Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 04: Đêm Tối Không Lối Thoát

Tiểu thuyết gốc · 1199 chữ

Ánh đèn pin yếu ớt của Vương Bình là thứ duy nhất chiếu sáng căn phòng tối om, nơi mà anh và Lý Nhã Lan đang bị giam cầm. Không khí đặc quánh, nặng nề như bị đè nén bởi một sức mạnh vô hình. Những tiếng thì thầm ma quái vẫn văng vẳng xung quanh, khiến tâm trí họ như chìm sâu vào sự hoảng loạn.

"Chúng ta phải thoát khỏi đây trước khi... thứ gì đó tìm đến," Nhã Lan thì thầm, giọng cô run rẩy đến nỗi gần như không thể nghe rõ. Ánh mắt cô lia khắp căn phòng, nơi những bóng đen dường như đang di chuyển chập chờn, tựa như có hàng trăm cặp mắt vô hình đang dõi theo.

Vương Bình không đáp lời. Anh cắn chặt răng, lục tung mọi ngóc ngách trong phòng để tìm lối thoát. Anh nhận ra rằng căn phòng này có thể đã được sử dụng cho những nghi lễ bí ẩn, nơi mà linh hồn người chết bị triệu hồi và giam cầm. Những dấu hiệu quái dị vẽ bằng máu khô trên sàn nhà và bức tường vẫn còn nguyên, như thể những linh hồn bị nguyền rủa vẫn đang quanh quẩn đâu đó.

Khi anh cẩn thận kiểm tra cuốn sách cổ, Vương Bình phát hiện ra một bản đồ được vẽ nguệch ngoạc trên trang cuối cùng. Bản đồ chỉ dẫn đến một lối thoát bí mật từ tầng hầm của lâu đài, nhưng điều đáng ngại là nó được đánh dấu bằng những ký hiệu lạ, cảnh báo về những cái bẫy chết chóc.

"Có thể đây là lối ra," Vương Bình nói, giọng anh trở nên cương quyết. Anh lật cuốn sách để Nhã Lan cùng xem, nhưng cô chỉ nhìn lướt qua và rồi rùng mình như thể vừa chạm vào thứ gì đó ghê tởm.

"Chúng ta không nên đi sâu hơn. Những người trước đây cố gắng khám phá nơi này... không ai sống sót trở về," cô nói, đôi mắt lấp lánh nỗi sợ hãi.

"Nhưng nếu chúng ta ở lại đây, chắc chắn cũng sẽ không thoát được," Vương Bình đáp lại, ánh mắt anh kiên định. "Tôi không tin vào lời nguyền, nhưng tôi tin vào trực giác của mình. Nếu có lối thoát, chúng ta phải tìm ra nó."

Vương Bình dẫn Nhã Lan ra khỏi căn phòng tối, lần theo bản đồ bí mật. Những hành lang đá lạnh lẽo và dài vô tận trải ra trước mắt họ. Những bức tường phủ đầy rêu mốc như thể đã chứng kiến hàng thế kỷ u tối và đẫm máu. Tiếng gió rít từ những khe nứt trên tường hòa lẫn với tiếng bước chân dội vang, tạo nên một âm thanh ma quái.

Khi họ bước xuống những bậc thang dẫn sâu vào lòng đất, không khí càng trở nên ngột ngạt. Mùi ẩm mốc lẫn với mùi hôi thối của thứ gì đó đang phân hủy khiến Nhã Lan nôn nao. Cô phải che miệng lại để ngăn những cơn buồn nôn trào dâng.

Đột nhiên, một tiếng động lạ vang lên từ phía sau. Như thể có thứ gì đó đang lầm lũi theo dõi họ. Vương Bình quay phắt lại, nhưng hành lang phía sau chỉ là một màu đen đặc. "Có ai đó đang theo dõi chúng ta," anh nói khẽ, đôi mắt căng thẳng dò xét.

"Có thể là... những bóng ma," Nhã Lan thì thào, mắt cô rưng rưng nước mắt. Cô nắm chặt tay Vương Bình, như thể sợ rằng anh có thể biến mất bất cứ lúc nào.

