Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 29: Cánh Cửa Mở Ra

Tiểu thuyết gốc · 1087 chữ

Căn phòng tối tăm, nơi mà Vương Bình và nhóm của anh đang đứng, giờ đây không chỉ là một không gian lạnh lẽo mà còn là thực thể đang sống, nuốt chửng mọi hy vọng. Vừa qua, họ đã bị cuốn vào một chiều không gian mà những quy luật tự nhiên không còn tồn tại. Ánh sáng từ chiếc mảnh ghép trong tay Vương Bình dường như không đủ để phá vỡ bóng tối bao trùm. Họ chỉ còn lại hy vọng mỏng manh rằng điều bí ẩn của lâu đài này có thể được giải mã.

“Cánh cửa kia đâu rồi?” Nhã Lan lo lắng nhìn xung quanh, giọng cô run rẩy. Cả không gian này, dù có sự hiện diện của những bức tường và đồ đạc cũ kỹ, nhưng không có bất kỳ dấu hiệu nào của một lối thoát.

Thanh tra Lâm nhìn chăm chú vào chiếc mảnh ghép trong tay Vương Bình. “Anh chắc chắn rằng mảnh ghép này là chiếc chìa khóa duy nhất để mở cánh cửa phải không?”

Vương Bình không trả lời ngay lập tức. Anh đang cảm nhận thấy một thứ gì đó không bình thường từ những mảnh ghép còn lại. Một cảm giác tê dại đang lan tỏa từ bàn tay anh, như thể có lực hút vô hình nào đó đang kéo chiếc mảnh ghép ra khỏi tay anh. Một tia sáng lóe lên từ trong, mạnh mẽ và chói chang, khiến tất cả mọi thứ xung quanh dường như mờ đi. Nhưng rồi, một hình ảnh bắt đầu hiện ra trong đầu anh. Một hình ảnh quen thuộc — hình ảnh của lâu đài này, nhưng không phải theo cách bình thường. Mà là theo một khung cảnh khác… vào một thời gian khác.

Vương Bình thấy mình đứng trong một hành lang dài, vách tường đầy những bức tranh mờ ảo. Mặt đất dưới chân anh ẩm ướt, tiếng nước nhỏ giọt từ đâu đó vang lên rền rĩ. Cảnh vật trước mắt anh như bị xé rách bởi một làn sương mù dày đặc. Anh bước đi, cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm cơ thể. Mỗi bước đi càng khiến anh cảm thấy như có một thứ gì đó không ổn. Nhưng điều kỳ lạ là, anh không hề thấy sợ. Cảm giác này như thể anh đã quen thuộc với nó từ lâu.

Trong lúc ấy, một bóng người thấp thoáng phía trước. Một phụ nữ mặc váy trắng. Dáng người mảnh mai và những bước đi nhẹ nhàng nhưng lại mang một cảm giác không thuộc về thế giới này. Vương Bình không thể nhìn rõ mặt cô ta, chỉ thấy mái tóc dài, đen bóng, rũ xuống như những làn sóng u ám. Anh không thể không cảm thấy sự tồn tại của cô ta, một sự hiện diện lạnh lẽo và đầy ám ảnh.

“Mày không thể tránh được đâu, Vương Bình.”

Giọng nói từ người phụ nữ khiến tim anh đập thình thịch. Cái tên này — Vương Bình không thể nào quên. Đây chính là người đã từng xuất hiện trong những giấc mơ kỳ lạ của anh, người đã dẫn dắt anh đến đây.

“Cô là ai?” Anh không kìm được mà hỏi, mặc dù câu trả lời có vẻ chẳng thể thay đổi gì.

“Chính là cô ấy, và cũng chính là mày.” Cô ta mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo. “Mày phải làm rõ điều này, Vương Bình. Tất cả đều đã được định sẵn.”

Ngay khi câu nói đó vang lên, anh cảm thấy cơ thể mình như bị vặn xoắn lại. Cái giọng nói kia không phải là một tiếng nói bình thường, mà như một lệnh truyền. Nó mạnh mẽ đến mức khiến anh không thể thở được. Mọi thứ dường như đang quay cuồng xung quanh anh. Mảnh ghép trong tay anh sáng rực hơn bao giờ hết, như thể nó đang hấp thụ năng lượng từ không khí, làm mọi thứ trở nên mờ ảo.

Rồi, một tiếng cọt kẹt vang lên, như thể một cánh cửa khổng lồ đang mở ra. Vương Bình ngẩng đầu lên, và trong khoảnh khắc đó, anh nhìn thấy một cánh cửa lớn, từ trong lòng bức tường đá dày đặc của lâu đài, từ từ hé mở. Ánh sáng lạnh lẽo từ bên trong chiếu ra, làm cả căn phòng trở nên héo úa.

Nhưng không có đường lui.

“Đi thôi, mọi người!” Vương Bình lên tiếng, phá vỡ không gian im lặng. Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiến về phía cánh cửa. Mọi thứ đã dẫn đến đây. Không có gì có thể thay đổi được số phận của họ nữa. Họ không thể quay lại.

Nhưng khi họ bước qua cánh cửa, một cảm giác thở phào tràn ngập. Cả nhóm bước vào một căn phòng rộng lớn. Đó là một nơi không giống bất kỳ nơi nào họ đã từng gặp trong lâu đài này. Một nơi đen tối đầy những hình vẽ kỳ quái và những bức tượng cổ xưa, tất cả đều chỉ dẫn đến một điểm cuối — nơi mà lý trí không thể hiểu được.

“Cánh cửa đó... có phải là lối thoát không?” Thanh tra Lâm nhìn vào chiếc cổng khổng lồ phía trước, cảm giác như có thể đi qua và tìm ra câu trả lời.

Vương Bình lắc đầu. Anh biết rõ rằng cánh cửa này không phải là lối thoát. Cái mà họ vừa mở ra không phải là một cánh cửa đơn giản. Nó là phần cuối của một quá trình dài đằng đẵng. Và điều duy nhất còn lại là phải đối mặt với cái giá phải trả.

“Tất cả đã quá trễ rồi, nhưng chúng ta phải biết sự thật.” Vương Bình thầm nhủ, nhìn vào cánh cửa đằng trước với ánh mắt đầy quyết tâm.

Trong chương này, nhóm của Vương Bình cuối cùng cũng tìm thấy cánh cửa cuối cùng dẫn đến sự thật. Nhưng điều này không có nghĩa là họ đã chiến thắng, mà chỉ là bước đầu tiên trong cuộc đối đầu với những bí mật tối tăm mà lâu đài này giấu kín. Chuyến hành trình của họ đã đến gần hồi kết, nhưng sự thật mà họ tìm kiếm lại là một thử thách tột cùng, một bí mật mà có thể khiến họ không thể sống sót qua nó.

Bạn đang đọc Bí Mật Lâu Đài Cổ sáng tác bởi meopingping
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meopingping
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.