Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Căn Cứ Trong Lòng Đất

Tiểu thuyết gốc · 2891 chữ

Sáng Tác: Bàn Tơ Động

Thực lực của đội đặc công của tầu khựa này, vốn thực lực của họ rất mạnh, trong đại đội chữ Long của tàu khựa thì bọn họ thuộc vào đội mạnh nhất bây giờ. Vũ khí, trang bị mọi thứ đều đầy đủ không thiếu bất cứ thứ gì.

Vậy mà bọn họ lại đơn giản thảm bại ở nơi này, điều này chứng tỏ thực lực của đối phương sẽ cực kỳ mạnh mẽ. Đội đặc công của Việt Nam cũng chỉ mạnh hơn bọn họ ở chỗ đánh du kích mà thôi, còn lại hầu hết là không có được bao nhiêu thực lực.

Đội đặc công của tàu khựa bị thảm bại ở nơi đây, chứng tỏ hệ thống phòng ngự của nơi này cực kỳ nghiêm ngặt. Khả năng lớn là đội ngũ của bọn họ sau khi quay về trụ sở thì phát hiện ra hệ thống bảo mật đã được thay đổi, trong lúc kích động bọn hắn kích hoạt hệ thống phòng thủ và bị người bên trong trụ sở tiến hành đồ sát.

Hít sâu một hơi Thanh Bình bắt đầu chỉ huy đội ngũ của mình tiến sau vào trụ sở. Các vị trí chiến đấu đã bắt đầu đi vào vị trí quen thuộc của mình. Bắn tỉa lui về phía xa, tiên phong đi đầu, đột kích sau đó là yểm trợ cuối cùng là bọc hậu.

Khi đội ngũ đặt chân lên cửa của trụ sở thì đèn bắt đầu được chiếu sáng lên, mọi thứ được sáng rõ bởi hệ thống cảm ứng của trụ sở. Nơi này được thiết kế như là một đại sảnh khách sạn năm sao vậy, huy hoàng sang trọng như là một địa điểm du lịch.

Cả đội có chút mộng, đây là bọn họ tổ chức du lịch dài hạn hay sao vậy? Hai bên đại sảnh là hai cai cột trụ chống lớn được điêu khắc phức tạp, phía trên thì treo lơ lửng vô số chùm đèn thủy tinh đầy mộng ảo, riêng ở dữa đại sảnh là một cái cửa lớn cũng không kém đi bao nhiêu.

Thứ không hài hòa nhất ở đây là nằm dưới đất, nơi này đầy rẫy xác chết nằm la liệt ở khắp nơi. Chủ yếu là những cái xác này không được hoàn toàn nguyên vện, mỗi nơi mỗi khúc, chân bên này một khúc, tay bên kia một khúc, máu me huyết tanh vô cùng. Không khí bỗ lên một mùi hôi thối khó chịu, thái quá nhất là thằng nhóc đầu tóc như con vẹt kia, khi hắn bắt đầu tỏ thái độ thì sau đó liền trợn mắt dứt khoát ngất đi, chẳng ra cái hệ thống cống rãnh gì hết.

“Tên phế vật này thật khiến tôi khó chịu, xong chuyện này tôi nghĩ nên ném hắn vào đống xác chết mất ngày để hắn quen dần đi”.

Bằng không có quy đầu lại mà nói:

“Kệ thằng nhóc đi, dù sao nó cũng chư từng trải qua huấn luyện ngày nào, dọa nó chết khiếp thì chúng ta cũng sẽ vướng víu rất nhiều”.

Thanh Bình đưa dấu cho mọi người cần thận, riêng hắn thì bắt đầu dò xét khắp nơi. Đi theo vết máu lưu lại, đi đến một bên mép cửa bắt đầu quan sát kỹ lưỡng.

Vẫy ta cho một đội viên lại gần, người này liên đi đến bắt đầu sử dụng các vật dụng y tế của mình bắt đầu làm việc, hắn ta lấy ra một cái bình xịt bắt đầu xịt theo vết máu lưu lại. Thời gian chậm rãi trôi qua, theo vết máu để lại dần dần hiện lên nhiều dấu vết mà trước đây mắt thường không thể thấy được. Người lính kia bắt đầu mần mò theo dấu vết vừa hiện lên, sau cùng thì phát hiện được một số cơ quan được ẩn dấu đi trên vách tường, dựa theo dấu vết người này ấn lên đó lần lượt. Cánh cửa bắt đầu chậm rãi mở ra, phía trong cánh cửa lại cà một cái thang máy khá lớn.

