Thăng Hoa (1)
Phổ Đức trưởng lão nghi hoặc về điều này, nhưng dù sao lần trước hắn nhìn thấy Osena đã là hơn nửa năm trước. Thời gian lâu như vậy, việc ăn uống tốt hơn một chút và lớn lên khỏe mạnh là rất bình thường.
Huống chi, khối u biến dạng trên chân đối phương cũng không có gì thay đổi. Trên mặt tuy có vết thương, nhưng đại thể cũng đúng là dáng vẻ của Osena.
"Đêm nay xem ra không có cách nào tiếp tục ngủ được. Thổ dân càng ngày càng hung hăng, còn đang phóng hỏa ở Cảng... nói không chừng còn có tấn công tiếp theo, ta phải đi Tòa thị chính một chuyến."
Thuận miệng đổ lửa lên đầu thổ dân, là người da trắng, Phổ Đức tự nhiên biết phải giải thích thế nào với các quan chức Tòa thị chính và quý tộc Tước vị địa phương, nói những lời bọn hắn thích nghe.
Lúc này, theo không ít người da trắng tụ tập và tạt nước dập lửa, hỏa thế đã nhỏ đi không ít, thậm chí sắp tắt.
Chỉ còn lại những giá gỗ cháy âm ỉ trong đống đổ nát sắp sụp của ngôi nhà tản nhiệt lượng, làm cho không khí vặn vẹo.
Xác định xong tình huống, Phổ Đức trưởng lão đã có quyết định. Hắn nghiêng đầu, dặn dò Tái Nam đang đứng bên cạnh:
- Tái Nam, dẫn Ian bọn hắn đến cái nhà kia nghỉ ngơi. Ngươi biết đấy, cái nhà ở bên Bến tàu ấy.
- Vâng!
Ngư dân không chút do dự nhận lời. Những cư dân xung quanh vừa nãy đều đang khen ngợi sự dũng cảm và nghĩa khí của hắn, coi như là có chút mặt mũi. Người ngư dân đen nhẻm vẻ mặt không lộ ra suy nghĩ, trong lòng thì nở hoa.
Nói xong, ông lão nghiêng đầu, nhìn Ian, ánh mắt của hắn như có điều suy nghĩ.
[Thằng bé này bây giờ cũng không ồn ào khóc nháo, vậy mà còn có thể thuận lợi kể lại đầu đuôi, khác hẳn với những đứa trẻ bình thường.]
Tuy rằng trông có vẻ hơi nhút nhát, nhưng bên trong thật sự có gan dạ.
Thêm vào đó, lớn lên thật sự được người thích, một đôi mắt to tròn long lanh tựa như biết nói. Phổ Đức trưởng lão không khỏi cảm khái, nếu như bọn hắn chi này còn ở Kinh đô, thằng bé này lớn lên chắc chắn sẽ thu hút không ít thiếu nữ quý tộc ái mộ.
Đáng tiếc...
- Ngoan, đi ngủ đi. Osena cần chữa thương, ngươi và em trai nghỉ ngơi cho tốt.
Lắc đầu, ngăn lại suy nghĩ, ông lão ồm ồm, cố gắng nhẹ nhàng nói với Ian:
- Đừng sợ, trước đây là cậu, bây giờ là người tộc sẽ bảo vệ các ngươi.
Mà nam hài ngẩng đầu, chăm chú nhìn Phổ Đức trưởng lão.
- Ta tin trưởng lão.
Hắn nói như vậy, giọng điệu chân thành khiến ông lão hài lòng vuốt râu, ha ha cười nói:
- Mau đi nghỉ ngơi đi, đang là lúc lớn cả người đấy!
Tiếp theo, Ian liền cùng Tái Nam, đến một căn nhà nhỏ bên Bến tàu.
So với cảng đông nơi Ian ở trước kia, đường phố gần Bến tàu có vẻ không cũ nát như thế. Đê chắn sóng ven biển là từng cây đặc biệt mọc ở biển, thân cây thô lùn và bộ rễ màu nâu đen giống như đá ngầm quấn lấy những tảng đá xám trắng, chống lại sự bào mòn của sóng biển xanh biếc.
Lúc này chính là đêm khuya, những cư dân bị đánh thức bởi hỏa hoạn phần lớn đã trở về nhà tiếp tục nghỉ ngơi. Đường phố vắng lặng và lạnh lẽo, Ian đi theo Tái Nam bước qua từng lớp bậc thang và đường phố, đến một căn nhà nhỏ bên bờ.
- Ngôi nhà này vốn là của nhà Motala, nhưng trong cơn bão tám năm trước đã bị hư hại, cả nhà đều chết hết. Sửa sang lại cũng không có người ở, bây giờ thì vừa đúng lúc dùng.
Người ngư dân da đen sờ đầu Ian:
- Nơi này là phía trong Cảng, yên tâm, những thổ dân kia dù lợi hại đến đâu cũng không thể chạy tới đây được.
- Cảm ơn chú Tái Nam!
Mà Ian dường như cũng cuối cùng thở phào một hơi. Hắn nhìn căn nhà nhỏ thấp lè tè dựa biển này, không khỏi lẩm bẩm:
"Cuối cùng thì..."
Bận rộn cả một ngày, sau khi giết ba người, nhặt về một vị giáo viên, Ian cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi cho tốt.
Chào tạm biệt Tái Nam, sau khi ổn định em trai, lại đắp chăn cho hắn.
Ian hôm nay lần cuối cùng mở ra Dự tri thị giới của mình.
Luồng khí màu trắng bình ổn giống như mây trên trời xoay tròn, tuy rằng vẫn còn một chút huyết khí nhàn nhạt vờn quanh, nhưng sống trên đời này, ai mới là thực sự an toàn, có thể thực sự an tâm?
Bởi vì Ian động đậy, Ailan mở mắt tỉnh lại, đồng tử màu tím sẫm có chút ngơ ngác nhìn ca ca của mình. Hắn rất ngoan, không khóc, nhưng Ian thật ra mong đối phương khóc một trận.
"Hôm nay ca ca ngủ cùng em."
Tắt Dự tri thị giới, đôi mắt trong như nước trở nên ảm đạm.
Dùng đệm cố định Ailan, Ian như trong ký ức trước đây, bắt đầu kể một vài câu chuyện kỳ quái.
Khi ký ức của hắn còn chưa phục hồi, vẫn còn là đứa trẻ Ian, khi chăm sóc em trai, hắn sẽ luôn kể một vài câu chuyện kỳ quái để dỗ đối phương ngủ.
Đăng bởi | jetaudio |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |