Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộng Mộng

Tiểu thuyết gốc · 1064 chữ

Chương 18 : Mộng Mộng

Từ tận xa nơi cuối chân trời, trải qua hàng vạn đám mây, ở đây giống như một vương triều, những đám mây dày cọm bao bọc lấy nhau phất lên thành từng chụm giống như những búp hoa.

Tràn cảnh đầy đủ tiếng chim hót, cây cỏ tươm tất phủ lấy vùng thảo nguyên, những con bướm giống như mộng mị, giả giả thật thật từ vòi phun ra một làng sương giống như vừa tô nét cho màu sắc chi tiết hơn, cuối đường chân trời một tòa lâu cát dần dần xuất hiện.

Thiếu nữ tóc xoã dài rối tung, xích phục quyền quý giờ đây giống trong cơn điên loạn mà gào khóc.

Trong kẽ răng ngậm lấy môi rỉ ra máu, mắt nàng hằn ra tơ nhện, từ đầu giống như có ai đó thô bạo nện vào, đau đớn vô cùng.

“Y Nha Tử!!!”

Thiếu Nữ gào khóc vật vã, mặc nhiên không đoái hoài gì tới bộ dạng thê thảm trước mắt, giống như đối với nàng thời gian rất quan trọng.

Nàng ngồi dậy, hoá thành một luồng huyết quang nhắm thẳng tới ngọn núi cao nhất mà toàn lực bức phá.

“Còn bao nhiêu thời gian nữa?”

Một vệt tinh quang ẩn hiện trong hư không nói:”Lần này 1 canh giờ!”

Thiếu nữ khoác hờ đạo choàng đẫm máu cắn răng nhưng không nói gì, đây rõ ràng là cảm giác đã từng làm việc này.

Thực tại của 900 năm trước.

Trong khoản thời gian này, ở giữa Thiên Tinh Đại Lục giống như một quả cầu tinh khiết không tỳ vết đã xuất hiện một vết nứt, một sợi thần hồn chậm rãi chui vào, đây là dấu hiệu cho thấy sự rạn nứt về luật lệ, thứ Kết Tinh ra thế giới này.

Nhưng ở lúc đó, sau khi sợi linh hồn vụt mất, từ sau dư chấn, một làn sương mờ tản ra, một cỗ lão nhân lơ lửng, miệng ngậm điếu thuốc, tóc đã bạc đầu.

Sâu trong rừng Thọ Lâm, gần Ba Vì Sơn.

Y Như Mộng cùng Tài Hoàng Đạo xuất hiện, dáng vẻ Y Như Mộng rất khép nép, cung trang mang theo ngời ngợi mộng văn toả nhẹ nhàn nhạt, dáng đi có vẻ rất cung kính trước Tài Hoàng Đạo.

“Thương Nhi bị phế đan điền ở đây sao?”

Trung niên quen thuộc xuất hiện nói, vẫn dáng vẻ đó, đạo bào tím, Tử Sắc Lôi Thần sáng chói.

Mộng Tình đi ngang qua thấy cảnh tượng này tâm trí như nhiễu loạn, một vệt tinh quang hoang dã điên cuồng nhắm vào thân ảnh trong giống thiếu nữ kia.

Vụt!

Chỉ trong một khoảng không, giống như thời gian như chậm lại một cách khó tin, nàng kinh hãi phát hiện ra trước mắt mình là một cỗ lão đầu, dáng vẻ này, điếu thuốc này không lẫn vào đâu được, đó là Chân Thần Cảnh Việt Cổ Hi.

Việt Cổ Hi xuất hiện, không hề có một tia uy hiếp nào, ngược lại trong lòng rất từ tốn, giống như việc này đã quá nhàm chán!

Một tia kiếm khí như đại đạo chém xuống!

“Không thể!!!” - Mộng Tình quát lớn thiêu đốt bản mệnh cực lực đưa mình ngạnh khánh.

Xèo Xèo!

Tiếng cháy xém từ máu thịt gây ra mùi khét nồng nặc, thân thể nàng tan vỡ ngay lặp tức!

“Không!!!”

Việt Cổ Hi thở ra một ngụm khói, hai mắt nhìn về phía Ba Vì Sơn rồi im lặng tiêu tán.

Một khoản thời gian sau.

Mộng Tình tỉnh giấc, từ tâm thần nhói lên một cái, đau điếng đến vụn vỡ.

Một vài hơi thở sâu, nhìn lấy hồn mình đã nhập vào Y Như Mộng, trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm, tay trái vô thức tạo ra một loại ảo cảnh.

“Cũng may mắn, ta đã tính tới việc này!”

Y Như Mộng phát hiện ra được khí tức quá đỗi quen thuộc kia, ẩn sâu trong hốc Ba Vì Sơn.

“Y Nha Tử! Lần này ngươi chắc chắn phải chết!

Chỉ là vừa nói xong câu này, đột nhiên tinh thần nàng run rẩy liên hồi, lời nói thoát ra giống như bị lưỡi cuống vào, một đạo kiếm như đúc ra từ cảnh giới tối cao vô mệnh vô khuyết chém thẳng xuống.

Ầm ầm!

"Làm sao có thể?" - Vẻ mặt Y Như Mộng trắng bệch

Đại địa rung chuyển dữ dội, Ba Vì Sơn sừng sững lúc này bị một kiếm chĩa làm hai nữa, càn khôn nứt vỡ ngay tức khắc!

“Ahhhhhhh! Việt Cổ Hi!”

Y Như Mộng la lên thất thanh rồi chính thức tiêu tán.

Lão cổ nhân lại thở ra một hơi thuốc, một cái chớp mắt, mọi không gian và thực tại đảo lộn về lại như cũ.

Trường Sinh Linh Giá…”

Hắn để lại một câu rồi biến mất.

Thực tại trở về như cũ, Mỹ phụ niệm chú, đưa từng sợi khí tức của mình vào trong cấm vực, cảm thấy sinh mệnh dễ dàng luồng lách qua đó không bị cản lại.

Nàng ngoài mặc vui vẻ nhưng lời nói lạnh lùng :”Cấm vực ở đây không hạn chế nữ nhân, để ta đi vào trước!”

“Ngươi hãy cẩn thận!”

Việc giao hảo với thiếu niên này là ưu tiên hàng đầu của đích tộc Y Gia, nếu lần này thành công, tương lai lợi nhiều hơn mất. Y Như Mộng không giỏi chiến đấu cho lắm, nhưng đổi về ngoại giao thì lại có tí khả năng.

Nhìn ngắm trận pháp trước cửa động, loại Cách Không Kết Giới này nàng đã từng thấy qua nên trước đó đã để Mộng Thân Hồn đi tới thăm dò.

Loại Kết Giới nàng chưa từng thấy qua bao giờ, bên trong tràn đầy dị chất, mỗi giọt giống như có sinh mệnh mà kêu gào điên loạn, nàng có cảm giác nếu thật sự bước vào khả năng cao không thể toàn mạng sống sót.

Một vệt tinh không một lần nữa hiện ra, ánh mắt nó lăng lệ nhìn về mỹ phụ, giống như có linh trí vậy.

Khung cảnh tự dưng ngưng đọng lại, Y Như Mộng ánh lên một tia gợn sóng bối rối rồi tắt lịm.

Bạn đang đọc Bị Nhốt 1000 Năm Khi Ra Ngoài Ta Muốn Xưng Thần sáng tác bởi munahg
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi munahg
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.