Không hẹn ngày về! sinh tử vô hối
Sáng Tác: Bàn Tơ Động
Lúc ánh mặt trời đầu tiên vừa ló lên phía chân trời phía đong, một chiếc máy bay hành khách nhanh chóng đáp xuống tại một sân bay của một thành nhỏ cạnh khu số 7 nước Mỹ. Từ chiếc máy bay xuất hiện một đội ngũ nhỏ hơn mười thành viên được vũ trang, phía sau thì được kéo theo một thanh niên trẻ ăn mặc lòe loẹt và cái đầu con vẹt nhiều màu, đang run lẩy bà lẩy bẩy.
Phía trước đội ngũ là một thanh niên trai tráng, tuổi chừng hai tám, ba mươi. Trên tay anh ta đang cầm một cái máy kỳ lạ tựa chùng là ra đa, cẩn thật xem xét và đối chiếu với với số liệu gì đó, sau một lát anh ta mới lên tiếng nói:
“Đi về phía đông sẽ đến vị trí con tàu vũ trụ, đưa bản đồ cho tôi”
Một người trong đó lấy ra từ trong ba lô một cái bản đồ, anh ta trải rộng xuống trên mặt đất. Đám người bắt đầu tụ tập lại xoay quanh cái bản đồ, chỉ chỏ một lát rồi đồng loạt đứng lên, người kia lại thu bản đồ lại.
“Trên đường đến vị trí tàu vũ trụ gần chúng ta nhất có một thị trấn nhỏ, chúng ta sẽ tạm dừng ở đấy để tìm phương tiện di chuyển... Xuất Phát!”.
Người đang ra lệnh phất tay ra hiệu, sau đó một nhóm người bắt đầu nhanh dần di chuyển, bước chân vô ý mà như cố tình, nhiều bước mà đều như một bước.
Những người này là tổ đội số 1 đến từ Nghệ An Việt Nam, họ đã bay suốt một ngày đêm mới đến được nơi này, quãng đường không phải ngắn chút nào. Nơi này cũng chẳng tốt hơn ở Việt Nam chút nào, thậm chí còn khủng khiếp hơn rất là nhiều, đám người nổi điên hoàn toàn vất bỏ tính người, đủ loại tàn nhẫn khủng khiếp man rợ ở đây. Đất nước được xem là văn minh bậc nhất thế giới này, bọn họ được tự do quá mức cần thiết, ngay cả việc súng ống đạn dược được mua bán thoải mái cũng đã là vấn đề rồi. Thế giới này không như những bộ phim của nước Mỹ. Anh hùng ư! không có đâu, chỉ có bắn diết vô tận mà thôi, nơi nơi đều có xác chết chất thành đống lớn, bọn họ bắn diết lẫn nhau, xé thịt, treo cổ, đóng cọc con người nhiều như là một trò chơi trong game vậy.
Nhóm người di chuyển qua những dãy nhà hoang tàn đổ nát, những khu dân cư này dường như đã được quét qua một lần, vắng vẻ đến mức khiến cho người ta sinh ra ảo giác rùng rợn. Di chuyển được một tiếng thì cả nhóm mới bắt đầu tìm được những chiếc xe có thể sử dụng được. Tiếp tục lên đường trên những chiếc xe, nhìn ra cảnh tượng hai bên đường cả nhóm lắc đầu ngán ngẩm. Nếu không có tận thế, Việt Nam chỉ hỗn loạn trong một thời gian ngắn mà thôi, chỉ cần có người đứng lên điều hòa thì mọi thứ sẽ đâu vào đấy cả. Nhưng ở đây... đừng nói có người đứng lên kêu gọi, ngay cả bộ đội đi qua cũng vô dụng cả thôi, mọi thứ đã trở thành tu la tràng địa ngục rồi, những kẻ hiền lành đều đã bị diết sạch, còn lại chỉ là một đám ác quỷ đội lốt người mà thôi.
Cũng không phải là không có người chú ý đến đội ngũ số 1, tuy nhiên đám người đó sau khi thấy nhóm người họ mặc quân phục, trên người trang bị đầy đủ, thì cũng không có dám thò đầu ra chịu chết, bọn họ dù tàn ác đến mấy thì cũng không phải ác đến ngu, dùng tài năng của bọn họ mà chạy ra đánh nhau với lính đặc chủng, thì chẳng khác gì chạy đi tự sát cả.
