Chương 27: Bí Mật Từ Quá Khứ
Lâu đài cổ giờ đây không chỉ là nơi chứa đựng những tầng tầng lớp lớp bí ẩn mà còn là một con quái vật khổng lồ, đang từng ngày nuốt chửng mọi hy vọng và lý trí của những kẻ dám xâm phạm. Dù cho Vương Bình và nhóm của anh đã đối mặt với không ít thử thách, họ vẫn chưa thể nào thoát khỏi cái bóng đen của những lời nguyền và những hồn ma đã bị giam cầm qua hàng thế kỷ.
Người đàn ông bí ẩn mà họ vừa gặp – linh hồn bảo vệ lâu đài – vẫn đứng đó, ánh mắt như muốn xé nát mọi niềm tin còn sót lại trong họ. Vương Bình cảm nhận được một cơn lạnh lẽo ập đến từ phía sau, như thể một lưỡi dao sắc bén vừa được rút ra, chuẩn bị cắt đứt tất cả những gì họ đã làm.
“Ngươi đang muốn nói gì?” Vương Bình hỏi, giọng anh đầy thách thức, nhưng cũng lộ rõ sự căng thẳng. Anh không còn thời gian để lo lắng về những bí ẩn của lâu đài này nữa – anh biết rằng tất cả sẽ chỉ kết thúc khi họ khám phá ra bí mật cuối cùng.
Người bảo vệ không trả lời ngay, mà quay lại nhìn về phía cánh cửa lớn của lâu đài, nơi mà ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn dầu lờ mờ chiếu xuyên qua từng khe cửa. Chỉ có bóng tối mênh mông bao trùm lấy mọi thứ. Rồi cuối cùng, hắn quay lại, ánh mắt lạnh băng và đầy quyết đoán.
“Các ngươi không thể tiếp tục cuộc hành trình này. Ta đã cảnh báo các ngươi rồi. Các ngươi không hiểu… Chưa bao giờ có ai sống sót sau khi khám phá được bí mật của lâu đài này.” Giọng hắn vang lên như thể lời nguyền đang được đọc đi đọc lại.
Vương Bình không hề nao núng, anh tiến lên một bước, chiếc mảnh ghép trong tay càng sáng hơn. “Tôi không quan tâm đến những lời cảnh báo của ngươi. Tôi chỉ muốn biết sự thật. Tôi muốn biết tại sao mọi thứ trong lâu đài này lại bị kìm hãm trong bóng tối và lãng quên.”
Người bảo vệ cười khẩy, nhưng trong tiếng cười đó lại có một sự đau đớn lạ lùng. Hắn vung tay lên, và bỗng dưng không gian xung quanh bắt đầu thay đổi. Tường vách của lâu đài dường như bắt đầu tan rã thành những mảng vỡ lạ lùng, kéo theo một không khí như có ma quái. Cảm giác rùng rợn khiến Nhã Lan và Thanh tra Lâm đều không khỏi rùng mình.
“Ngươi có muốn biết sự thật không?” Người đàn ông hỏi, đôi mắt sáng lên như có lửa trong đó. “Tại sao nơi đây lại bị bỏ hoang? Tại sao những linh hồn này không thể siêu thoát? Tại sao lâu đài này lại… lưu giữ những ký ức đau thương?”
Vương Bình nhìn thẳng vào mắt hắn, và nhận ra điều gì đó rất khác. “Chắc chắn ngươi biết câu trả lời. Hãy nói đi!”
Người đàn ông chậm rãi bước về phía trước, và khi hắn đứng gần họ, một luồng khí lạnh bao trùm khắp căn phòng. Hắn bắt đầu kể về câu chuyện mà lâu đài này đã giấu kín trong suốt bao thế kỷ.
Quá Khứ Của Lâu Đài
"Đây là nơi bắt đầu của tất cả mọi thứ." Người bảo vệ nói, giọng hắn trầm xuống như kể lại một truyền thuyết xa xôi. “Lâu đài này được xây dựng không phải chỉ để trở thành một dinh thự, mà là một công trình ngầm, một nơi giữ bí mật về những thế lực cổ xưa mà thế giới này không bao giờ có thể hiểu được.”
