Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chữa Trị (H)

Tiểu thuyết gốc · 1118 chữ

Chương 30 : Chữa Trị

Nơi này giống như một không gian của riêng thần thức, chỉ khác là lần này có thêm nhiều mẫu dược thuốc nở ra khắp nơi, dược chất giống như được lực lượng nào đó nuôi dưỡng.

Có hai đóm sáng ở giữa trung tâm, bàn tay thanh niên đặt lên trên lưng thiếu nữ mơ hồ chỉ là một khoả linh hồn xiêu xiêu vẹo vẹo.

Từng lớp thần văn trên ngực nàng dần tán đi nhanh chóng, thần sắc suy yếu cũng vơi đi rất nhiều, nhưng dị chất vẫn còn rất nồng đậm.

Y Nha Tử buông bàn tay xuống, khí tức thu liễm lại nói :” Căn cơ của ngươi đang rất suy yếu, cơ thể không đủ tiếp nhận luồng sinh mệnh của ta, ngươi có muốn song tu không? Chỉ còn mỗi cách đó!”

Việc truyền đi lực lượng thọ nguyên là cưỡng chế xâm nhập vào bên trong, nếu như vật thể ấy quá yếu, 10 phần sẽ bị khí tức sinh mệnh cắn nuốt sạch bách, nên nãy giờ Y Nha Tử đang rất do dự có nên nói thẳng ra như vậy hay không? Dù sao người ta cũng là nữ nhân mà.

Thiếu nữ khẽ run, nàng đỏ mặt nhưng chưa nói gì, khoả thân trước mặt nam nhân thế này cũng là lần đầu tiên trải qua, có một tí lúng túng

“Ngươi không hại ta như những người kia chứ?”

Âm thanh non nớt trả lại từ thiếu nữ, Y Nha Tử cười trừ nói :” Nhìn ngươi rất giống nha hoàn của ta, ta nhớ nàng, nên muốn giúp ngươi, thế thôi…”

Hắn ghé sát lại gần Liễu Hân Nghiên, hai mắt chạm vào gần hơn :”Không lẽ ngươi nghĩ ta cứu ngươi vì muốn hại ngươi? Ngươi có máu khổ dâm à, hắc hắc!”

“Không… có!” - Nữ tử lắc đầu lia lịa, hai má đỏ hồng phân bua “Chỉ là ta chưa từng thấy ai như ngươi!”

Thủ đoạn truyền thọ nguyên thẳng vào nhục thể như vậy, nàng sống mấy ngàn năm qua, hầu như không có một ai có thể làm được.

Nhìn thấy Liễu Hân Nghiên do dự, ánh mắt hắn khép lại nhè nhẹ vài lời thều thào dụ hoặc nói:”Chẳng phải nàng muốn tự tay báo thù những người đã làm hại nàng sao? Chỉ cần còn sống, không ngại không thể trả thù nhỉ?”

Liễu Hân Nghiên hai mắt ẩn hiện tia sát ý, răng nghiến lại nhưng không cố gây ra tiếng động, nhiều vệt ký ức ùa về, nàng hít vào một hơi thở dài, từ từ thở nhẹ ra, không hề có một tí gợn sóng.

“Giờ nếu có thoát được ra ngoài, ta cũng không thể sống sót được bao lâu, Thác Trời ngày đêm đổ xuống, dị chất tràn vào vực thẳm, tuổi thọ ta cũng sẽ cạn!”

Y Nha Tử ghé sát gần hơn, đã chạm gần tới hai mắt Liễu Hân Nghiên, một ngón tay hắn che lấy môi nàng, cắt phăng đi những lời còn lại :”Nên giờ ta cũng cần phụ thuộc vào ngươi một thời gian! Ta nói thế đúng chứ?”

Liễu Hân Nghiên nghe xong lời này như ngẩn ra, không nghĩ rằng nam tử trước mắt lại rành mạch như vậy.