Nhóm người cứ như vậy an toàn rời đi khỏi vùng dân cư này, nơi đây cũng không phải là thành phố lớn, mật độ dân số không cao, mà đường của nước Mỹ rất lớn nên không gặp phải vấn đề đường bị chặn như trong suy nghĩ của mọi người. Đường thoáng đãng nên tốc độ của cả đội nhanh gấp đôi trong dự tính, đi từ buổi sáng thì đến tối cả đội đã vượt qua khoảng cách 500km. Dừng chân tại một thị trấn nhỏ, nơi này là ddiemr cuối của lộ trình di chuyển bằng xe này, bắt đầu từ đây bọn họ sẽ phải di chuyển bằng hai chân, để giảm thiểu âm thanh có thể phát ra.
Thị trấn nhỏ này không được lớn cho lắm, nhưng điều đặc biệt là nơi này sạch tinh, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho việc đã từng có hoảng loạn nơi đay. Mọi thứ đều sạch sẽ như chưa có bất kỳ vấn đề nào từng phát sinh. Nhưng mà điều mà khiến cả độ hoang mang chính là, nơi này không hề có một bóng người, cho dù xe cộ vẫn còn nguyên như bình thường ở đúng vị trí của mình, nhưng lại không hề có bất cứ bóng dáng của con người tồn tại, tựa như là tất cả con người nơi nay đột nhiên bốc hơi hết vậy.
Dù moi thứ đang bày ra trước mắt, Thanh Bình vẫn không hề từ bỏ tác phong quân nhân mà hắn đã nhiều năm rèn luyện. Đưa tay ra dấu cho cả đội cẩn thận, chia cả đội thành hai nhóm nhỏ, bắt đầu chậm rãi di chuyển vào sâu trong thị trấn.
Đến gần trung tâm thị trấn Thanh Bình lại ra dấu cho toàn đội tách ra thành nhiều tốp nhỏ, mỗi cá nhân trong đội đều có nhiệm vụ của mình, nhóm thì trực tiếp bày ra vị trí phòng ngự, nhóm thì trèo lên vị trí cao hơn mà sử dụng súng bắn tỉa, bốn phía chia tách ra tránh trường hợp bị đem thành ba ba trong rọ mà bị động. Còn bản thân hắn thì đảm nhận vị trí tiên phong mà di chuyển sâu vào.
Đức đầu óc mơ hồ, nhìn về phía Thanh Bình vừa biến mất, đem âm thanh giảm đến mức thấp nhất mà hỏi Bằng.
“Anh Bằng! Tại sao chúng ta không đi xe trực tiếp vào ạ? Chúng ta đi cả ngày trời mới tìm ra được một thị trấn còn tốt như vậy, sao không cho mọi người đi thu hoạch nhu yếu phẩm, mọi người đã rất đói rồi?”
Bằng không quay đầu lại mà vẫn chăm chú quan sát nói:
“Em không thấy nới đây rất kỳ lạ sao? Tất cả đã biến thành tu la địa ngục, mà nơi này lại yên bình xinh đẹp như vậy! Không nên vọng động chúng ta nên cẩn thận thì vẫn là tốt nhất”.
Đức vẫn tỏ ra hoang mang khó hiểu mà nói:
“Vì sao lại thấy kỳ lạ chứ? Nơi này thật sự yên bình mà, nơi đây ngay cả một cái xác đều không tìm thấy, chắc chắn là mọi người nơi đây đã rủ nhau chạy đi nơi khác hết rồi”.
Quay đầu nhìn lại cái thằng nhóc đầu con vẹt, cái đầu thằng nhóc này thật sự là tỏa sáng giữa đám đông, muốn ẩn nấp thì cũng chẳng nấp đi đâu được, lại còn đôi hoa tai lủng là lủng lẳng trông rất khó chịu. Đôi mắt của Bằng nheo lại, trên người bất giác mà tỏa ra khí chất sát phạt quyết đoán của quân nhân, đem thằng nhóc tên Đức dọa cho ngồi chồ hổm một chỗ, hai chân run lẩy bẩy, thì mới nhếch mép cười mỉa mà nói:
“Thằng nhóc chú mày nếu còn dữ suy nghĩ ngu ngốc như thế nữa thì sẽ chẳng sống lâu được nữa đâu, mọi thứ đều trở nên đơn giản như vậy thì toàn cầu đã không có biến thành tu la địa ngục như bây giờ. Đám người cao cao kia đã chạy đi hết cả rồi, người dân thì mù tịt về khoa học, còn phải chế tạo con tàu vũ trụ nữa, chạy không thoát thì cả đám sẽ trở thành khí hết. Như bây giờ, sẽ có rất nhiều người bộc lộ bản tính của mình, sẽ trở thành sát nhân điên cuồng hết, mà ở thị trấn này lại có thể hòa bình vui vẻ mà rời đi, ngay cả dùng cái mông để nghĩ thì tôi cũng không thể tin được. Ùm! Nhân tiện cái đầu của nhóc không khác gì cái mông con vẹt cả”.