Hắn bắt đầu kể về một thời kỳ xa xưa, khi Vương triều Cổ Đại còn đang thịnh trị. Một nhóm phù thủy và người quyền lực đã tạo ra một công trình vĩ đại dưới lòng đất để chứa đựng một bức xạ ma quái, thứ có thể thay đổi cả vận mệnh của thế giới. Họ tin rằng nếu họ kiểm soát được thứ năng lượng đó, họ sẽ có thể cai trị tất cả.
Nhưng thứ năng lượng ấy không chỉ mang lại quyền lực vô hạn – nó còn có một sức mạnh hủy diệt khủng khiếp mà không ai có thể kiểm soát được. Sau khi một thảm họa lớn xảy ra, những người còn lại trong lâu đài đã bị nguyền rủa. Họ không chết, nhưng cũng không thể sống. Họ trở thành những linh hồn lạc lối, giam cầm trong chính tòa lâu đài này, mãi mãi không thể siêu thoát.
“Vậy là những linh hồn này đều là những người từng sống trong lâu đài?” Nhã Lan lên tiếng, giọng cô run rẩy.
Người bảo vệ gật đầu. "Đúng. Nhưng không chỉ thế. Có một người, một người duy nhất trong số họ, đã quyết định làm điều mà không ai dám làm. Anh ta bắt tay vào việc mở cánh cửa của địa ngục."
Vương Bình lắng nghe chăm chú. Anh hiểu rằng đây chính là khoảnh khắc quyết định. Câu chuyện này không chỉ giúp họ hiểu về quá khứ của lâu đài, mà có thể dẫn họ đến câu trả lời cho mọi điều đã xảy ra.
Cuộc Chạm Trán
Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, và cánh cửa phía xa bỗng bật mở, tiết lộ một căn phòng không gian u ám. Ánh sáng từ chiếc mảnh ghép trong tay Vương Bình lập tức phát sáng rực rỡ, dường như muốn dẫn đường cho họ vào. Một cảm giác mạnh mẽ bủa vây lấy họ, khiến trái tim Vương Bình đập mạnh.
“Chúng ta phải vào trong đó!” Thanh tra Lâm cất lời, nhưng ánh mắt của anh đầy sự bất an. Căn phòng đó có vẻ như chứa đựng một sức mạnh hắc ám mà ngay cả người lính bảo vệ cũng không thể chống lại.
Vương Bình gật đầu và bước tới, không chút do dự. Họ không thể dừng lại. Bí mật này phải được khám phá, dù phải trả một cái giá nào.
Khi họ tiến vào căn phòng, những bức tranh treo trên tường bỗng nhiên thay đổi. Những hình ảnh xưa cũ của những người đã chết hiện lên trong bóng tối, đôi mắt họ lấp lánh như muốn cảnh báo họ. Và một tiếng cười lạnh lùng vang lên trong không gian, như thể có một thực thể nào đó đang đùa giỡn với họ.
Vương Bình hiểu rằng cuộc chạm trán này mới chỉ là bắt đầu. Nhưng anh không hề quay lại.
Trong chương này, Vương Bình và nhóm của anh tiếp tục khám phá những bí ẩn sâu thẳm trong lâu đài, đối mặt với những hồn ma bị giam cầm và những thực thể vô hình đang thao túng quá khứ. Bí mật dần được hé lộ, nhưng họ vẫn chưa hiểu được mối liên hệ thực sự giữa quá khứ và hiện tại, cũng như những sức mạnh họ đang đối mặt.
TÁC GIẢ: Mèo Ping Ping
“Tác phẩm này là sáng tác độc quyền của Mèo Ping Ping. Mọi hình thức sao chép, chỉnh sửa, hoặc sử dụng mà không có sự đồng ý đều được xem là vi phạm bản quyền.”
"Mèo Ping Ping trân trọng từng chữ, từng dòng trong tác phẩm này. Xin đừng sao chép, chỉnh sửa nếu không có sự đồng ý."
Tác Phẩm được viết nên bằng tâm huyết và sáng tạo của Mèo Ping Ping, tác phẩm này là độc quyền. Đừng sao chép nếu chưa được phép!"
"Hãy tôn trọng quyền sở hữu trí tuệ: Tác phẩm này là độc quyền của Mèo Ping Ping."
Đăng bởi | meopingping |
Thời gian |