Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Lại Cố Nhân

Tiểu thuyết gốc · 1062 chữ

Chương 2 : Gặp lại cố nhân

Thấy Y Nha Tử vẫn không lung lay, Hệ Thống giống như có cảm xúc tức giận rồi biến mất.

Y Nha Tử chắp tay xuống bái vào khoản không, hắn sâu sắc biết ơn những gì mình có được.

Kiếp trước chạy giao hàng cũng không dễ dàng gì, vô tình chuyển sinh qua đây.

Cứ ngỡ rằng cả đời sẽ mắc kẹt ở chốn này, ai ngờ Hệ Thống Thất Tình Lục Dục lại xuất hiện.

Tất nhiên hắn phải biết ơn và tận dụng cho tốt, chỉ là hệ thống này có thật sự là hệ thống không?

Hay chỉ là một tiểu thần tiên nào đó có sở thích quái dị hạ xuống phàm trần mà ban phát nhân duyên.

Mặc kệ là gì hắn vẫn một lòng biết ơn.

hấy Y Nha Tử chắp tay cảm tạ mình, Hệ Thống cười khẩy nói :”Dù có ta là hệ thống giúp ngươi thì cũng đừng hòng ra khỏi nơi đây! Ngươi phải ngủ thêm 900 năm nữa, cấm vực dần tiêu tán thì mới ra được! Hừ!”

Nói xong dường như muốn chờ lấy ánh mắt van xin tuyệt vọng của hắn.

Y Nha Tử nghe xong cũng khựng lại một nhịp, nhưng sau đó vẫn cười nói:”Được! Vậy thì nghe ngươi ngủ thêm 900 năm nữa! Cảm ơn vì đã nhắc ta!”

Hệ thống:”...”

Con mẹ nó! Ta đang hố ngươi đấy có biết không? Thật tức chết mà!

“Ta muốn tát ngươi!!” - Hệ Thống dường như chịu không nổi quát lớn.

“Ngươi muốn tát ta?” - Y Nha Tử bất ngờ nói, xong hắn nhìn về phía quan tài hơi thở ra:

“Tát bằng miệng sao? Thế phải chờ ta ngủ, ngươi sẽ được toàn quyền tát ta… bằng “miệng””

“Vô sỉ! Không nói chuyện với ngươi nữa!”

Không khí dần lắng xuống, chỉ còn lại tiếng hít thở không thông! Lúc thì chậm rãi từ tốn, lúc lại thở không ra hơi!

Rốt cuộc ta phò trợ một kẻ nào thế này?

1 phút thở ra Tụ Lực Cảnh Sơ Kỳ..

1 phút hít vô Tụ Lực Cảnh Trung Kỳ…

Ủa? Đây là đâu?! Ta là ai? Hắn là phàm nhân, ta là phế vật! Ta là phế vật, người khác là con sâu cái kiến!!!

Sự đáng sợ ở đây là hắn đang tu pháp môn của Thiên Địa Tuần Hoàn, đan điền muốn chứa cổ lực lượng hung bạo đó phải to gấp 1 vạn lần người bình thường!

Dẫn đến mở ra Khai Mạch, Nhân Mạch, Địa Mạch, Thiên Mạch.

Tu Trường Sinh Linh Giá lợi ở chỗ giống như được sự thừa nhận từ Thiên Đạo, khi Thiên Đạo biết ngươi khó chết vì Sinh Lão Bệnh Tử, liền cho phép Hạch Tâm trong đan điền khai mở toàn bộ giới hạn của nhân tộc.

Tư chất yêu nghiệt muốn mở ra Khai Mạch đã khó như bắt thang lên trời! Sau khi khai thông kinh mạch liền mạnh lên rất nhiều, số lượng cấp số nhân, nhưng đổi lại ngươi cũng cần gấp bội số lượng linh khí hấp thụ! Vấn đề nằm ở đó!

