Hoa bỉ ngạn nở rộ
Ánh hoàng hôn đỏ rực như máu trải dài trên bầu trời, nhuộm màu cả cánh đồng hoang vu nơi chân trời xa xăm. Trên vùng đất hoang dã này, từng cánh hoa đỏ thẫm như ngọn lửa bùng cháy trong gió. Không ai biết hoa Bỉ Ngạn mọc ở đây từ khi nào, chỉ biết rằng chúng mang theo hơi thở chết chóc, một vẻ đẹp cuốn hút nhưng đầy nguy hiểm.
Lạc Thần bước đi chậm rãi trên con đường đất phủ đầy lá khô. Mỗi bước chân của anh như hòa vào sự tĩnh mịch của không gian. Anh không rõ lý do mình đến nơi này, chỉ biết rằng trong lòng có một cảm giác kỳ lạ, như một lời gọi mời không thể cưỡng lại.
Những cánh hoa rung rinh trong gió, phát ra ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh hoàng hôn. Đôi mắt sâu thẳm của Lạc Thần nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mặt. Trong khoảnh khắc ấy, anh có cảm giác như những cánh hoa đang sống, đang thì thầm điều gì đó mà anh không thể nghe rõ.
•“Nơi đây… thật kỳ lạ.” - Anh lẩm bẩm, giọng nói khẽ vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
Khi anh tiến sâu hơn vào cánh đồng, không khí xung quanh bắt đầu thay đổi. Một luồng hơi lạnh từ đâu đó tràn tới, len lỏi qua từng sợi tóc, từng thớ da của anh. Lạc Thần dừng bước, nhìn quanh. Mọi thứ im lặng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng gió xào xạc qua những cánh hoa.
Bỗng nhiên, một tiếng động kỳ lạ vang lên từ phía xa. Đó là tiếng gì đó giống như tiếng rên rỉ, tiếng thì thầm của hàng ngàn linh hồn. Lạc Thần cảm thấy sống lưng lạnh toát, nhưng anh không rút lui.
Phía trước, một ánh sáng tím bất ngờ lóe lên từ giữa cánh đồng hoa. Ánh sáng ấy bắn thẳng lên bầu trời, xé toạc màn hoàng hôn, khiến cả không gian chìm trong sắc tím kỳ ảo. Lạc Thần mở to mắt, trái tim đập loạn nhịp.
•“Chuyện gì đang xảy ra?” - Anh thốt lên, giọng đầy kinh ngạc.
Từ giữa cột sáng, một giọng nói u ám vang lên, trầm thấp và đầy quyền uy:
•“Ngươi đã đến… kẻ được chọn…”
Lạc Thần giật mình quay lại, nhưng xung quanh vẫn chỉ có hoa và ánh sáng. Không có ai cả, nhưng giọng nói ấy cứ vang lên trong đầu anh, như một lời thì thầm vọng về từ hư không.
•“Ai đang nói? Ngươi là ai?” - Anh hỏi lớn, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đầy nặng nề.
Mặt đất bất ngờ rung chuyển. Những cánh hoa Bỉ Ngạn bắt đầu lay động dữ dội, như thể chúng đang sống dậy. Từ dưới lớp đất khô cằn, một cái gì đó trồi lên – một viên đá đen kỳ lạ, phát ra ánh sáng u tối.
Lạc Thần không thể rời mắt khỏi viên đá. Nó như hút lấy ánh nhìn của anh, kéo anh vào một thế giới khác. Trong khoảnh khắc, anh nhìn thấy những hình ảnh thoáng qua: một ngọn núi lửa đang phun trào, những bóng người gào thét giữa biển lửa, và một cánh đồng hoa Bỉ Ngạn trải dài đến vô tận.
•“Đây là… gì vậy?” - Lạc Thần thì thầm, hơi thở dồn dập.
Viên đá bỗng phát sáng mạnh hơn, khiến anh phải nhắm chặt mắt lại. Khi mở mắt ra, anh đã không còn đứng ở cánh đồng nữa.
Thay vào đó, anh đang ở một nơi hoàn toàn khác – một vùng đất hoang vu, nơi bầu trời đen kịt và mặt đất nhuốm màu đỏ của máu. Phía trước anh là một dòng sông lớn, nước đen như mực, và trên bờ sông là vô số cánh hoa Bỉ Ngạn, đỏ rực trong bóng tối.
•“Ngươi đã đến, Lạc Thần.”
Lần này, giọng nói ấy vang lên rõ ràng hơn, như đến từ ngay bên cạnh anh. Lạc Thần quay phắt lại và nhìn thấy một bóng người cao lớn, mặc áo choàng đen, đứng sừng sững giữa những cánh hoa. Gương mặt người đó bị che khuất, nhưng đôi mắt màu tím sáng rực của hắn như xuyên thấu tâm can anh.
•“Ngươi là ai?” - Lạc Thần hỏi, giọng đầy cảnh giác.
•“Ta là kẻ giữ cánh cổng giữa sự sống và cái chết. Và ngươi… là kẻ được chọn để thay đổi vận mệnh.”
•“Vận mệnh? Ta không hiểu ngươi đang nói gì!”
Người kia không trả lời, chỉ giơ tay lên. Một luồng ánh sáng từ bàn tay hắn bắn ra, bao lấy Lạc Thần. Trong khoảnh khắc, mọi thứ như đảo lộn. Ký ức của anh ùa về – những hình ảnh rời rạc, những trận chiến khốc liệt, và một thanh kiếm sáng rực trong tay anh.
•“Ngươi là ai, Lạc Thần? Ngươi sẽ sớm nhớ lại. Nhưng hãy cẩn thận… một khi đã bước vào, không có đường lui.”
Trước khi Lạc Thần kịp nói gì, mọi thứ xung quanh anh biến mất. Anh tỉnh lại giữa cánh đồng hoa Bỉ Ngạn, mồ hôi đầm đìa và hơi thở dồn dập. Nhưng trong tay anh, một viên đá đen nhỏ đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
•“Tất cả… chỉ mới bắt đầu.”
Đăng bởi | Namhoahong |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |