vòng mười năm trở thành đệ nhất trại Miêu cương. Về phần lý do thì hắn không có tiết lộ, ta cũng chẳng thể đoán được.

-Thật như thế ?

Quách Lộc Tàn xoa vành tai chửi rủa.

-Đệ nhất trại ? nhất cái chó má gì, toàn mồm điêu bốc phét các ngươi cũng tin, xùy , khôn lắm đấy.

Lúc này lão bà bán hoa quả tự dưng khỏe khoắn lạ thường, dùng sức trai tráng đứng bật dậy, bàn tay hóa trảo nhắm thẳng lồng ngực thiếu niên phóng vụt đến. Tiếc rằng Quách Lộc Tàn còn chưa kịp nhìn lấy một cái, Hoa Nhất Đường đã phản xạ đá bay ra xa, khiến bà ta ôm bụng nhăn nhó.

Nam tử bắt gặp ánh mắt của thiếu niên, tự mãn mở lời.

-Luyện Sát đường hay Phúc Nhật môn, nên bái phỏng cái nào trước mới tốt.

-Luyện Sát đường thực lực sao ?

Quách Lộc Tàn nghi vấn hỏi Hoa Nhất Đường, nhưng hắn không có thỏa mãn luôn, mà khẽ lách nhẹ người sang một bên, để lộ ra Trại chủ và Sát Hổ, khóe miệng mỉm cười thiện lương. Trại chủ nhanh chóng bắt sóng, tiếp lời ngay.

-Chuyện này ngay cả ta cũng không rõ..

-Ngươi là thá gì ?

-ta..à không, tiểu nhân biết tu vi của tên trưởng lão kia, hắn chỉ mạnh hơn ta một chút thôi, chắc khoảng trúc cơ trung kì đỉnh phong.

Thiếu niên ngáp dài một tiếng, uể oải dãn gân cốt cho đỡ mỏi, lười biếng nói.

-Ê Hoa gì đấy, kiếm tý đồ chống đói đã, cổ nhân khuyên rất hay, có thực mới vực được đạo, ăn no rồi mới có sức mà đánh nhau.

-Là Hoa Nhất Đường.

Nam tử nhìn Sát Hổ thân thể vạm vỡ, ánh mắt hiện lên sự ranh mãnh.

-Có thịt không, loại hảo hạng ấy, ta cũng không phải loại đòi hỏi quá đáng, chỉ là ăn không quen sẽ nuốt khó trôi, khi đó lưu lại đây thì quả thực bất tiện, ngươi nói xem đúng không ?

-Đúng, tiên sinh giảng rất đúng, người đâu mau mang toàn bộ số thức ăn dự trữ ra đây cho tiên sinh lựa chọn.

-Không sợ bọn chúng lại ngựa quen đường cũ, bỏ thuốc trói tay chân ngươi giao nộp lĩnh thưởng hả ?

-Đọc sách nhiều vô.

-Ngươi..khụ khụ..tức chết ta mất.

Tối hôm đó Kim Cương trại giống như mở tiệc chiêu đãi khách quý, vô cùng thịnh soạn long trọng, vô cùng tận tình chu đáo. Quách Lộc Tàn càn quét đống thịt hưu dưới mặt đất, Hoa Nhất Đường nhấp môi ngụm rượu đắng trên cành cây. Một người phong lưu với một kẻ thô lỗ, trông trái ngược mà hòa hợp, trông xa lánh mà sánh vai, rất có khả năng sẽ làm được một việc lớn, tạo ra một truyền kì chấn động khắp tu chân giới.

Bạn đang đọc Bi Đát Nhân Gian sáng tác bởi nguoiphuongxa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguoiphuongxa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.