Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cánh hoa cuối cùng

Phiên bản Dịch · 1080 chữ

Không khí trong căn nhà nhỏ ấm áp nhưng lại mang cảm giác ngột ngạt lạ thường. Lạc Thần ngồi đối diện bà lão, ánh mắt không rời khỏi ngọn đèn dầu lập lòe trên bàn gỗ. Tâm trí anh rối bời với những điều bà vừa nói: sự giáng lâm, sứ mệnh, và lời cảnh báo về cánh hoa cuối cùng.

•“Bà nói rõ hơn đi, sự giáng lâm là gì? Và tôi có liên quan gì đến nó?” - Lạc Thần cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng không thể che giấu sự bối rối.

Bà lão im lặng một lúc, đôi mắt lấp lánh ánh sáng kỳ lạ như đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, bà cất giọng trầm thấp:

•“Sự giáng lâm là ngày tận thế của thế giới này. Nó không phải là một trận chiến, mà là sự hủy diệt hoàn toàn. Khi cánh hoa Bỉ Ngạn cuối cùng rụng xuống, thế giới này sẽ chìm trong bóng tối vĩnh hằng.”

Lạc Thần siết chặt bàn tay, cảm giác như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

•“Tại sao lại là tôi? Tôi không có sức mạnh, không có khả năng làm bất cứ điều gì để ngăn chặn chuyện đó.”

•“Cậu nghĩ mình không có sức mạnh, nhưng viên đá trong tay cậu đã chọn cậu. Nó là dấu hiệu của kẻ được chọn – người mang sứ mệnh ngăn chặn sự giáng lâm.”

Bà lão cúi xuống, mở một chiếc hộp gỗ cũ kỹ đặt dưới chân bàn. Từ bên trong, bà lấy ra một cuộn giấy da vàng úa, mở ra trước mặt Lạc Thần.

Trên cuộn giấy, những dòng chữ cổ ngoằn ngoèo hiện lên, giống như được viết bằng máu. Ở giữa tấm da, một hình vẽ kỳ lạ hiện rõ: một cánh đồng hoa Bỉ Ngạn và một người cầm thanh kiếm đang đứng giữa cánh đồng.

•“Đây là lời sấm truyền cổ xưa. Nó đã tồn tại từ hàng ngàn năm trước, được truyền lại từ đời này sang đời khác. Người được chọn sẽ xuất hiện khi hoa Bỉ Ngạn nở rộ, và viên đá sẽ dẫn đường cho người đó tìm ra con đường cứu rỗi thế giới.”

Lạc Thần cúi đầu nhìn cuộn giấy, ánh mắt bị hút vào hình vẽ người cầm kiếm. Trong khoảnh khắc, anh cảm thấy có một sự liên kết kỳ lạ với người trong hình, như thể đó chính là anh ở một kiếp trước nào đó.

•“Nếu lời sấm truyền là thật, thì tôi phải làm gì để ngăn chặn sự giáng lâm?”

Bà lão gấp cuộn giấy lại, giọng bà trở nên nghiêm trọng:

•“Để ngăn chặn sự giáng lâm, cậu phải tìm ra thanh kiếm được gọi là ‘Thiên Mệnh’. Nó là vũ khí duy nhất có thể phá hủy cánh cổng dẫn đến bóng tối.”

Lạc Thần nhíu mày.

•“Thanh kiếm đó ở đâu?”

•“Không ai biết rõ nơi nó nằm. Nhưng viên đá trong tay cậu chính là chìa khóa để tìm ra nó. Viên đá sẽ dẫn đường cho cậu, nhưng hãy nhớ rằng, con đường này không hề dễ dàng. Nó sẽ thử thách lòng dũng cảm, ý chí và cả con người cậu.”

Lạc Thần im lặng, ánh mắt đầy suy tư. Trong lòng anh, nỗi sợ hãi và nghi ngờ vẫn hiện hữu, nhưng bên cạnh đó, một sự tò mò và quyết tâm bắt đầu nhen nhóm.

•“Được rồi. Nếu đây thực sự là sứ mệnh của tôi, tôi sẽ làm.”

Bà lão gật đầu, ánh mắt ánh lên sự hài lòng.

•“Tốt. Cậu không còn nhiều thời gian. Hoa Bỉ Ngạn đã bắt đầu rụng. Khi cánh hoa cuối cùng biến mất, mọi thứ sẽ quá muộn.”

Đêm định mệnh

Lạc Thần rời khỏi căn nhà của bà lão, mang theo viên đá và những lời sấm truyền trong lòng. Bầu trời đêm trở nên u ám hơn bao giờ hết, không một ánh sao, chỉ có cơn gió lạnh thổi qua cánh đồng hoa.

Anh đi sâu vào cánh đồng, cố gắng tìm hiểu cách viên đá dẫn đường cho mình. Đột nhiên, ánh sáng từ viên đá lóe lên một lần nữa, chiếu thẳng về một hướng.

•“Là ở đó…” - Lạc Thần lẩm bẩm, bước nhanh hơn theo hướng ánh sáng chỉ dẫn.

Không lâu sau, anh đến một khu vực khác biệt. Ở đây, hoa Bỉ Ngạn không còn mọc thành cụm dày đặc, mà thay vào đó là một khoảng đất trống, nơi chỉ có một cây cổ thụ khổng lồ đứng sừng sững.

Cây cổ thụ có những nhánh vươn cao như muốn chạm đến bầu trời, và dưới gốc cây, một ngôi mộ đá cũ kỹ nằm lặng lẽ. Trên ngôi mộ, những ký tự cổ tương tự như trên cuộn giấy của bà lão được khắc sâu vào bề mặt.

Lạc Thần tiến đến gần, đặt tay lên viên đá, và ngay lập tức, một luồng ánh sáng bắn ra từ viên đá, chiếu thẳng vào ngôi mộ.

•“Ngươi đã tìm đến…”

Giọng nói quen thuộc vang lên trong không gian, nhưng lần này, nó không còn vang vọng mà rõ ràng như ở ngay bên tai. Từ ngôi mộ, một bóng người hiện lên – một hình hài mờ ảo, giống như một linh hồn.

•“Ngươi là ai?” - Lạc Thần hỏi, ánh mắt đầy cảnh giác.

•“Ta là người bảo vệ nơi này, cũng là người nắm giữ manh mối đầu tiên của ngươi. Ngươi đã sẵn sàng để đối mặt với sự thật chưa?”

Lạc Thần hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định:

•“Ta đã sẵn sàng.”

Hình hài mờ ảo gật đầu, rồi đưa tay về phía viên đá. Từ bên trong viên đá, một luồng ánh sáng bắn thẳng vào ngôi mộ, phá vỡ lớp đất đá cứng cáp. Khi lớp đất biến mất, bên dưới hiện lên một con đường đá dẫn xuống lòng đất, tối tăm và lạnh lẽo.

•“Đi xuống đó, ngươi sẽ tìm thấy bước đầu tiên trên con đường của mình.”

Lạc Thần gật đầu, bước từng bước chậm rãi xuống con đường tối tăm. Trong lòng anh, nỗi sợ hãi và sự quyết tâm cùng tồn tại, như hai cánh hoa đối lập trên cùng một nhành cây.

Bạn đang đọc Bỉ Ngạn Giáng Lâm của Đà Điểu Niết Xa

Truyện Bỉ Ngạn Giáng Lâm tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Namhoahong
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.