Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộng Tình Và Y Như Mộng

Tiểu thuyết gốc · 1165 chữ

Chương 19 : Mộng Tình Và Y Như Mộng

Y Như Mộng tỉnh dậy nhưng lần này khác với lần trước, nàng cực kì tự nhiên, niệm thức phong toả xung quanh, sợ hãi tìm kiếm hình bóng lão đầu tóc bạc trắng hồi nãy.

Nàng thở ra mấy hơi nặng nhọc, từ lớp màng tay ngọc vung ra một vệt ly tâm phá đi Kết Giới, sau khi tạo ra thêm một lớp ảo giới bên ngoài, đã thấy một thiếu niên đang đả toạ tu luyện.

Thiếu niên hắc phục đơn sơ, dáng vẻ phóng túng tùy ý, 5 phần lương thiện, 5 phần gian tà.

Y Như Mộng thoáng rùng mình, một trận ký ức ùa về ngay tức khắc.

“Thế thì chết đi!”

Y Như Mộng quát lớn, vuốt trảo nhắm thẳng mà đâm mạnh vào đầu thiếu niên.

Chỉ trong một khoảnh khắc, tâm trí nàng như mơ hồ, kẻ thù trước mắt đang ở trong tầm tay nhưng nàng không thể vận dụng Tinh Lực.

Một vệt bụi phấn thoang thoảng sộc vào mũi, thần trí nàng bỗng dưng mụ mị không lối thoát.

Tách tách!

Y Như Mộng nghe thấy tiếng búng tay, dần mở mắt ra, cặp mắt hau háu như có sát ý dán chặt vào nam nhân trước mắt, thân thể nàng cố gắng cưỡng chế Mệ Vụ Tán, đường gân máu trên mắt cũng căng ra trong thật đáng sợ.

Nàng dồn hết toàn bộ công lực từ thân xác này, cường hoá toàn bộ thân thể, nhưng căn bản dù có làm thế Y Như Mộng cũng chỉ nhúc nhích được một chút, cả người như nhũn ra rồi quỳ xuống!

Một tiếng bốp thấu trời vang lên da mặt hồng ào ướt át, côn thịt sừng sững như ngọn núi, vẻ ngoài hung tợn đầy gân guốc đang vả chan chát lên má mình.

“Tên khốn! Tên Sắc Lang, ta… ta…” - Y Như Mộng chống chế muốn la lên nguyền rủa người trước mắt, nhưng nàng cảm thấy cơ mặt mình không hề gợn sóng, môi đỏ cũng không cử động theo ý thức của mình.

“Đáng chết! Đáng chết!”

Mắt nàng như lệ quỷ nhìn chằm chằm Y Nha Tử, từ môi tự động chu ra…đón lấy thân c-c, điều này làm Y Như Mộng vừa ức vừa hận oán than.

Ta đến đây để giết ngươi! Đâu phải để cho ngươi cưỡng hiếp?

Mắt nàng lăng lệ, mặc dù bên trong nội tâm gào thét kinh hãi nhưng vẻ ngoài Y Như Mộng đang cực kì đê mê hưởng thụ thần côn, môi trượt ra vào thân côn mà thoả sức hút trọn.

Từng bọt linh khí nhễ nhãi rớt xuống, nhìn lấy Y Nha Tử đang nắm đầu nàng đê mê ra vào, Y Như Mộng sâu bên trong cười gằn, bàn tay nãi giờ dùng toàn bộ ý thức cuối cùng cũng kiểm soát được.

Y Như Mộng kiên cường mạnh mẽ đặt toàn bộ bàn tay lên thân côn đầy gân guốc, một kích toàn lực của Kết Tinh Cảnh nhấn vào!

“Ngươi chắc chắn sẽ chết! Khanh khách!”

Y Như Mộng trợn hai mắt, mái tóc như phủ xuống, môi thỏ vẫn ra sức gặm trọn củ cà rốt không ngơi nghỉ.

Vừa nói xong, bỗng chốc nàng như dại ra, bởi vì toàn bộ khí huyết tụ lại thành Thế Kiếm tràn vào da thịt người thanh niên này lại giống như bọt biển mà tan biến.