Quay lại cùng mọi người, Thanh Bình nhìn lại một lần cuối những người anh em đã cùng vào sinh ra tử với mình. Một lát sau Thanh Bình mở miệng nói:

“Năm người theo tôi đi xuống... nếu như trong vòng mười phút chúng tôi không quay lại, thì đồng nghĩa với việc chúng tôi đã nằm xuống”

Không gì có thể nói thêm vào lúc này, phía dưới kia chính là hi vọng cuối cùng của họ, hi vọng cuối cùng của tất cả dồng bào. Nơi này dù có khủng khiếp nhường nào, thì cả nhóm không thể chùn chân mà dừng bước được, bọn họ không có đường lui, mà thực sự không thể lui.

Thanh Bình cứ thế bước vào thang máy, đi theo sau là bốn thành viên, trong đó có Bằng và Quân. Đặc biệt có thêm một con vẹt nhiều màu sắc cũng bị lôi theo vào, tội nhiệp thằng nhóc mặt đã chuyển sang màu xanh tím.

Thanh Bình lắc dầu nói với Bằng:

“Không cần đâu Bằng! Từ giờ em nhận trách nhiệm bảo hộ cho Đức đi”.

Bằng sửng sốt một lát rồi trả lời:

“Đội trưởng! Chúng ta cần một hacker lúc này, bên dưới chúng ta chắc chắn sẽ cần đến nó”.

Thanh Bình ngắt lời Bằng mà nói:

“Anh không muốn giải thích thêm! Đây là mệnh lệnh”

Bằng lật tức làm động tác nghiêm nói:

“Tuân lện!”.

Nói xong Bằng xách cổ thằng nhóc tên Đức rời khỏi thang máy.

Chờ đến khi mọi người vào thang máy đông đủ, thì Thanh Bình mới ấn nút thang máy đi xuống, ngay sau đó thang máy chậm rãi khép lại, trong sự thấp thỏm lo lắng của tất cả mọi người.

Khi vào thang máy Thanh Bình không hề lo lắng vì trong này chắc hẳn sẽ chẳng có gì nguy hiểm, những thi thể nằm ngài đại sảnh hoàn toàn ít hơn số lượng của đội tàu khựa. Chắc hẳn đội tàu khựa sau khi xuống dưới thì bắt đầu chiến đấu với người máy, sau khi thất bại thì rút lên sảnh chờ, bọn họ bị người máy truy sát lên đến đấy.

Cầu thang máy bắt đầu di chuyển xuống phía dưới, nơi này chắc hẳn rất sâu vì thang máy phải đi đến năm phút mới chạm đến điểm dừng cuối cùng. Khi thang máy mở ra thì đập vào mắt họ là vô số mảnh nhỏ của thi thể, trông vào những mảnh thi thể này mọi người liền cảm thấy lạnh sống lưng, họ đã bị một cái máy cày càn qua sao?

Phía trước là một lối đi rộng khoảng sáu mét, thẳng tắp hướng về phía trước, ra bên ngoài lối đi là một cái hang khổng lồ cắt nang qua đường của thang máy, cái hang này dường như là đường nối giao thông vậy, lớn và bằng phẳng.

Thanh Bình bắt đầu phân công mọi người cảnh giới và nói với một người gần mình nhất:

“Cậu đi trở lên thông báo cho mọi người an toàn, có thể xuống”.

Sau khi nhận lệnh người này làm động tác chào kiểu quân đội rồi lập tức theo thang máy mà rời đi.

Dẫn người rời khu vực cầu thang máy, đi ra con đường lớn và quan sát hai đầu con đường. Đập vào mắt của Thanh Bình là ở phía xa có một cánh cửa khổng lồ bằng kim loại đang sừng sững đứng. Thanh Bình không làm việc thiếu suy nghĩ mà quan sát từ xa cánh cổng này.

Cánh cửa khổng lồ này cao tới tận trăm mét chiều rộng cũng phải năm mươi mét trở lên. Cả nhóm đứng dưới cánh cổng này, thực sự chẳng khác gì mấy con kiến nhỏ bé đang muốn lật trời. Nhìn qua cũng có thể nhận thấy cánh cửa này sử dụng mật mã điện tử, dùng cái mông để nghĩ thì Thanh Bình cũng có thể đoán ra, cánh cửa này là dùng để bảo vệ lối vào của của trụ sở. Nó dày đến mức có thể tránh được cả bom hạt nhân bắt trực tiếp vào, đoán chắc rằng nó có thể cản phá hai đầu hạt nhân trực tiếp bắn vào mà chưa chắc có thể phá hủy được. Mà cho dù có phá được nó thì bọn hắn đào đâu ra đồ chơi này, ngay cả bom chất dẻo C4 bọ họ cũng chẳng có thì kiếm đâu ra đầu đạn hạt nhân mà chơi chứ, cho nên phương pháp phá hủy nó là điều không thể.