Nàng không nói gì, đầu dựa vào vai hắn, Y Nha Tử cũng trực tiếp mở ra Nguyên Tinh, để mặc Liễu Hân Nghiên hấp thụ.

Trước ngực hắn tuông ra hàng tấn lực lượng như nuốt trọn nàng vào trong, Liễu Hân Nghiên thả lỏng cả người, tham lam luyện hoá toàn bộ, đôi khi lâu lâu ánh mắt đôi lúc vẫn len lén nhìn vào gáy thiếu niên giống như sợ rằng hắn sẽ đột ngột giết chết nàng.

Nàng lo sợ cũng có phần đó, bởi vì chả ai điên tới nổi hy sinh thọ nguyên của mình chữa trị cho người khác, đặc biết còn là một Ấu Thể đang thương nặng.

Có một số loại Ấu Thể sinh ra rất vô dụng, nhưng lại cần một lượng sinh mệnh đủ nhiều, bởi lẽ đó nên những viên Tinh Thể không có tác dụng này thường là thức ăn cho những Tinh Thể khác.

Một tay hắn ôm nữ nhân vào lồng ngực ,tay còn lại chạm lên lớp da thịt vẫn còn đang bị khí tức sinh mệnh xâm chiếm

Nhìn thấy cả thân thể u linh lốm đốm màu hắc ám đen tuyền dần tan đi thành bọt bong bóng, Y Nha Tử phát ra tiếng cười, thật sự có thể dùng phương pháp này để trị thương sao?

.

Ngắm nhìn thật kĩ thiếu nữ, khác với dáng vẻ thường ngày, nữ nhân vốn đã rất thánh khiết, dáng người uốn lượn như con cá trạch, bờ mông trắng ngần căn tròn đẩy đà, bờ môi nhợt nhạt khẽ rên :”Ưm… chỗ đó… sướng…”

Qua lời kể trước đó, Y Nha Tử biết rằng nàng sống đã rất lâu, nhân tình thế thái đã vô vị, nên hắn mới lựa chọn nói thẳng thừng ra như vậy.

Những người sống quá lâu để hiểu được ý vị của thế giới này rất dễ nhận ra những lời nói không thành thật, chỉ có điều khi Y Nha Tử nghe nàng kể lể, tông giọng giống như mê muội, thần trí không tốt.

Nàng không đồng ý? Thì chết thế thôi, hắn đâu có bổn phận phải chữa thương cho bất cứ ai, chỉ vì lợi ích mà thôi, nếu nàng chỉ là một vật vô tri vô giác, từ đầu đã bị Thiên Khư Ngọc xuống tay bắt về.

Nếu nàng có linh trí? Nhưng không muốn bị thu phục? Thế thì thôn phệ thần trí là được.

Y Nha Tử tay nhè nhẹ đặt lên bầu ngực thiếu nữ, hai ngón tay bắt đầu chậm rãi nắn nhè nhẹ tại nhũ hoa đỏ hồng.

"Ư... "

Liễu Hân Nghiên che môi, kìm lại tiếng rên rỉ khêu gợi của mình, nhưng thân thể nàng lại không nghe tâm trí, mỗi cái chạm nhẹ, da thịt cường tráng thô ráp của một tiểu tử trông giống nam nhân càng khiến cổ thi thể này liên tiếp rùng mình.

Nàng cắn răng một cái, nhìn lấy nam nhân há miệng ngặm lấy bầu vú mút chầm chậm, đầu lưỡi chạm lên núm vú, nhè nhẹ nhấm nháp đá đá phía bên trên.

“Ưm….Ahhh… chết thiếp.. mất!”

Một tiếng nấc nghẹn vang lên, Liễu Hân Nghiên, mê man mắt nhắm mắt mở đê mê trong tiếng nấc ngắt quảng mà nhìn kĩ nam nhân dưới cằm.

Bạn đang đọc Bị Nhốt 1000 Năm Khi Ra Ngoài Ta Muốn Xưng Thần sáng tác bởi munahg
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi munahg
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.