Không phải giàu nứt đổ vách hay là thế lực có tài nguyên hùng hâụ thì đừng mơ tưởng tới việc này!

Thậm chí! Nếu ngươi ngộ tính cao, may mắn mở ra Khai Mạch thì sao? Tài nguyên làm sao chịu nổi đối với một tán tu?

Trong khi đó Y Nha Tử đã mở lần lượt 4 Mạch!

“Ô ô ô! Tại sao ta lại sinh ra ở thế giới này, mị muốn chết! Mị không muốn sống nữa! Quá bất công!”

Y Nha Tử an ủi nói :”Ngoan! Đừng khóc, nếu thật sự sống sót ra ngoài được, ta sẽ mua kẹo cho ngươi ăn!”

“Lời như thế mà ngươi cũng nói ra được!?”

Ngươi tính lừa trẻ con? Ngươi nghĩ ta dễ bị lừa? Nằm mơ!!

Hệ thống có ý muốn phản chủ, tức giận tới run rẩy “máy móc”

“ Kẹo Bông Gòn, có nhiều màu lắm! Rắc thêm bột cacao, chảy nước miếng!”

Hệ thống nghe thế đang núp trong tường ngó đầu ra nói :”Có đậu phộng không?”

Đúng lúc này, ngoài động truyền ra một âm thanh quen thuộc. Giọng nói này khiến Y Nha Tử tâm tình thoáng rung động.

Ký ức lập tức ùa về.

Một dáng dấp mỹ phụ, một trung niên lạnh lùng vứt bỏ hắn ở Núi Ba Vì, chỉ để lại một nha hoàn nuôi hắn tới lúc 13 tuổi, sau đó cũng bỏ đi.

Trong lúc tuyệt vọng nhất thì người này lại xuất hiện.

“Chưa chết sao?”

Dáng dấp một vị thiếu niên, tóc ngắn, nét mặt điềm đạm ung dung thánh khiết, tròng mắt sâu thẳm.

Một luồng hư ảnh vô định chạm tới hang động như xé toạt cấm vực, hắn đi vào tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra.

Thấy Y Nha Tử sau 100 năm vẫn vẻ mặt, dáng vóc này. Chiều Tà cũng không cảm thấy gì lạ.

“Ta đến nhặt xác ngươi!”

Ánh mắt Chiều Tà lạnh lùng, trong mắt hiện lên tầng tầng sát khí.

“Mới gặp lại thôi mà, căng vậy đạo hữu?”

Hệ thống chột dạ lo lắng, nó cũng không nhìn ra tu vi người thanh niên trước mắt!

Không lẽ… mới vừa tỉnh dậy hắn phải chết ở đây sao? Trong đầu nó run lên mấy âm thanh máy móc, nó muốn cứu chủ nhân của mình.

Bất chợt một tiếng cười vang lên!

Y Nha Tử khoác vai hắn vừa cười vừa nói :”Haha! Tên chết tiệt giờ mới chịu xuất hiện!”

Chiều Tà cười nhẹ không cản nói:”100 năm trước, ngươi bảo ta tới làm mai táng, ta chỉ đúng hẹn!”

Y Nha Tử dường như nhớ lại, khi xưa biết bản thân không thể ra khỏi hang động, số phận nhất định phải chết, trong lúc quen biết Chiều Tà, tình cờ biết nghề nghiệp của y đóng quan tài, nhờ y khi mình vẫn lạc ghé lấy xác đi chôn cất.

Chiều Tà thấy Y Nha Tử kích động, hắn giữ vẻ mặt bình thản không gợn sóng nói:

“Ra ngoài không?”

“Ra ngoài được?” - Y Nha Tử còn tưởng mình nghe lầm nói.

"Miễn cưỡng!"

Bạn đang đọc Bị Nhốt 1000 Năm Khi Ra Ngoài Ta Muốn Xưng Thần sáng tác bởi munahg
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi munahg
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 343

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.