Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 30: Bí Mật Được Vén Mở

Tiểu thuyết gốc · 1141 chữ

Ánh sáng mờ ảo từ chiếc cánh cửa khổng lồ chiếu sáng cả căn phòng lớn. Vương Bình và những người còn lại đứng im lặng, ánh mắt dán chặt vào chiếc cửa như thể đó là lối thoát duy nhất, nhưng trong sâu thẳm, anh biết rằng chẳng có lối thoát nào cho họ. Phía trước, căn phòng rộng lớn này không có cửa sổ, không có lối ra, và dường như thời gian cũng ngừng trôi ở đây. Mọi thứ đều mờ mịt, như thể không gian này không tồn tại trong thế giới thực.

Vương Bình hít một hơi sâu, cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo đến tận xương tủy. Anh quay sang nhìn những người còn lại. Thanh tra Lâm đứng cạnh anh, vẻ mặt căng thẳng, đầy lo lắng nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh. Còn Nhã Lan, đôi mắt cô loé lên sự kiên quyết, nhưng dường như nỗi sợ hãi đã lấn át cô từ lâu. Mỗi bước đi vào trong không gian này đều là một bước tiến gần hơn vào sự thật—một sự thật mà họ chưa hề sẵn sàng đón nhận.

Cánh cửa chậm rãi mở rộng, phát ra những âm thanh quái dị, như thể chiếc cửa này không phải mở ra cho người sống mà là mở ra cho những linh hồn đã khuất.

"Bước vào, không còn thời gian nữa." Vương Bình lên tiếng, giọng anh vang lên như một lời cảnh báo, nhưng cũng mang theo sự dứt khoát không thể chối cãi. Anh biết rằng không còn gì có thể ngăn cản họ nữa. Họ đã đi quá xa, và sự thật không thể trốn tránh mãi được.

Nhóm của họ bước qua ngưỡng cửa, và khi bước vào trong, không gian xung quanh họ thay đổi ngay lập tức. Mọi thứ trở nên mơ hồ, như thể họ đang đứng trong một thế giới khác. Không còn tiếng động, chỉ có một cảm giác chóng mặt lan tỏa trong không khí.

“Chúng ta đang ở đâu?” Thanh tra Lâm hỏi, giọng anh nghi ngờ.

Vương Bình không trả lời ngay. Anh nhìn xung quanh, cố gắng định hình lại không gian này. Những bức tường cũ kỹ với những hình vẽ kỳ lạ bắt đầu biến hình. Chúng như đang sống, thay đổi và uốn cong theo từng bước đi của họ. Vị trí của mỗi bức tranh dường như không cố định. Chúng di chuyển, tạo thành những hình ảnh không thể lý giải.

Rầm!

Một tiếng động lớn vang lên phía sau lưng họ. Mọi người quay lại, chỉ thấy cánh cửa đã đóng sập lại, và không còn dấu vết gì của sự mở ra nữa. Từ giờ trở đi, họ không thể quay lại.

“Chúng ta bị mắc kẹt rồi.” Nhã Lan lên tiếng, giọng cô không giấu được sự hoảng loạn.

Vương Bình không nói gì, chỉ nhắm mắt lại, để trí óc anh tiếp tục hồi tưởng về những mảnh ghép còn lại. Những điều anh cảm nhận được lúc này dường như không phải là sự thật. Đây không phải là thế giới thực mà anh từng biết. Lâu đài này — tất cả những gì nó chứa đựng không chỉ là quá khứ, mà là sự sắp đặt của một thế lực siêu nhiên.

Chợt, một tiếng thì thầm vang lên từ phía trước.

"Mày đã đến lúc rồi, Vương Bình."

Giọng nói lạnh lẽo và tràn đầy quyền lực khiến anh giật mình. Anh ngước mắt lên và thấy một bóng hình đứng đó, giữa ánh sáng mờ ảo.

Một người phụ nữ, mặc bộ váy trắng, mái tóc dài rũ xuống như vầng mây đen. Dáng người cô ta thanh thoát, nhưng lại mang một vẻ gì đó không bình thường. Đôi mắt cô ta sáng rực, như thể nhìn thấu hết mọi bí mật trong lòng Vương Bình.

“Cô là ai?” Vương Bình hỏi, giọng anh không còn sự sợ hãi, chỉ là một cảm giác nghẹt thở khi đối diện với người này.

“Cô ấy chính là linh hồn đã chết từ lâu, và là người dẫn dắt mày.” Giọng nói lại vang lên từ khắp nơi. Mọi thứ xung quanh họ như bỗng nhiên quay cuồng, vặn vẹo.

Cô ta cười, nụ cười lạnh lẽo.

“Mày không thể thoát khỏi những gì mày đã đánh đổi."

Vương Bình bước về phía cô ta, không còn do dự. Lâu đài này, những bí mật khủng khiếp của nó không chỉ là để khám phá mà còn là để giải thoát. Anh nhận ra rằng mình đã bị mắc kẹt trong một trò chơi mà anh không bao giờ có thể rút lui. Những sự kiện đã diễn ra, tất cả những điều anh chứng kiến, mọi dấu hiệu từ trước đến nay, đều là một chuỗi liên kết không thể thay đổi.

Linh hồn cô ta, chính là linh hồn của lâu đài. Cô ta, cũng như tất cả những người khác đã lạc lối trong lâu đài này, không phải là những bóng ma bình thường. Họ là những hồn ma vĩnh cửu, bị giam cầm trong thế giới này, bị chôn vùi trong sự vĩnh cửu của lâu đài cổ.

Nhưng không phải ai cũng chịu được số phận này.

Vương Bình biết, câu chuyện của anh không kết thúc ở đây. Mới chỉ là bắt đầu, những bí mật đã chôn vùi trong lâu đài này sẽ được vén lên. Và lần này, không ai có thể trốn tránh.

Trong chương này, bí mật mà Vương Bình và những người bạn đã cố gắng giải quyết cuối cùng cũng được mở ra, nhưng không phải theo cách mà họ hy vọng. Họ nhận ra rằng họ không thể thoát khỏi số phận của mình trong lâu đài cổ, mà phải đối mặt với những linh hồn vĩnh cửu đã bị giam cầm trong thế giới này. Câu chuyện không có kết thúc dễ dàng, mà là một cuộc đối đầu với số mệnh và sự từ bỏ hy vọng trong bóng tối.

TÁC GIẢ: Mèo Ping Ping

“Tác phẩm này là sáng tác độc quyền của Mèo Ping Ping. Mọi hình thức sao chép, chỉnh sửa, hoặc sử dụng mà không có sự đồng ý đều được xem là vi phạm bản quyền.”

"Mèo Ping Ping trân trọng từng chữ, từng dòng trong tác phẩm này. Xin đừng sao chép, chỉnh sửa nếu không có sự đồng ý."

Tác Phẩm được viết nên bằng tâm huyết và sáng tạo của Mèo Ping Ping, tác phẩm này là độc quyền. Đừng sao chép nếu chưa được phép!"

"Hãy tôn trọng quyền sở hữu trí tuệ: Tác phẩm này là độc quyền của Mèo Ping Ping."

Bạn đang đọc Bí Mật Lâu Đài Cổ sáng tác bởi meopingping
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meopingping
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.