Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

900 Năm Sau

Tiểu thuyết gốc · 1208 chữ

Chương 8 : 900 Năm Sau

900 năm trôi qua như một cái chớp mắt.

Khác với vẻ ngoài trù phú, đám cây xanh rờn từ khu rừng Thọ Lâm nay đã chuyển màu nhạt nâu, giống như từ sau khi Y Nha Tử ngủ lịm đi, vùng trời cũng thế mà oà khóc.

Cảnh vật xơ xác trơ trọi nhiều hơn là cát bụi lẫn trong sương mù dày đặc, ở núi Ba Vì Sơn, vài tiếng sét từng chợt đổ xuống phía núi, hung bạo muốn trấn nát nó ra hàng trăm mãnh.

Từ vài những cầu vòng sáng lấp lánh hiện ra những búp măng, chúng như sinh ra trong nháy mắt rồi tàn lụi nhanh chóng, giống như bị một vỗ lực lượng khủng bố nào đó thôn phệ.

Vài tiếng gào rú phát ra, lại xuất hiện nhiều con hung thú hơn, chúng nó đi thành từng bầy nhưng khi đi đến núi Ba Vì liền chọn cách đi đường vòng, bọn chúng biết trong động này tồn tại một khí tức rất nguy hiểm.

Y Nha Tử bị đánh thức bởi Lôi Thần, hắn choàng người tỉnh dậy, bàn tay đẩy cửa quan tài. Một luồng khí tức sinh mệnh điên cuồng ập vào cơ thể.

“Đã đến Hạo Kiếp rồi sao?”

Y Nha Tử nghĩ thầm, hắn chỉnh chu lại y phục, dùng ý niệm gọt đi hết cát bụi phủ trên người xuống.

Thoả sinh mệnh này có màu hồng ngọc, giống như huyết thanh, hắn nhận ra rằng sau thức thứ nhất Sinh Mệnh Luân tu xong, hiện tại đã có thể nhìn thấy được thức thứ 2.

Tái Tạo Thọ Nguyên là thức thứ 2.

Yêu cầu đơn giản, muốn trường sinh thì không tu luyện, sau Khai Mệnh Cảnh sinh ra Chu Tinh liền được coi là Tu Sĩ nhưng trước Khai Mệnh Cảnh thì vẫn là một phàm nhân, chỉ là nhục thể mạnh hơn một chút mà thôi.

Sau một ngàn năm không tu luyện, để trạng thái phàm nhân chết giả suốt một ngàn năm, tắm mình trong linh khí thiên địa là thành công.

Vài tiếng ting ting vang lên nhanh chóng!

Y Nha Tử kinh ngạc nhìn lên bảng chỉ số thông tin, chỉ thấy thọ nguyên mình cứ thế mà tăng lên cấp số nhân! Điều này quá kinh khủng!

Ngươi sống một ngày liền mất đi 1 ngày tuổi thọ, 1 canh giờ thì giống nhau.

Nhưng hắn cảm thấy từng giây trôi qua, giống như trong mơ hồ từ lồng ngực đang gào thét tham lam cắn nuốt thọ mệnh của những người khác.

Mỗi giây tăng mấy năm tuổi thọ??

Y Nha Tử cả kinh nhìn thấy con số thọ nguyên trên bảng thay đổi liên tục.

Chuyện này…

Từ say hỏm đá ló ra một tiểu la lỵ, mắt nàng như Hoạ Mi, tóc cột lên hai quai, nhìn y hệt con búp bê sứ.

Nàng đi đến gần hắn xong lễ phép nói :”Con chào cha ạ!”

Là Thiên Khư Ngọc sao?

Y Nha Tử nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì hai tay ẵm hài nữ lên tươi cười :”Haha! Tốt, Thiên Khư Ngọc ngoan!”

“Nàng không phải tên Thiên Khư Ngọc!”

Bất chợt lúc này một âm thanh phát ra, tông giọng trầm ấm nhưng hậu âm lại xa xôi bất tận.

Y Nha Tử run rẩy thả tiểu la lỵ xuống, ánh mắt dịu lại.

Thấy hắn đứng yên không trả lời, nhìn lấy thân hình thiếu niên trẻ tuổi không mảy may thay đổi một chút nào, Chiều Tà cũng không lộ ra vẻ gì.

