Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không ai hiểu trị thủy hơn ta (2)

Phiên bản Dịch · 1055 chữ

Âu Dương Nhung nhìn hắn, gật đầu, nói:

"Điêu đại nhân tính toán rất kỹ lưỡng, không hề qua loa chút nào."

Điêu huyện thừa đương nhiên nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của Âu Dương Nhung, hắn cúi đầu uống trà, giả vờ như không nghe thấy gì.

Âu Dương Nhung cúi đầu, nhìn chằm chằm vào sổ sách trên bàn, không nói gì. Đại sảnh im lặng trong giây lát, sau đó, tân huyện lệnh trẻ tuổi bình tĩnh nói:

"Bản quan đã nghiên cứu bản đồ địa hình của Long Thành và ghi chép về tình hình lũ lụt trong những năm qua từ trong huyện chí."

"Huyện Long Thành chúng ta nằm giữa Trường Giang và Vân Mộng, suối Hồ Điệp là tuyến đường thủy chính để nước từ đầm Vân Mộng chảy vào Trường Giang."

"Từ xưa đến nay, đoạn giữa của Trường Giang đều có lũ lụt rất lớn, đặc biệt là vào mùa lũ. tháng năm, tháng sáu, nước ở dòng chính chảy rất xiết, nước ở đầm Vân Mộng rất khó thoát ra ngoài. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho nước ở đầm Vân Mộng dâng cao làm vỡ đê, khiến cho nước suối Hồ Điệp tràn bờ, nhấn chìm huyện Long Thành chúng ta trong nhiều ngày. bởi vì, Trường Giang ở bên cạnh rất khó thoát lũ."

"Còn nước ở đầm Vân Mộng thường dâng cao vào mùa mưa, bắt đầu từ tháng sáu, nhưng năm nay lại rất khác thường!"

"Mùa mưa chưa đến thời điểm mưa nhiều nhất, nhưng nước lũ kỳ lạ ở đầm Vân Mộng đã phá hủy đập Địch Công ngăn lũ trọng yếu!"

Âu Dương Nhung chống tay lên bàn, đứng dậy, nghiêm túc nói:

"Năm nay, chắc chắn không chỉ có duy nhất một trận lụt này, khi thời điểm lượng mưa lớn nhất trong mùa mưa đến, sẽ còn có một trận lũ lụt lớn hơn nữa!"

Tách trà trên tay Điêu huyện thừa khựng lại, hắn ngơ ngác nhìn Âu Dương Nhung, hỏi:

"Những điều này… đều là do huyện lệnh xem bản đồ và huyện chí mà suy luận ra sao?"

"Chẳng phải rất rõ ràng sao?"

Điêu huyện thừa hơi khiếp sợ, nói:

"Chuyện này… hạ quan ngu muội, không hiểu lắm. nhưng mà, hình như những gì mà Minh đường nói rất có lý. Không ngờ Minh đường tuổi còn trẻ mà đã am hiểu về thủy lợi như vậy, hoàng triều Đại Chu chúng ta rất ít người tài giỏi như ngài."

Lần này, đến lượt Âu Dương Nhung sững người, hắn cau mày, hỏi:

"Vậy trước đây, các người đã phòng chống lũ lụt như thế nào? Long Thành đã trải qua rất nhiều trận lũ lụt, chẳng lẽ các ngươi không biết nguyên nhân sao?"

Điêu huyện thừa áy náy, đáp:

"Lũ lụt đâu phải nói là đến là đến, ngoài Long Vương ra, ai mà quản nổi chứ? Tuy nhiên, trước đây, khi chưa xây dựng đập Địch Công, Long Thành năm nào cũng bị ngập, ba năm thì bị ngập lớn một lần. sau khi xây dựng đập Địch Công, bốn năm mới bị ngập lớn một lần."

"Vì vậy, cứ cách bốn năm, vào mùa mưa, chúng ta lại đặc biệt cảnh giác. nhưng mà, không ngờ năm nay, nước ở đầm Vân Mộng lại dâng cao sớm như vậy. vì vậy, mọi người đều chủ quan không đề phòng, mới dẫn đến tình trạng như ngày hôm nay."

"Mà theo như quy luật bốn năm ngập lớn một lần, bây giờ đã xảy ra lũ lụt một lần rồi. lần sau, chắc là phải bốn năm nữa… Chẳng lẽ không đúng sao?"

Âu Dương Nhung: …

Hảo hán, ta nói chuyện khoa học với ngươi, ngươi lại dùng "vè thuận miệng" đối đáp ta?

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn cũng hiểu ra, dần bình tĩnh lại, hầu như không ai có thể có hiểu biết vượt qua được thời đại mà mình đang sống, trừ phi, bản thân họ không thuộc về thời đại này.

Âu Dương Nhung phất tay, nói:

"Không tranh cãi chuyện này nữa, nghe bản quan nói, từ hôm nay trở đi, bản quan sẽ tiếp quản toàn bộ công việc cứu tế nạn dân và trị thủy, toàn quyền phụ trách."

"Nếu như không muốn lần sau, cả thành lại bị nước lũ nhấn chìm, chúng ta phải nhanh chóng gia cố công trình chống lũ. mà muốn gia cố công trình phòng lũ, trước tiên phải cứu tế nạn dân, trấn an hơn mười vạn người dân đang phải đi lánh nạn trong và ngoài thành."

Hắn kiên quyết nói:

"Hai việc này không hề mâu thuẫn với nhau, bản quan sẽ tổ chức người dân, dĩ công đại chẩn. nhưng mà, một vạn thạch lương thực trong kho hiện tại là không đủ, đây là lương thực tối thiểu để đảm bảo cho người già, trẻ nhỏ, người bệnh tật và nạn dân, không thể động đến. Bản quan cần thêm lương thực, ngươi lập tức phải người đến Giang Châu hối thúc họ, lương thực cứu tế của triều đình phải nhanh chóng được chuyển đến, không thể chậm trễ thêm một khắc nào nữa!"

Điêu huyện thừa lặng lẽ nhìn tân huyện lệnh tràn đầy nhiệt huyết trước mặt, hắn suy nghĩ một lúc, nói:

"Tấu chương đã được chuyển đến kinh thành rồi, hạ quan phỏng chừng, lương thực cứu tế của triều đình sẽ được điều động từ kho tế dân ở Giang Châu."

"Kho tế dân?"

"Chính là kho lương mà triều đình dùng để dự trữ lương thực, phòng khi xảy ra thiên tai, các đạo đều có, kho lương gần chúng ta nhất chính là kho Tế Dân ở Giang Châu, theo quy định, nơi đó dự trữ mấy chục vạn thạch lương thực."

"Vậy thì đủ rồi."

Nghe vậy, Âu Dương Nhung thở phào nhẹ nhõm, xem ra, hoàng triều Đại Chu này cũng khá đáng tin cậy, có một số chế độ khá hoàn thiện, trước đây, hắn đã đánh giá thấp bọn họ rồi.

Đúng lúc này, Điêu huyện thừa đột nhiên nhìn ra ngoài cửa, sau đó, hắn quay đầu lại, nhỏ giọng nói:

Bạn đang đọc Cái Gì A Quân Tử Cũng Phòng À (Dịch) của Dương Tiểu Nhung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.