Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời sấm truyền

Phiên bản Dịch · 1072 chữ

Cánh đồng hoa Bỉ Ngạn trở lại vẻ tĩnh lặng vốn có, nhưng trong lòng Lạc Thần, cơn sóng dữ vẫn cuộn trào không dứt. Anh nhìn chằm chằm vào viên đá đen nhỏ trên tay mình. Nó dường như là một vật sống, phát ra ánh sáng yếu ớt, nhưng mang đến cảm giác nặng nề như đang giam giữ hàng ngàn linh hồn.

Trời đã tối hẳn, bầu trời không còn ánh sáng tím kỳ lạ nữa mà thay vào đó là một màu đen sâu thẳm. Lạc Thần cố gắng định thần, bàn tay anh siết chặt viên đá, ánh mắt ánh lên sự nghi hoặc.

•“Mọi chuyện là sao? Là mơ, hay là thực?”

Không một tiếng trả lời. Xung quanh anh vẫn chỉ có những cánh hoa đỏ rực, lặng lẽ đung đưa dưới làn gió đêm. Lạc Thần bước đi, nhưng chỉ vài bước, anh chợt nhận ra mình không còn nhớ đường ra khỏi cánh đồng.

Cảm giác bị lạc trong một mê cung bất tận dần bao phủ lấy tâm trí anh. Lạc Thần hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh.

•“Không thể nào… chỉ là một cánh đồng hoa, làm sao thoát không nổi?”

Anh bước nhanh hơn, cố gắng tìm lối thoát, nhưng cánh đồng như kéo dài vô tận. Những cánh hoa đỏ dường như mọc lên nhiều hơn, bao quanh lấy anh, mỗi cánh hoa như ánh lên sắc thái bí ẩn, giống như đang nhìn thấu tâm trí anh.

Giữa lúc anh bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, viên đá trên tay bất ngờ phát sáng mạnh mẽ. Lạc Thần dừng lại, ánh mắt hướng về viên đá. Từ bên trong, một giọng nói vang lên, rõ ràng hơn cả lần trước.

•“Kẻ được chọn… Hãy nhớ… Ngươi phải hoàn thành lời sấm truyền.”

Giọng nói ấy như tiếng vọng từ một nơi xa xôi, không rõ là của một người đàn ông hay phụ nữ. Lạc Thần cảm thấy cả cơ thể mình cứng đờ, bàn tay run rẩy khi cầm viên đá.

•“Ngươi là ai? Tại sao cứ nói những điều khó hiểu?”

•“Ta không phải là kẻ ngươi cần biết. Điều ngươi cần hiểu là sứ mệnh của ngươi. Đã đến lúc ngươi đối mặt với sự thật.”

•“Sứ mệnh? Ta không phải anh hùng, cũng không có sức mạnh. Ta chỉ là một kẻ bình thường!”

Giọng nói ấy không trả lời, mà thay vào đó, một luồng ký ức ùa vào tâm trí anh. Trong phút chốc, Lạc Thần nhìn thấy hình ảnh của một thế giới khác – một nơi chìm trong bóng tối, nơi con người và quái vật tranh giành sự sống, nơi biển lửa nuốt chửng mọi thứ. Ở giữa khung cảnh hỗn loạn đó, một bóng người cầm thanh kiếm ánh bạc, đang chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Hình ảnh ấy vụt qua như một giấc mơ, nhưng lại để lại trong lòng anh một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.

•“Ngươi đã từng chiến đấu. Ngươi đã từng bảo vệ thế giới này.”

Giọng nói trong viên đá lại vang lên. Lạc Thần cảm thấy hơi thở mình trở nên nặng nề hơn.

•“Ta… đã từng? Nhưng ta không nhớ bất cứ điều gì!”

•“Ký ức của ngươi đã bị phong ấn. Nhưng viên đá này là chìa khóa. Khi ngươi sẵn sàng, tất cả sẽ trở lại.”

Lạc Thần nhìn chằm chằm vào viên đá, cảm giác mâu thuẫn tràn ngập trong lòng. Một phần của anh muốn ném nó đi, thoát khỏi tất cả những điều kỳ lạ này. Nhưng một phần khác, sâu bên trong, lại thôi thúc anh giữ lấy nó, như thể đó là điều duy nhất giúp anh tìm ra sự thật.

•“Nếu ta thực sự từng chiến đấu, nếu ta là kẻ ngươi nói, vậy sứ mệnh của ta là gì?”

•“Sứ mệnh của ngươi… là ngăn chặn sự giáng lâm.”

Hai từ cuối vang lên như tiếng sấm, khiến cả cơ thể Lạc Thần rung động. Trước khi anh kịp hỏi thêm, ánh sáng từ viên đá tắt ngấm. Không gian trở lại với vẻ yên tĩnh đáng sợ.

Một ngôi làng nhỏ, bên rìa cánh đồng hoa Bỉ Ngạn

Xa xa, một ngọn đèn dầu le lói giữa màn đêm. Lạc Thần bước nhanh về phía ánh sáng ấy, hy vọng tìm được câu trả lời cho những gì đang xảy ra. Khi đến gần, anh nhận ra đó là một ngôi nhà gỗ nhỏ, cũ kỹ, nhưng vẫn toát lên vẻ ấm cúng.

Cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra khi anh gõ nhẹ. Một bà lão tóc bạc phơ, mặc bộ áo choàng dày, từ tốn bước ra. Đôi mắt bà lấp lánh ánh sáng kỳ lạ, như đang nhìn thấu tâm can của Lạc Thần.

•“Cậu là người lạ… nhưng ta đã đợi cậu từ lâu.”

Lạc Thần nhíu mày.

•“Bà biết tôi?”

Bà lão mỉm cười, giọng nói trầm lặng nhưng đầy uy quyền:

•“Ta không biết tên cậu, nhưng ta biết sứ mệnh của cậu. Cậu đã tìm thấy viên đá, phải không?”

Lạc Thần giật mình. Anh không nói gì, nhưng ánh mắt đã phản bội anh. Bà lão gật đầu, tiếp lời:

•“Cậu mang trong mình sức mạnh mà thế giới này đã chờ đợi suốt hàng ngàn năm. Nhưng cậu cũng mang đến hiểm họa nếu không cẩn thận.”

•“Hiểm họa? Ý bà là gì?”

•“Bỉ Ngạn nở rộ không phải là điềm lành. Đó là lời cảnh báo. Khi cánh hoa cuối cùng rụng xuống, sự giáng lâm sẽ bắt đầu.”

Lạc Thần cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Anh không hiểu hết những gì bà nói, nhưng cảm giác bất an trong lòng ngày càng lớn.

•“Vậy tôi phải làm gì?”

Bà lão nhìn sâu vào mắt anh, giọng bà khẽ khàng nhưng như mệnh lệnh:

•“Hãy chuẩn bị. Đường đi sẽ đầy gian truân, và cậu sẽ phải đối mặt với chính bóng tối trong tâm hồn mình.”

Trong khoảnh khắc, Lạc Thần cảm thấy ánh mắt bà lão như biến đổi, sâu thẳm và mịt mờ, giống như cánh đồng hoa Bỉ Ngạn bất tận mà anh vừa trải qua.

Bạn đang đọc Bỉ Ngạn Giáng Lâm của Đà Điểu Niết Xa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Namhoahong
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.