Lệnh Khương tìm người (3)
Sau đó, Tạ Lệnh Khương siết chặt thanh kiếm trong tay vì bị gió lạnh thổi qua, nhìn thấy vị sư huynh kia bình tĩnh lại, nói:
"Cút mẹ đi cái lũ thiện nhân rởm đời."
Nàng lại nhìn thấy ‘khí’.
…
Chân thị phát hiện ra một chuyện kỳ lạ.
Tạ Lệnh Khương lại bắt đầu gọi đàn lang là sư huynh rồi.
Chuyện này thật đột ngột, bà nhớ trước đây, không phải nàng ta đều gọi nó là Lương Hàn huynh sao? Còn đàn lang thì gọi nàng ta là Lệnh Khương huynh, tiểu sư muội, cái nào thuận miệng thì gọi.
Trong đại sảnh Mai Lộc uyển, Chân thị mặc váy xanh, vai khoác áo choàng màu lục, bà quay đầu nhìn hai người đang vừa đi vừa cười nói mà không khỏi nghi hoặc.
Hồi chiều, khi vị quý nữ Tạ thị có phần kiêu ngạo kia đến tìm bà để hỏi tung tích đàn lang, chẳng phải nàng vẫn lạnh lùng gọi là Lương Hàn huynh sao? Sao tối nay trở về lại đổi cách gọi rồi?
Chẳng lẽ đàn lang đang dùng khổ nhục kế, cố ý lạnh nhạt với tiểu cô nương nhà người ta mấy ngày, rồi sau đó lại đột nhiên cho người ta chút ấm áp, giống như cách mà trước đây bà huấn luyện đám nha hoàn… Phu nhân váy lụa thầm nghĩ.
Cuối cùng cũng biết cách lấy lòng nữ nhân rồi sao?
Chân thị nhân cơ hội kéo Âu Dương Nhung ra ngoài cửa, hỏi:
"Sao người con lại dính đầy bùn đất thế kia? Con đang bận chuyện gì vậy? Nhanh đi tắm rửa rồi vào ăn cơm, chú ý hình tượng một chút, ta đã bảo Bán Tế đi đun nước rồi…"
Âu Dương Nhung lắc đầu, đáp:
"Chưa cần đâu, con chỉ về phố Lộc Minh lấy ít công văn, tiện thể dẫn tiểu sư muội về đây ăn cơm. tối nay, con còn phải đến ngoại ô xử lý một số việc, có thể sẽ về rất muộn, thẩm nương cứ nghỉ ngơi trước đi, đừng đợi con."
Chân thị: "Con…"
"À đúng rồi."
Âu Dương Nhung quay đầu lại, nhét một hũ củ cải muối vào tay bà, nói:
"Người lấy một ít ra đĩa cho tiểu sư muội nếm thử."
"Nàng ấy thích ăn cái này sao?"
Phu nhân bị hắn dời đi sự chú ý, bà cúi đầu ngửi thử, vui vẻ nói:
"Được, được, được."
Âu Dương Nhung hơi lo lắng, dặn dò:
"Đừng có dọn hết ra đấy, để dành cho con một ít."
"Thật là, nam tử hán đại trượng phu, phải hào phóng một chút chứ."
…
Bữa tối ở Mai Lộc uyển, Âu Dương Nhung còn gọi cả Yến Lục Lang đến, hắn đến giữa chừng, vội vàng chào hỏi Âu Dương Nhung, Tạ Lệnh Khương và Chân thị, sau đó cũng ngồi xuống, vùi đầu vào bát cơm.
Dáng vẻ ăn như chết đói của hắn cũng không khác gì Âu Dương Nhung lúc nãy.
Mấy ngày nay, Âu Dương Nhung phái hắn dẫn theo bộ khoái trong huyện nha đi duy trì trị an ở hơn mười khu trại cứu tế ở ngoại ô, ngày nào cũng phải chạy đôn chạy đáo, trong ngoài thành lại có hơn mười vạn người dân, chuyện nhỏ nhặt cứ ập đến, hắn không có thời gian để nghỉ ngơi, đúng là rất vất vả.
Hơn nữa, từ xưa đến nay, vùng đất Long Thành thuộc về Ngô Việt, nhi nữ Ngô Việt vốn dĩ rất ân oán rõ ràng, trọng lời nói khinh sinh tử.
Điều này không phải ám chỉ dân phong ở đây hung hãn, ngược lại, sau khi đến đây, Âu Dương Nhung phát hiện, người dân ở đây rất chất phác, thật thà.
Có điều, người thật thà thường là những người nóng nảy nhất, chỉ cần châm ngòi là bùng nổ.
"Những vụ án mà chúng ti chức phải giải quyết đều là những vụ ân oán từ xưa, thật không biết bọn họ giấu kiếm ở đâu mà nhiều thế, những ân oán từ mười mấy năm trước, con cháu đời sau đều lôi kiếm ra để trả thù."
Yến Lục Lang lau miệng, thở dài nói:
"Lũ lụt làm cho cơm còn không có mà ăn, lại còn đi so đo ân oán này kia."
Tạ Lệnh Khương gắp một miếng củ cải muối, gật đầu nói:
"Yến Triệu ở phương Bắc có rất nhiều tráng sĩ hào hiệp, còn Ngô Việt ở phương Nam là nơi trả thù rửa hận, không phải là nơi chứa chấp những thứ dơ bẩn. Xem lại lịch sử, hai nơi này đều là nơi sản sinh ra rất nhiều thích khách, tử sĩ."
"Có máu nóng là chuyện tốt."
Âu Dương Nhung vừa ăn cơm, vừa lẩm bẩm.
Yến Lục Lang đặt bát cơm xuống, hỏi:
"Minh đường, mấy ngày nay, dĩ công đại chẩn đúng là đã giảm bớt được rất nhiều người dân phải đi lánh nạn và trộm cướp, trị an trong thành cũng tốt hơn rất nhiều, nhưng mà, chúng ta tập trung nhiều người dân ở ngoại ô như vậy, liệu có gặp phải chuyện gì không?"
"Ý ngươi là dịch bệnh hay là tạo phản?"
Âu Dương Nhung không ngẩng đầu lên, hỏi.
Câu hỏi quá mức trực tiếp khiến cho Yến Lục Lang suýt chút nữa thì nghẹn họng.
"A… Minh đường, chủ yếu là ti chức thấy hơi lo lắng, trước đây, chưa từng có vị huyện lệnh nào làm như vậy cả, có lẽ là sợ người đông, khó quản lý."
"Chuyện này nghe không giống như do ngươi nghĩ ra, có phải phụ thân của ngươi nói với ngươi không?"
"Đúng vậy, ông ấy cũng lo lắng."
"Yến huyện úy còn tâm trạng lo lắng đến chuyện này, xem ra, ông ấy vẫn còn rất khỏe mạnh, sao không mau trở lại huyện nha làm việc?"
"Ta không biết, ông ấy nói ông ấy đã già rồi, muốn từ chức, năm nay sẽ để ta thay ông ấy quản Bộ ban."
Âu Dương Nhung gật đầu, liếc nhìn về phía ngoại ô, nói:
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 17 |