Mâu Thuẫn
Chương 3 : Mâu Thuẫn
Ba Vì Sơn.
Ngoài hang động, đây là lần đầu tiên Y Nha Tử đứng trên đỉnh đầu nhìn xuống phía dưới.
Phong cảnh hùng vĩ không khác gì trong mấy phim viễn tưởng hồi đó mình đã coi.
Ba Vì chiều dài 50 dặm, cao chừng 500 trượng, ở ngoài rìa phủ đầy cây cối, như nhuộm một màu xanh lục óng ánh.
Hắn không rõ Chiều Tà là ai, chỉ biết rằng sau 100 năm tỉnh dậy gặp lại, tên này cũng không khác gì hắn, có thể là một vị tu sĩ nào đó chăng?
Nhưng chẳng phải cấm vực này là cấm kỵ, ngay cả đại năng tuyệt cổ cũng không thể phá được sao?
Hắn không hỏi, ai cũng sẽ có bí mật giữ cho riêng mình, hắn cũng thế.
“Bao nhiêu năm nữa?” - Chiều Tà lạnh lùng nói
“1000 năm nữa!”
“Ừm… đến lúc đó cũng mong có thể gặp lại ngươi, thân hữu dễ tìm, tri kỷ khó kiếm!” - Chiều Tà nắm lấy bầu rượu uống.
Y Nha Tử vỗ vai hắn một cái, tùy ý cầm lấy bầu rượu tu ừng ực, đến khi thỏa mãn liền quay lại bóng hình đã biến mất.
Từ xa mấy chục dặm, một đôi nam nữ hướng gió mà bay tới.
Rượu nốc gần cạn, hai bóng hình cũng dần hiện ra
Nam thanh niên mặc áo lam huyền, khí thế bừng bừng, quanh chân có khí tức lực lượng gia trì. Nữ tử dung mạo hồng hào trắng sữa, y phục hoàng kim.
Hắn thấy Y Nha Tử ngồi đó say khướt, thoáng nhìn không rõ tu vi, hoá ra là một phàm nhân.
Nam thanh niên khinh thường quát :”Tránh ra!”
“Sư huynh! Sư phụ dặn khi ra ngoài lịch luyện không được gây thị phi!”
“Sợ cái gì, tên đó là phàm nhân! 1 kiếm là chết!”
Nử tữ thấy hắn vẫn còn cau có chuyện thua thảm bại trước Lục Viêm nên muốn trút lên đầu thiếu niên kia.
“Không được! Huynh không được giết người vô tội!” - Nử tử bám lấy tay áo hắn nói.
Y Nha Tử thấy hai người, liền không để mắt tới. Vẫn ung dung cầm lấy bầu rượu mà uống.
Mượn linh khí Thiên Địa xê dịch nhục thể về sau một chút, lâu lắm mới gặp lại bạn cũ hắn đang vui, không muốn sát giới.
Thấy Y Nha Tử không thèm nhìn mình, hắn càng tức giận!
Bản thân cũng là đệ tử chân truyền, đã trong giai đoạn Cực cảnh của Tụ Lực, đương nhiên sẽ có sự kiêu ngạo ngút trời.
“Cút ra!!” - Nam thanh niên hét lên một tiếng, một tiếng vút thoáng qua, cố ý muốn dùng Phong hệ đẩy hắn xuống vực.
Một tiếng ken két truyền tới bả vai, như va vào một thanh thiết kim, hắn chưa kịp nhăn nhó kêu lên thì Y Nha Tử đột nhiên hiện ra trước mắt ba tiếng chát chát chát vào mặt!
Thân thể nam thanh niên ngã xuống, hai má rỉ máu, trên mặt lộ vẻ nhục nhã khó tin. Hắn vùng vẫy trong bụi đất, một kích phóng tới men theo gió như kiếm chém ra, ánh mắt oán độc nhìn Y Nha Tử hét lớn:
“Tên khốn kiếp! Ta phải giết ngươi!”
Kiếm sắt xe gió mà ra, giống như chém vào không khí, thân ảnh Y Nha Tử mờ dần, một quyền thô bạo đấm xuống ngực!
Răng rắc!