Mỉm cười nhìn lên cái đầu của thằng nhóc Bằng tiếp tục nói:
“Người nơi đây không có tiếp tục sống tiếp ở thị trấn, nhóc con chú mày thấy đây là chuyện gì đã xảy ra?”
Khuôn mặt Đức vẫn trong trạng thái mờ mịt mà nói:
“Tôi không biết!”
Đưa mắt trợ lại tiếp tục quan sát Bằng mở miệng giải thích:
“Người mơi đây có thể đã bị gom lại một nơi cố định nào đó rồi diết hết, hoặc đã có tổ chức quân đội tiến hành giải tỏa, hoặc là nơi đây chính là... một cái bẫy, cái bẫy khổng lồ”.
Cái mặt của thằng nhóc tên Đức này cũng đổi màu liên tục như là cái đầu lòe loẹt của hắn, bây giờ đã chuyển thành màu xanh tím tái, lắp ba lắp bắp mà nói:
“Ca..cái gì? Tàn sát, giải tỏa, cái bẫy khổng lồ...”
Một cái thằng nhóc chỉ ăn rồi nằm, nằm rồi chơi bời như hắn làm sao có thể hình dung ra cái thế giới này đã trở nên khủng khiếp như vậy, ngay từ đầu lúc bố hắn lôi hắn đi chạy trốn ẩn nấp thì hắn cũng đã đủ mộng bức lắm rồi, huống chi cả ngày hôm nay hắn chứng kiến bao nhiêu là điều khủng khiếp man rợ diễn ra trước mắt. Giờ còn có gì đó tàn sát rồi... đây là một cái thị trấn đấy, ít nhất cũng đến cả chục nghìn người, nói bốc hơi liền bốc hơi hết sạch.
Nhưng vấn đề nguy hiểm đến cho cả đội thật sự là không hề phát sinh, nơi đây hoàn toàn không hề xuất hiện bất cứ vấn đề nguy hiểm nào. Chỉ có thể phán đoán ra người dân ở đây đã rời đi hơn 1 tháng về trước mà thôi. Theo phán đoán thì có khả năng, nơi đây phụ thuộc vào căn cứ của con tàu vũ trụ kia, khả năng lớn là nơi đây là điểm tập trung của toàn bộ người dân đã được lãnh đạo con tàu vũ trụ lựa chọn để lên tàu. Có lẽ một tháng trước bọn họ cũng đã được đưa đi cùng những vị lãnh đạo đã mất kích kia.
Thanh Bình trong lúc điều tra thì tiện tay mang về một ít lương thực, cùng nước uống. Hắn cần bổ sung thể lực cho cả đội, căn cứ tàu vũ trụ đang ở rất gần rồi, nơi đó chắc chắn sẽ có một trận chiến đẫm máu, mọi người cần có trạng thái tốt nhất để đối mặt với nó.
Tụ tập tất cả mọi người lại một chỗ, bắt đầu ăn uống bổ sung thể lực. Sau một tiếng nghỉ ngơi thì cả nhóm bắt đầu di chuyển, mục tiêu nhắm thẳng tới vị trí của con tàu vũ trụ.
Sau vài tiếng di chuyển, thì cả đội cũng đã đến được trạm kiểm soát đầu tiên từ lúc bắt đầu đặt chân đến nước Mỹ. Ngoài dự đoán là trạm kiểm soát không hề có lấy một bóng người, làm cả đội mất ko ít công sức để lên kế hoạch, rồi tiếp cận. Mơ hồ một lúc thì cả đội mới phải bất đắc dĩ tiếp tục di chuyển.
Lại đi thêm năm tiếng đi đường thì cả đội cũng đã tiếp cận đén ba cái trạm kiểm soát, không có gì khác biệt tất cả đều trống trơn, không hề có một bóng người tồn tại. Một tiếng nữa lại trôi qua, cuối cùng thì cả đội cũng đã thấy được vị trí của con tàu vũ trụ. Nơi con tàu tọa lạc chính là một ngọn núi rất lớn nhô lên một cách bất thường, chắc hẳn ngọn núi này đã được khoét rỗng mà con tàu thì chắc chắn được xây dựng bên trong nó.
Khi cả đội bắt đầu tiếp cận trạm kiểm soát cuối cùng, thì đập vào mắt bọn họ là sự thay đổi rõ ràng, kể từ lúc cả đội liên tục đi qua các trạm kiểm sát. Cả đội bắt đầu lâm vào cảnh giác, chăm chú hẳn lên, súng cũng bắt đầu lên đạn chuẩn bị cho trận chiến.
Ở trạm kiểm soát này, mọi thứ đều lâm vào tan hoang, trên tường xuất hiện vô số vết đạn, lỗ mìn. Còn có không ít thi thể đang bôc mùi thối rữa, ruồi bọ bay đầy trời.
