Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cười? Cười cũng được coi là công đức! (2)

Phiên bản Dịch · 1072 chữ

Thiện Đạo đại sư cười khẽ, sau đó, hắn hơi ngạc nhiên, bảo:

"Nhưng mà, hình như Minh đường rất quen thuộc với địa cung kia."

Có thể không quen thuộc sao, hắn tỉnh dậy ở đó, còn giẫm lên đó không biết bao nhiêu lần, ngay cả chiếc liên hoa kim đăng có khả năng là dùng để thờ xá lợi của Trung Mã đại sư, cũng bị hắn mượn dùng phi thăng một lần…

Âu Dương Nhung thầm oán thán trong lòng, mỉm cười.

Keng ~

Đột nhiên, một tiếng mõ trầm đục vang lên bên tai.

Tăng công đức rồi sao? Chẳng lẽ là chuyện mình đã dặn dò Tú Phát hôm qua…

Âu Dương Nhung ngẩn người, nhìn những người trong phòng, thấy bọn họ dường như không nghe thấy gì, hắn lập tức viện cớ đau đầu, đuổi tất cả mọi người ra ngoài.

Âu Dương Nhung buông rèm, nhắm mắt dựa vào gối, tập trung tinh thần, trở về Tháp Công Đức ẩn mình trong biển mây, hắn vừa mong chờ vừa tò mò nhìn dòng chữ triện màu xanh vàng phía trên chiếc mõ…

Tuy nhiên, sau khi nhìn rõ, hắn suýt chút nữa thì ngã ngửa.

[Công đức: 100]

"Mẹ kiếp, sao lại bị trừ rồi?!"

Bình tĩnh… hít thở sâu…

Âu Dương Nhung bình tĩnh lại.

Quả nhiên, trong trường hợp không gõ chuông, công đức không chỉ có thể tăng, mà còn có thể giảm xuống.

"Đáng ghét, tại sao chứ? Lý do là gì? Có còn công bằng nữa không? Mình đâu có làm chuyện gì trái với lương tâm đâu, chẳng lẽ là vì có chuyện gì xảy ra ở nơi xa xôi nào đó nên mới bị trừ?"

Vừa rồi, mình chỉ cười một cái mà… Ơ…

Âu Dương Nhung đột nhiên im bặt.

Không phải chứ, chẳng lẽ cười ác ý cũng bị trừ công đức sao?

Hắn xụ mặt, nhìn chằm chằm vào chiếc mõ trước mặt, không biết nên tức giận hay nên buồn cười.

Bây giờ thì hay rồi, ra ngoài thật sự phải làm chính nhân quân tử mọi lúc mọi nơi, nếu không, chút công đức ít ỏi này còn không đủ cho hắn cười nữa, quả thật là vui quá hoá buồn!

Ngoài ra, Âu Dương Nhung còn nhận ra một điều khác thường, hắn nghiền ngẫm: "Khi công đức tăng lên, tiếng mõ mà mình nghe thấy có vẻ trong trẻo hơn; còn khi công đức bị trừ, tiếng mõ mà mình nghe thấy có vẻ trầm đục hơn."

"Sự khác biệt giữa hai âm thanh này, giống như là một cái là vỗ mông bạn gái, còn một cái vỗ mông bạn thân… Khác biệt khá lớn, chắc chắn là cái trước nghe hay hơn.."

Đúng lúc Âu Dương Nhung đang tập trung suy nghĩ miên man, thì trong phòng đột nhiên có tiếng mở cửa, có người rón rén đi đến gần, hắn vội vàng thu lại tâm thần, rời khỏi tháp Công Đức.

Tuy nhiên, vừa mở mắt ra, hắn đã nhìn thấy một… bộ ngực khủng.

Có sao nói vậy, món ăn này không lớn lắm.

Đặc biệt là trong mắt Âu Dương Nhung đã từng duyệt qua vô số của ngon vật lạ ở kiếp trước.

Nhưng do khoảng cách quá gần nên nó trông có vẻ rất lớn.

Vì vậy, khi hắn mở mắt ra, nó chiếm phần lớn tầm nhìn, khiến cho chính nhân quân tử cũng phải trầm tư suy nghĩ một lúc… Hắn nghiêm mặt hỏi:

"Ngươi đang làm gì vậy?"

Bộ ngực giật thót và rụt lại về sau, nàng ngoan ngoãn quỳ xuống.

"Bẩm lang quân, nô tỳ vào đây là để đưa cho ngài túi chườm nóng, để sưởi ấm giường, thấy ngài dựa vào gối ngủ thiếp đi, nên mới định đỡ ngài nằm xuống cho thoải mái."

"Ngươi tên là gì?"

"Bán… Tế."

Giọng nói của nha hoàn thân cận bên cạnh thẩm nương này nghe có vẻ hơi kỳ lạ.

Âu Dương Nhung cúi đầu nhìn nàng ta.

Nha hoàn này mặc một chiếc tề hung nhu quần màu xanh lá cây, thắt một chiếc đai lưng màu hồng nhạt. Tuy tên là Bán Tế (nửa mảnh), nhưng thân hình lại rất đẹp, không hề nửa mảnh chút nào. Lúc này, nàng ta đang ngoan ngoãn quỳ dưới chân hắn, cúi đầu, mắt nhìn xuống, khuôn mặt trông vô cùng đáng thương. Nàng ta còn kẻ hai hàng lông mày mảnh dài, xem ra, cái tên nghe có vẻ tao nhã này cũng không phải được đặt sai.

"Ngươi là người ở đâu?"

"Tân La."

Âu Dương Nhung lập tức hiểu ra, hóa ra là một Tân La tỳ, thẩm nương cũng thật là chịu chi để bắt kịp xu hướng thời thượng.

Tuy rằng, hiện tại hoàng tự chi tranh trong Đại Chu đang diễn ra rất khốc liệt, triều đình ở Thần đô không ngày nào được yên ổn, nhưng thành Lạc Dương vẫn sở hữu một hình ảnh phồn hoa, thịnh vượng, muôn nước đến triều bái.

Bởi vì, đây chính là sức mạnh của Đại Chu: Sau khi trải qua mấy trăm năm bị chia cắt bởi giao tranh Nam Bắc triều, người Hán và các dân tộc thiểu số đã dung hợp với nhau, triều đại thống nhất mới nổi này có quốc lực vượt trội hơn hẳn so với các nước lân bang, từ văn hóa, quân sự, cho đến kinh tế, tất cả đều chiếm ưu thế tuyệt đối, là thiên triều thượng quốc cai trị tứ phương không thể nghi ngờ.

Hơn nữa, đây còn là một triều đại có xu hướng bành trướng ra bên ngoài, truyền bá văn hóa Trung Hoa một cách mạnh mẽ, có thể được gọi là đế quốc, đặc biệt là quân đội biên cương dũng mãnh luôn là lực lượng tiên phong trong công cuộc bành trướng của đế quốc.

Tân La tỳ cũng đến từ đó.

Khi hoàng đế đời thứ ba của Đại Càn, Càn Cao Tông còn sống, Nữ đế họ Vệ hiện nay vẫn chưa lâm triều xưng chế, vẫn là hoàng hậu Đại Càn, hai vợ chồng cùng nhau cai trị thiên hạ, được gọi là nhị thánh, đến khi Càn Cao Tông lâm bệnh nặng, triều chính mới dần dần rơi vào tay Vệ hậu.

Bạn đang đọc Cái Gì A Quân Tử Cũng Phòng À (Dịch) của Dương Tiểu Nhung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.