Cả hai cũng không kìm được mà nói ngay tại một thời điểm.

“Chưa chết sao?!”

Chiều Tà nở ra nụ cười không hé răng.

Lần đầu tiên thấy tên Kim Ngưu chậm chạp này cười Y Nha Tử cũng ngoài ý muốn.

Chiều Tà luôn mặc áo khố màu nâu nhạt, nhìn giống dân thường, hắn cũng chả thay đổi gì cả, vẫn bộ y phục đấy, dáng vẻ ấy.

“Hài nữ ấy là ta mang theo, đừng thắc mắc. Không phải con ta!”

Chiều Tà vừa chơi đùa với tiểu la lỵ vừa nói,.

Ồ không phải con ngươi chắc là con ta? Ta có con từ khi nào sao ta không biết?

Chẳng lẽ trong lúc ta ngủ, có thiếu nữ nào đó nhìn thấy dung nhan ta tuấn mỹ nên không kìm được mà cưỡi lên?

Con mẹ nó thế giới này thật nguy hiểm, nữ nhận cũng dám làm ra chuyện cưỡng hiếp này sao…

Ôi tấm thân ta!

Thấy Y Nha Tử đâu khổ quắn quéo, Chiều Tà lắc đầu nói :”Gặp ai nàng cũng kêu là cha!”

“Sao bây giờ ngươi mới nói?”

Chiều Tà chỉ cười cười không nói gì.

Ngồi trên đỉnh núi Ba Vì, hai bóng hình khi xưa vẫn còn đó, 1000 năm trôi qua, vẫn vậy.

Rượu rơi vào cổ họng, bùng ra vị nóng dâng trào.

Chiều Tà nhìn Y Nha Tử say sưa, được một lúc rồi đưa mắt nhìn tên trời nói :”Có thể đây là lần cuối!”

Y Nha Tử dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục uống.

Đúng là càng lớn, ta lại càng ít nói.

Không phải là không có chuyện để nói, mà là có những loại tâm tư không thể dùng lời để diễn tả.

“Còn có thể gặp lại không?” - Y Nha Tử hờ hững đáp nhưng thân thể vẫn kìm lại tiếng run rẩy.

“Miễn cưỡng!”

Nghe thấy lời này, Y Nha Tử gật đầu, miệng thở ra :”Khi nào gặp lại, ta sẽ dẫn ngươi đi ăn hột vịt lộn!”

Lời vừa nói ra, bầu không khí tối đen như mực dần ngưng lại, giống như bắt được sự kinh động của một nam tử mà sợ hãi không dám vọng động.

Chiều Tà lúc này không còn lạnh lùng nữa, trong mắt lộ ra kinh ngạc, một dòng suy nghĩ chạy qua, hắn nuốt một ngụm nước bọt khô khốc rồi nói :”Rượu ta cho ngươi uống là Rượu Đế!”

Rượu Đế sao? Nghe quen quen, Y Nha Tử nhớ lại, hồi đó mình ở Việt Nam cũng từng uống loại rượu này, ở Thiên Tinh Đại Lục chắc chắn là không có rượu đế rồi, ai lại dám đặt tên chứ.

Ngoại trừ chỉ có một khả năng…

Y Nha Tử muốn thốt ra vài câu nhưng bất chợt cảm giác họng mình lại không thể nói ra không thể diễn tả…

Được một lúc sau, thì Chiều Tà đã biến mất.

---

Sau chương này ta tạm nghỉ một tuần, mục đích tích chương và ổn định lại các quyển đã đề ra sau này.

Trong khoản thời gian đó ta sẽ tổng hợp lại những cảnh sắc bị cắt và gửi cho những dâm hữu đã nhắn tin cho ta.

Ta cũng không nghĩ sẽ có người quan tâm cảnh sắc ta việc, thấy nhiều tin nhắn thế cũng vui vui.

Một lần nữa xin cám ơn 500 lượt view.

Truyện hay hoặc dở, mắng ta thoải mái không sao. Nhưng đừng đem cha mẹ ta ra nói là đc...

Bạn đang đọc Bị Nhốt 1000 Năm Khi Ra Ngoài Ta Muốn Xưng Thần sáng tác bởi munahg
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi munahg
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 154

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.