“Cả đội vào vị trí, nhóm bắt tỉa vào vị trí, Bằng chỉ huy tiểu đội phân tán vào các vị trí phòng ngự, Quân đem thằng nhóc tên Đức lui về phía sau, còn lại đi theo tôi”.
Thanh Bình là người phản ứng nhanh nhất, lập tức nhảy tới một cái xác nằm rạp xuống bắt đầu điều tra tình hình, cả đội cũng nhanh chóng vào vị trí chiến đấu nghay sau đó. Sau khi cả đội đã vào vị trí của mình, thì hắn mới bắt đầu quan sát và cử người đi do thám.
Một lát sau, truyền đến tiếng ám hiệu của đội viên đi do tham phía trước, chỉ là ám hiệu này có chút rõ ràng. Cả nhóm trở nên hoang mang, đi do thám có cần phải lớn tiếng như vây sao?
Tuy trong đầu con hoang mang, mơ hồ. Cả đội cũng không có chần chờ mà bắt đầu cẩn thận di chuyển, đi đến gần thì Thanh Bình mới có thể thấy được, phía trướng là một người đàn ông bị treo lên lủng lẳng. Người này bị treo ngược trên một cáu cột to, trên người còn tí tách tiếng máu chảy, có thể nhìn ra vết thương đã được xử lý đơn giản, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều mà người nọ bị ngất đi.
Thanh Bình hai mắt nheo lại thành một đường thẳng, mở miệng nói:
“Đội trưởng của đội đặc chủng tàu khựa! Hắn cũng có ngày hôm nay, dù são cũng cùng chúng ta là đối thủ lâu năm. Bằng! Cậu tới thả anh ta ra đi, cho anh ta uống chút nước”.
Bằng nhướng mày, đi tới thả tên kia xuống, rồi móc chai nước ra rót vào trong miệng người kia. dòng nước mát mẻ cũng để cho người kia từ từ tỉnh táo lại, nhìn thấy đội số 1 hắn hoàn toàn không hề ngờ tới mở miệng nói:
“Đăc..đặc chủng số 1? Các ngươi vì sao lại có thể ở đây? Chẳng lẽ các ngươi cũng đoán ra những việc phát sinh ở dây? “
Hắn vừa nói vừa thở đốc, tay hắn vươn tới nắm chặt lấy bả vai của Bằng,dường như hắn đã dồn hết tất cả sức lực vào đây vậy:
“Ngươ...người.... máy!... pho....phong tỏa..., vâ... vất bỏ chúng.. t...ta....! T... ta chờ c...các...ngươi dưới đi..dịa...ngục....”
Vất vả nói xong một câu hắn liền hai mắt trượn ngược, cuối cùng cũng ợ ra rắm mà thăng thiên.
Thanh Bình hít sâu một hơi, đưa tay tới vuốt mắt cho hắn. Dù sao cũng cùng nhau đánh qua đánh lại nhiều năm, cũng vì đất nước của mình mà vào sinh ra tử, thân là người lính hắn xứng đáng để được tôn trọng.
Nhắm mắt lại Thanh Bình suy tưởng về những gì người kia vừa nói, sau đó mở mắt ra hướng về phía các đồng đội của mình mà nói:
“Các anh em! Mọi người cũng đã nghe rõ, trận chiến này thật sự là không cân sức, tôi cũng không rõ bọn họ bao nhiêu, nhưng chắc chắn là bọn hó có cả người máy chiến đấu. Tôi không có cưỡng bức các bạn, những người đi theo tôi mời bước lên phía trước một bước”.
Roat!...
Đồng loạt tiếng bước chân vang lên, không có bất cứ người nào lùi về phía sau. Ùm ! chỉ là phía sau có một tên, đầu hình đít vẹt vẫn đang vật vã, chỉ là để đẩy cái tay cứng rắn đang tóm cổ hắn lôi lên mà thôi.
Thanh Bình cũng làm như không nhìn thấy cảnh này, ánh mắt đưa một vòng như muốn khắc sâu những khuôn mặt kia vào trong tâm khảm, mở miệng nói lớn:
“Vì đồng bào! vì danh hiệu số 1, Diết!....”
Sau đó hàng loạt âm thanh như dính liền thành một nhịp mà đáp trả:
“Vì đồng bào! Diết!...”
“Sinh tử không cần! Diết!...”
“Xuất phát!....”
Anh hùng ca xưa nay đều là người về sau cảm nhớ anh hùng mà viết, nhưng đằng sau những bài anh hùng ca ấy, đều là những bước chân thầm lặng, nhiều người trong đó chỉ có thể tiến lên mà không hẹn ngày quay lại. Sinh tử vô hối....
......................
Đăng bởi | thanhbinh2012198 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 11 |