Như vậy cơ hội duy nhất cho cả nhóm là, thằng nhóc đầu con vẹt. Thanh Bình cảm thấy may mắn vì ít nhất hắn đã làm một việc tốt nhất, dù là còn chưa biết kết quả, nhưng có một tia cơ hội như vậy là tốt nhất bây giờ rồi.

Vài phút sau đội còn lại ở phía trên đã xuống tới, sau khi bàn bạc qua về kế hoạch tác chiến, thì Thanh Bình tiến về hướng bàn điều khiển bằng điện tử. Đây là thiết bị điện tử mã hóa, dùng để nhập mật mã để mở cửa, nhập đúng mật mã thì cả nhóm có thể nhẹ nhõm tiến vào khu vực tàu vũ trụ, nhập mã sai thì cả nhóm sẽ biến thành tiểu đội tàu khựa thứ hai, cả đội sẽ biến thành thịt viên chiên.

Cả nhóm nhìn về phía Đức, thằng nhóc bây giờ đã bị dọa đến choáng váng đầu óc, coi bộ cũng muốn sắp không nhịn được mà lại ngất tiếp song sợ hãi rồi. Hắn run lẩy bẩy mà nói:

“Tôi chỉ là một hacker gà mờ mà thôi, ba tôi đã đúng không có lừa mấy người, tôi rất giỏi về máy tính, nhưng là giởi chơi game với, chat chít mà thôi cũng không moi ra được mấy cái tài cán để chơi với máy móc công nghệ cao đến mức này đâu”.

Nghe đến đây cả đội mặt mũi đều tối sầm đi, gắt gao nhìn thẳng đến Đức, khiến cho thằng nhóc đôi chân run lẩy bẩy. Một người mỏ miệng nói:

“Chú em xếp hạng thứ bao nhiêu trong làng hacker thế giới? Nghiêm túc trả lời đi, bộ dạng của chú mày khiến anh đây muốn ghim cho chú mày cái mấy cái lỗ rồi đấy”.

Đức không chịu nổi áp lực quá lớn mà cả đội đem đến, giọng run run mà trả lời:

“Xếp thực lực tổng thể thì thứ hạng của tôi tại hacker thế giới thì là 167, nhưng tôi có sở thích phá hoại, nên khả năng phá phách của tôi đối với hệ thống là xếp thứ 4 trên thế giới, khi hack phần mềm nào đó thì tôi thường được bổ nhệm vị trí tiên phong đi phá khóa”.

Thằng nhóc lần này sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, vì hai đôi mắt của cả đội số 1 đều phát sáng lên như hai cái đèn pha mà nhìn về thằng nhóc. Thanh Bình mừng rõ hẳn ra mà thất thanh hỏi lại:

“Chuyên gia phá khóa, con mẹ nó chúng ta nhặt được bảo vật rồi, nhóc con anh thực sự không ngờ tới đó”.

“Như vậy là tốt rồi! Cả đội thành lập lá chắn người”.

Lúc Thanh Bình quan sát thì thấy rõ ràng, ở nơi có đặt thiết bị mã khóa thì không hề có một dấu hiệu chiến đấu nào, rõ ràng là thiết bị phòng ngự đều đặt ở hai bên.

Sau khi Thanh Bình và cả đội xếp thành hai bên che chắn và để lại một lối đi ở giữa thì nói với Đức.

“Nhóc con không cần lo lắng, trước khi hệ thống phòng ngự chạm đến bản thân cậu thì chúng tôi sẽ là lá chắn chắc chắn nhất cho cậu, chúng tôi chưa ngã xuống thì cậu chắc chắn sẽ được an toàn. Chúng tôi cần cậu giải mã, mật mã của cánh cửa này, đây là việc duy nhất cậu có thể làm vào lúc này”.

Đức hai chân run rẩy, khuôn mặt như muốn méo đi, hắn trước đến giờ giải mã cũng chỉ là chơi mà thôi, dù có phạm lỗi thì hắn có thể nhẹ nhàng mà rút đi. Nhưng ở đây toàn là máy móc công nghệ cao, lại là làm việc trực tiếp, chỉ cần một sai lầm nhỏ thì hắn cùng cả đội sẽ bốc hơi khỏi thế gian. Hắn biết Thanh Bình lập tường người cũng chỉ để hắn bớt lo lắng mà thôi, nếu thất bại thì vô số khẩu súng cũng như người máy sẽ mọc ra từ bên trong tường, muốn sống sót ít nhất cũng phải sử dụng xe tăng thiết dáp loại tân tiến nhất may ra còn có thể.

