Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chết Tức Tưởi

Tiểu thuyết gốc · 927 chữ

Chương 34: Chết Tức Tưởi

Cổ Trường Sinh đi tới, dùng lấy đạo dược cuối cùng tế ra, đạo kết giới dần hình thành, lẫn trong tiếng thở chưa thành hình.

“Súc sinh! Dám giết ta? Con sâu kiến cũng không có cái gan đó?” - Tần Thái bị nắm lấy vừa nhục nhã vừa tức giận quát.

Cổ Trường Sinh cười nó “Chà! Mạnh miệng quá ta!”

“Ha ha!” - Tần Thái cười lớn, mắt hắn lăng lệ :”Con cháu Tần Gia, không ai là sợ chết! Chiến trận là cơm bữa, không có chiến trận tu tiên làm gì? Ngươi giết ta cũng được, thế thì họ hàng thân thích của ngươi cũng không sống lâu!”

Cổ Trường Sinh như khựng lại, ánh mắt nghiền ngẫm không nói gì.

Tần Thái như tìm được điểm yếu chế giễu, vừa tính nói thêm thì bầu trời như tối lại, từng tia từng tia lôi điện dần hình thành, chúng như hoá thành mưa kiếm xuống, mỗi tia kiếm khí đều ẩn chứa lực lượng thông thiên, đủ sức giết chết một Khai Mệnh Cảnh.

Một thanh cự kiếm cắm thẳng trên thiên đạo vù vù xé gió đâm xuống, cạnh mép ầm ầm lôi đình đánh phá.

Tần Thái khuôn mặt tái nhợt, tên này thật sự dám giết hắn? Làm sao có thể?

Tần Thái phẫn nộ thét lên một tiếng, từng đoạn xương cốt bị cự kiếm đè xuống mà nứt ra, da thịt rách toạt, không còn nguyên vẹn.

Trước khi tắt lịm thần trí, trong tiềm thức hắn còn nghe lại mấy câu rất nhỏ.

“Mạnh miệng không sợ chết như vậy, chỉ có thể là Thế Thân, nhưng mạng ngươi tận rồi! Lần tỉnh dậy cũng là lần cuối cùng của ngươi!”

.

.

.

Ở một phương xa xôi, mép núi sừng sững, một âm thanh kêu gào phát ra.

“Khốn kiếp! Tên sâu bọ!”

Hắn cũng không thể ngờ, bản thân lần đầu tiên lại sơ xuất như vậy, càng giận hơn là ở Lạc Hồ Trấn lại chứa chấp một tiểu thần tiên, để việc này lộ ra ngoài, chắc chắn mạng các ngươi khó đảm bảo.

Tần Thái nghĩ vậy cười gằn, nhưng vẫn chưa ngui ngoai cơn giận, quy tắc ở thế giới này lấy thọ nguyên làm chủ, chỉ một vài Ấu Thể đặc biệt khác, tu tiên giả không có cách tạo ra thế thân của mình, đây là quy tắc thiên đạo kiểm chứng và thực thi không có ngoại lệ. Thế thân của ngươi nếu có nhận thức, chính thức bị câu diệt.

Ấu Thể của hắn là Song Thân Ma Quái, nên có thể tạo ra được một bản thể khác, một trong hai bản thể sắp tới thời kì diệt vong, có thể nhân lúc đó thực hiện được một lần Nghịch Thiên Cải Mệnh cứu một bàn thua trông thấy.

Cảm nhận được Ấu Thể lụi tàn, vỏn vẹn một khí tức mơ hồ không hình dạng, một tiếng oẹ đắng chát nhiễu xuống, một đống máu tanh hôi rơi ra, thần sắc Tần Thái phẫn nộ, từ trán nỗi lên đường gân xanh, trong đáng sợ vô cùng. Bị phản phệ mà tụt tu vi.

“Tiểu Kê!"

Ở cửa động thoát chốc xuất hiện thiếu niên trẻ tuổi, gương mặt vẫn còn non nớt hậu đậu bưng lấy chén dược tới bên Tần Thái.

“Đại huynh… ngươi ổn chứ?”

“Không sao!” - Tần thái bưng lấy chén thuốc một ngụm cạn đầy, định thần một tí nói :”Tượng Kiếm Đài sắp khởi tranh, ta phải ổn định tu vi. Ngươi ở đây canh gác!”

Thiếu niên nghe thế thắc mắc hỏi, tông giọng rất lắp bắp :”Ủa! Huynh còn muốn đi Tượng Kiếm Đài nữa hả?”

“Đồ ngu!” - Thần thái tức giận quát, vị đệ đệ này cũng quá chậm hiểu.

“Huynh hôm nay sẽ chết ở đây, đâu có đi đâu được!”

Lời nói vừa thốt, Tần Thái giống như bị dội vào một gáo nữa lạnh, thân thể lạnh toát.

“Làm sao… làm sao có thể? Ngươi tại sao lại..” - Tần Thái bị ngắt quãng giọng nói, cố gắng kìm tiếng run sợ của bản tâm.

Quảng Thần Mộ, bề ngoài có tên gọi chung là Mệnh Tự Sinh Môn, nơi đây cách Khu Lĩnh Trũng như cách một nữa trái đất, người thường cả đời cũng không thể đi được tới đó, Hoá Linh Cảnh muốn tự thân vô tung cũng phải mất mấy năm mới tới được đây.

Làm sao hắn có thể ở đây? Nhiều ý nghĩ trong đầu dần hình thành, giới luật không thể làm ra thế thân cũng đã trường tồn bấy lâu nay, cớ sau bây giờ liền vô hiệu?

Một đạo cự kiếm quen thuộc hiện ra, mang theo uy áp tử sắc thần lôi, từ ngoài xa nhìn vào liền chỉ thấy nó giống như một mũi kiếm không có chui, nhưng nếu thật sự nhìn kĩ Tần Thái mơ hồ thấy được trong bức hình minh hoạ đó có tận muôn vàn ánh chớp ngưng tụ thành Thế Kiếm mà hợp lại đâm xuống.

"Hoang đường! Ta không thể chết ở đây được!"

Sức tàn phá càng ngày càng kinh khủng, tựa như lôi thần đánh tới cửu thiên, thiên địa rung rẩy dữ dội, cây cối bị phá nát không còn một tí hình dạng.

Đầu hắn nát bét ngay lặp tức, cặp mắt vang ra treo lơ lửng trên hư không, ánh mắt pha lẫn sự kinh hoàng tột độ.

Bạn đang đọc Bị Nhốt 1000 Năm Khi Ra Ngoài Ta Muốn Xưng Thần sáng tác bởi munahg
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi munahg
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.