Y Như Mộng lạnh gáy, một vệt Kim Quang bỗng chốc bao phủ lấy nàng.

GÁYYYYYYY!

Hoàng Kim Tước bễ nghễ như Phượng Hoàng, từ miệng sáo phun ra một toả huyền hoả, như muốn thiêu đốt tất cả thân xác và linh hồn mỹ phụ trước mắt.

“Ahhhh… ta không cam tâm!!”

Y Như Mộng kiên cường đem toàn bộ thần thức kháng cự, viết cháy sắc lẹm giống như được gia trì bởi lực lượng của ánh sáng, chúng nó càng ngày càng hung bạo xé nát linh hồn người trong thân xác Y Như Mộng.

Đúng lúc này có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, chỉ là thanh âm rất đầm thắm dịu dàng, hai mắt long lanh nhìn nam tử trước mắt.

"Đạo của ta đây sao? Chủ nhân của ta đây sao?"

Một toả linh hồn xiêu xiêu vẹo vẹo.

Nhìn thấy Y Nha Tử cơ thể cường tráng, lại hung bạo đầy dã tính, linh hồn im lặng lại muốn nói tiếp:”Ahhh… ta muốn sinh hài tử cho chàng!!”

“Ngươi! Đồ tiện nữ dâm đãng!”

Mộng Tình điên cuồng quát lớn, sắc mặt cực kì khó coi, đường đường là Mộng Tử của Luân Hồi Thịnh Thế, há lại có thể chịu đựng được sự dơ bẩn đang dày vò trước mắt?

Mộng Tình vẫn cứ thế suốt mấy canh giờ đồng hồ.

Phành Phạch! Phành Phạch!

Từ âm cốc từng đợt giống như thủy triều trào ra, lúc này cỗ thân xác này mặc dù được tận hưởng bao nhiêu lần lên đỉnh, nhưng trong ánh mắt ấy là một cỗ khí tức kiên cường không khuất phục!.

Con mẹ nó! Lão nương sắp chịu không nỗi rồi.

Mộng Tình đáng thương tự động cựa quậy mông mình ra vào thân côn, da thịt chạm vào nhau, từng tia mồ hôi chảy xuống, hình thành ra mấy âm thanh bạch bạch bạch!

Loại cảm giác này có thể diễn tả một cách khéo léo, đó là cách mà thú yêu hoang dã làm tình, sự hoang dại không tuân theo lẽ thường, sự hung bạo không thể kiểm soát!

Những lúc đau thương thế này, nàng cần một ai đó cảm thông, số phận của nàng quá đắng cay, nhưng khi nhìn về phía gương mặt phần hồng ẩn ẩn phía trước, nàng lại không thể cười lên nỗi!.

“Ô… ô… ta hận, tại sao ta lại không thể được cùng chàng ân ái… huhu”

“Cái thứ @#&##@@ ngươi!!!!!”

“Ahhh… trời cao có mắt cũng không thể tha thứ cho một ả như ngươi!!”

Y Như Mộng nghe vậy liền khóc to hơn, rõ ràng là ngươi được hưởng nhưng không biết trân trọng ahhh… ta cũng muốn lên đỉnh!

Y Nha Tử trong lúc này cũng đã khó có thể kiểm soát được bản ngã, 100 năm rồi không đụng vào được nữ nhân, hắn cũng chã quan tâm về nhân sinh quan nữa rồi, tay hắn thô bạo cầm lấy vỏ kiếm từ từ nhìn về hướng bờ mông căng tròn mà vã xuống!

Mộng Tình đang tê dại tâm can, lúc này bên tai giống như nghe thấy mấy tiếng vụt giống tiếng gió, âm cốc nàng tự động co thắt dữ dội, tên điên này còn muốn dùng vỏ kiếm đánh ta?

“Không! Đừng mà, ta chịu thua rồi! Huhu!”

Mộng tình gào thét kêu lên, nhưng môi miệng vẫn không cử động.

Chát! Chát! Chát!

Bạn đang đọc Bị Nhốt 1000 Năm Khi Ra Ngoài Ta Muốn Xưng Thần sáng tác bởi munahg
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi munahg
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 113

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.