Tiếng xương cốt vỡ ra, nam thanh niên phụt máu văng xa vài chục dặm.
“Ngươi!!” - Nử tử la lớn nhưng không động đậy, nàng tới cạnh nam tử. Phát hiện đan điền đã vỡ nát.
Đôi mắt nàng u ám, tức giận nhìn về phía thiếu niên nói :”Ngươi thật độc ác, tại sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy?”
“Thương huynh, thương huynh!”
Ra tay độc ác? Y Nha Tử lạnh lùng nhìn nữ tử cũng cạn lời.
Ngươi giết ta được? Ta lại không thể?
Hắn nhìn lấy bầu rượu bị rơi xuống, trong lòng tức giận.
Được một lúc sau bình tĩnh lại, Y Nha Tử cầm lấy bầu rượu, giống như nâng niu không rời. Hắn lau chùi mãi vẫn không thấy đỡ dơ.
Thân ảnh Y Nha Tử mờ dần, vì một bầu rượu mà giết người thật không đáng.
Nam tử sắc mặt trắng bệch, miệng khô khốc nói :”Y Vân Mạn ta không sao..”
"????"
"Chuyện gì vậy?"
Cả hai rùng mình kinh hãi nói.
Đúng lúc này, cả hai dường như cảm giác sởn da gà, một loại nguy hiểm cực kì kinh khủng toát ra từ người thanh niên kia.
Chỉ thấy trước mắt bóng dáng ấy, dường như hư không bị nhiễu loạn, hình ảnh méo mó.
Thân thể nàng vô thức bị trấn xuống đất.
Y Nha Tử đột ngột quay mặt lại bỏ lại một câu
:”Ngươi có biết Y Thái Tố không?”
Nàng sống cả đời, nhìn qua không biết bao nhiêu ánh mắt của hung thú, nhưng đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác kinh hãi tột độ tới như vậy.
Đôi mắt đó giống như chất chứa bao nhiêu nỗi oán hận mà đáng lý ra một người thiếu niên không nên có.
Y Vân Mạn bồi hồi suy nghĩ, thật sự ở gia tộc nàng không có ai tên như vậy. Nàng cắn răng nói :”Ta là người của Y Gia, nhưng thật sự ta không biết Y Thái Tố là ai…!”
Y Nha Tử gật đầu, ánh mặt thu lại. Nữ tử này có tính cách tốt, lúc nãy cũng nói đỡ giúp hắn, nên từ miệng nàng nói ra có thể là thật.
Bóng dáng thiếu niên biến mất, để lại hai thân ảnh như người vô hồn trước mắt.
Y Nha Tử ẩn mình trong thiên địa, đây là một loại thủ thuật giống tắc kè hoa, lời dụng màu sắc mà ẩn nấp.
Cứ ngỡ rằng mình đã thoát ra cái hang động khốn kiếp này, vừa vui mừng đi được một tí hắn lại có cảm giác mình bị chùng xuống, được một nén nhang nhục thể tự động dịch chuyển vào lại bên trong.
Y Nha Tử thở dài một tiếng, ngồi ngay ngắn, ý niệm trong đầu dần hiện lên.
[Y Nha Tử]
[15 tuổi] + 100
[Tụ Lực Cảnh Trung Kỳ]
[Trường Sinh Linh Giá - Thức thứ nhất]
[Thiên Địa Tuần Hoàn]
[Thiên Sinh Mị Cốt]
[77 điểm dục vọng]
Sau khi dung nhập ý thức, hắn phát hiện ra Thất Tình Lục Dục hệ thống có tương quang với dục vọng của phụ nữ.
Tức bản thân khiến đối phương sinh ra lửa tình liền thu về điểm dục vọng tương ứng, chỉ là hắn không biết điểm dục vọng này để làm gì.
Hắn cũng không nghĩ đây là hệ thống, mơ hồ chỉ là một vùng không gian có linh trí cao, chứa đựng nhiều vật phẩm, vậy chắc chắn điểm dục vọng cũng từ đó mà đổi ra.
Đăng bởi | munahg |
Thời gian | |
Lượt thích | 6 |
Lượt đọc | 274 |