Nhìn thấy sự lo lắng và hoa mang của Đức, Thanh Bình bắt đầu diễn thuyết điều chỉnh tâm lý cho hắn mà nói:

“Anh sẽ không uy hiếp em làm bất cứ điều gì, bởi vì tận thế sắp đến rồi, chúng ta sẽ chẳng còn ai có thể sống sót nổi, nếu như chúng ta không thể thành công... Cha cậu! Người thương yêu cậu nhất, người vì sự sống của cậy mà dán can đảm đứng lên. Trong vô số người sống sót đó, cậu đã nhận được sự bảo bọc, bao che từ ông ấy. Có lễ cậu đã nấp sau cái bóng của ông ấy quá lâu để có thể nhận biết, thế giới này có bao nhiêu sự khủng khiếp. Nhưng bây giờ đây câu có một cơ hội, cơ hôi duy nhất mà cậu có thể cứu lấy ông ấy. Nói cho anh biết! Cậu đối với ông ấy như thế nào, đứng trước sự lựa chọn duy nhất này cậu muốn ông ấy sống hay chết?”.

Đứng chết lặng vì câu hỏi quá bất ngời này của Thanh Bình. Đôi mắt của đức bắt đầu chảy xuống hai hàng lệ nóng, cậu không thể tiếp tục như thế này, cậu mốn ông ấy sống, cậu cần phải mạnh mẽ hơn.

Hít sâu vào một hơi, Đức đã đưa ra quyết định của mình. Đôi lông mày níu chặt, cậu đối mặt với bản thân mình. Cũng là lúc này cậu như đã biến thành một con người khác, không còn hình dáng cợt nhả và vô dụng, lưng cũng bất giác mà thẳng tắp. Lại hít sâu thêm một hơi Đức mở miệng nói với thái độ mà khiến cả Bằng cũng nhướng mày kinh ngạc:

“Các anh có ma túy không? Tôi cần nó để có thể tập trung cao độ”.

Không hề có một chút coi thường nào, Thanh Bình đưa mắt sang phía đội viên y tế mà gật đầu. Đội viên y tế này ngồi xuống, cởi ba lô của mình ra, sau đó lấy một gói morphine từ trong cái ba lô ra, nhìn vè phía Đức mà nói:

“Anh sẽ tiêm cho em một liều morphine, nó sẽ giúp em bình tĩnh hơn, hơn nữa có thể đề cao tập trung trong một thời gian, chú ý là morphine không như ma túy bởi vì hiệu lực nó không mạnh và kéo dài”.

Đức gật đầu đưa cánh tay mình ra, một liều morphine được tiêm vào tay hắn.

Sau khi tiêm xong thì Đức bắt đầu bắt đầu chậm rãi đi đến thiết bị điện tử, bảng điều khiển mã khóa giờ đây đang ở ngay trước mặt hắn, âm thầm quan sát nó. Còn đội số 1 thì cử ra vài người bắt đầu dọn dẹp sơ qua hiện trường, mấy mảnh vụ thi thể đã được nép qua một bên, dành chỗ cho cuộc chiến còn chưa được cả đội biết đến.

Chuẩn bị xong tất cả Thanh Bình gật đầu ra hiệu cho Đức bắt đầu làm việc.

Đức lúc này lấy ra từ trong ba lô cá nhân của mình ra, một cái laptop cùng với một cái bảng điện tử nhìn như một cái điện thoại di động. Hắn bắt đầu kéo dây nối các thứ đó lại với nhau, ở giữa những thứ đó là một cái hộp điện tử nhìn cực kỳ tinh vi.

Đức lấy một cái tua vít cạy nắp hộp của thiết bị mã khóa ra, bên trong là một đống dây dợ nằng nhằng phức tạp, rút một dây trong đó ra và cắm giác nối của thiết bị cá nhân vào. Hai tay nắm chặt một lần, rồi từ từ thả lỏng sặt lên bàn phím laptop, ngón tay như bay mà liên tục ấn lên bàn phím.

Cũng vào lúc này, trên các vách tường xung quanh bắt đầu lội ra những cái hốc nhỏ, trong những cái hốc đó lần lượt được thả ra là những con robot hình cầu, chúng đang bay lơ lửng trên mặt đất, và chờ đợi.

Bạn đang đọc Hắc Ám Đại Kỷ Nguyên ( Sáng Tác: Bàn Tơ Động) sáng tác bởi thanhbinh2012198

Truyện Hắc Ám Đại Kỷ Nguyên ( Sáng Tác: Bàn Tơ Động) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.