"Không," Vương Bình lắc đầu, ánh mắt sáng lên. "Đây không phải là ma. Tôi có cảm giác ai đó đang cố gắng đẩy chúng ta vào sâu hơn trong mê cung này."

Họ tiếp tục tiến sâu vào lòng đất, cuối cùng đến một căn phòng rộng lớn với những cây cột đá khổng lồ đỡ trần nhà. Ở giữa căn phòng là một giếng cổ với miệng giếng đen ngòm như dẫn xuống địa ngục. Trên miệng giếng, những sợi dây thừng đen kịt treo lơ lửng, dường như đã từng dùng để trói buộc ai đó.

Vương Bình tiến lại gần giếng, soi đèn pin xuống bên dưới. Anh thấy một hình dáng kỳ dị đang di chuyển dưới đáy giếng, như thể một sinh vật nào đó đang trườn bò trong bóng tối. Anh chưa kịp nhận ra đó là gì thì Nhã Lan hét lên thất thanh.

"Anh Vương, cẩn thận!" Cô kéo mạnh tay anh ra sau, và ngay lập tức, một luồng khí lạnh kinh hoàng phả lên từ miệng giếng, khiến đèn pin của anh chập chờn rồi tắt lịm.

Cả căn phòng chìm trong bóng tối tuyệt đối. Tiếng cười khanh khách vang lên từ bốn phía, như thể có hàng chục sinh vật đang bao vây họ. Vương Bình nắm chặt tay Nhã Lan, kéo cô lùi về phía sau. Anh cố gắng bật đèn pin lên lần nữa, nhưng chỉ nghe thấy tiếng xì xèo như thể pin đã bị rút cạn.

"Chạy nhanh lên!" Vương Bình hét lớn, kéo Nhã Lan lao thẳng về phía lối đi khác trong bóng tối mịt mù.

Cả hai chạy thục mạng, nhưng không thể xác định được phương hướng. Hành lang như đang biến đổi, kéo dài vô tận và dẫn họ đi vào những ngõ cụt. Mỗi lần họ dừng lại để thở, những bóng đen lại xuất hiện chập chờn, như thể đang đùa giỡn với họ.

Cuối cùng, khi gần như kiệt sức, họ nhìn thấy ánh sáng le lói ở phía xa. "Lối ra!" Nhã Lan reo lên, hy vọng lóe lên trong đôi mắt cô.

Nhưng khi họ lao đến gần, ánh sáng đột ngột tắt lịm, để lại một bức tường trơ trọi trước mặt. Vương Bình đập mạnh vào tường, cố gắng tìm kiếm cánh cửa bí mật nào đó, nhưng tất cả chỉ là những viên đá lạnh lẽo.

Trong lúc tuyệt vọng, Vương Bình nghe thấy một giọng nói khẽ khàng ngay sát tai: "Ngươi nghĩ ngươi có thể thoát sao? Bí mật này sẽ chôn vùi tất cả các ngươi..."

Vương Bình quay lại, nhưng chỉ thấy Nhã Lan đang hoảng loạn ôm lấy anh, mắt cô dại đi vì sợ hãi. Còn phía sau lưng anh, bóng tối dường như đang sống dậy, biến thành những hình thù quái dị đang bò trườn tiến lại gần.

Vương Bình hiểu rằng anh đang đối mặt với một thế lực không thể lý giải bằng logic hay sự thật thông thường. Bí mật của lâu đài Đường Phong giờ đây đã trở thành một cơn ác mộng không hồi kết, nơi mà anh và Nhã Lan có thể không bao giờ thoát ra được.

Đêm nay, lâu đài đã quyết định không buông tha cho những kẻ dám bước chân vào vùng đất bị nguyền rủa. Bí mật chưa bao giờ gần đến thế, nhưng liệu có ai sống sót để tiết lộ nó?

Bạn đang đọc Bí Mật Lâu Đài Cổ sáng tác bởi meopingping
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meopingping
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.