Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thăng Hoa (2)

Phiên bản Dịch · 1080 chữ

Ian lúc đó sẽ kể lại những mảnh vụn khác nhau xuất hiện trong giấc mơ của mình, ví dụ như những tòa nhà thép cao chọc trời vươn tới tận mây xanh, còn cao hơn cả những ngọn núi bên Cảng; Mạng lưới ma thuật thần kỳ liên kết tất cả mọi người, người ở một đầu trái đất có thể biết tình hình ở đầu kia; hoặc là con tàu sắt khổng lồ phun trào dòng lửa trong một khoảng không hư vô, từ một quả cầu nước khổng lồ xuất phát, đi đến một bầu trời sao bao la rực rỡ.

Tinh không... tinh không.

Cho dù chỉ là kể chuyện, Ian cũng không khỏi ngẩn người một lúc.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm hiếm sao ở Cảng Harrison, hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú, giống như con tàu sắt trong giấc mơ và câu chuyện của mình hóa thành hiện thực, đang tiến về phía biển sao vô tận.

[Đó là những mảnh vỡ của ký ức, chấp niệm xuyên suốt hai kiếp người.]

Ian ngước nhìn bầu trời sao, dù chỉ là ngơ ngác ngắm nhìn thật lâu.

"Đêm đầu tiên, vậy mà cũng không tệ lắm."

Sau một hồi lâu, Ailan đã ngủ say. Nam hài cúi đầu, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi biển cả đang trào dâng, nhỏ giọng tự nhủ: "Nếu như nói trước kia là một khởi đầu địa ngục, bây giờ vừa đến đây, ít nhất cũng không thể xem là tệ."

Đến dị giới, nguy cơ sinh tồn đầu tiên liên quan tới sinh mệnh đã được giải quyết... nhưng uy hiếp của Thổ dân vẫn còn, sinh mệnh của hắn vẫn chưa được bảo đảm.

Trừ phi, hắn có thể có được sức mạnh. Sức mạnh lớn hơn, có thể bảo đảm sự sống của tự thân, sức mạnh mà có thể yên tâm.

Nhưng đó là chuyện của ngày mai.

Nằm xuống, nhắm hai mắt lại.

Trong tiếng sóng biển, hắn chìm vào giấc ngủ say.

Một đêm không mộng.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, đã là giữa trưa.

Ánh nắng giữa trưa xuyên qua rèm cửa sổ, khiến một đầu tóc trắng của Ian lấp lánh ánh sáng.

"Ừm~"

Mở mắt, chậm rãi đứng dậy, Ian vươn vai giống như mèo. Từ cổ áo và chỗ vải vóc rách nát có thể thấy, trên eo bụng và ngực của nam hài, những vết bầm tím kia đều đã biến mất. Cho dù là mấy vết nặng nhất kia, ví dụ như vết thương trên đầu, bây giờ cũng chỉ là mấy vệt đỏ nhạt.

Sau khi tỉnh lại, Ian cảm thấy toàn thân sảng khoái, ngay cả chút choáng váng do hôm qua sử dụng Linh năng quá nhiều cũng tiêu tán hoàn toàn: "Xem ra vết thương đều đã lành, năng lực tự lành mạnh lên nhiều như vậy sao?"

Bất quá sau khi trong bụng kêu lên ùng ục, hắn sờ bụng, thở dài: "Chính là dễ đói."

Sau khi thức tỉnh Linh năng, lượng cơm ăn cũng lớn hơn, chuyện này cũng tính là một cái giá nhỏ sau khi có được sức mạnh.

Nghiêng đầu sang bên, Ian nhìn thấy khuôn mặt ngủ quen thuộc của em trai hắn - tên nhóc này xem ra là ngủ thành thói quen rồi, ban ngày trời trong nhà sáng vậy mà cũng ngủ được.

Lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên kia phòng.

Toàn thân bị băng bó, bôi thuốc 'Osena' cũng nằm thẳng trên một tấm ván giường, xem ra ngủ rất ngon.

Đây là sau khi bị Dược sư xử lý vết thương tối hôm qua thì được đưa tới.

Nhưng rõ ràng đây là ngụy trang, sau khi phát hiện Ian tỉnh lại, Hilliard đang giả làm Osena cũng mở mắt ra, dùng ánh mắt khá thú vị nhìn về phía nam hài tóc trắng.

- "Học sinh giỏi, tối qua ngươi giả khóc cũng giống thật đấy." hắn nói.

- "Giáo viên, ngươi giả trọng thương cũng rất quen tay." Ian nói.

Hai người nhìn nhau, ha ha cười.

Tuy rằng hai bên hiện tại vẫn có thể xem là người xa lạ, nhưng không thể nghi ngờ, đối với hai bên mà nói, đối phương đều thân thiết hơn một gã hút nấm cuồng ngược đãi trẻ em và đám truy binh có thể xuất hiện gấp vạn lần.

Ian cần Hilliard, mà Hilliard cũng coi trọng tương lai của Ian. So với những thứ này, quen thuộc hay là xa lạ căn bản là chuyện nhỏ vô vị.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt của Ian trở nên nghiêm túc.

- "Giáo viên." Hắn xuống giường, đứng trước mặt Hilliard cũng đang ngồi dậy, hơi khom người: "Quá khứ của ngài nên là một 'Người thăng hoa', đúng không?"

Thấy vậy, người đàn ông kia cũng mặt mày nghiêm nghị, ngồi dậy từ trên giường: "Đúng vậy."

Rồi, hắn nghe thấy, Ian thành khẩn hỏi: "Vậy Giáo viên, ta muốn biết nguồn gốc sức mạnh của Người thăng hoa, và làm sao để trở thành một Người thăng hoa chân chính."

Lần này phải dựa vào việc đốt lửa, bẫy rập và tập kích mới có thể giết được địch nhân, nhưng sự chuẩn bị và may mắn này không phải lúc nào cũng có. Nếu như lần sau Thổ dân đến báo thù tìm chuyện, tự thân không thể không có một chút sức phản kháng nào.

Ian muốn trở nên mạnh mẽ, mà đối với Lục địa Terra mà nói, trở thành Người thăng hoa mà tất cả mọi người truyền tai nhau, có lẽ chính là con đường chính thống, nhanh nhất.

Đương nhiên, ngoài chuyện này ra, Ian còn rất nhiều chuyện muốn hỏi - ví dụ như Linh năng, lịch sử và chủng tộc của thế giới này, quá khứ của mảnh đất dưới chân và quốc gia...

Hắn muốn biết, nhưng không gấp gáp, cho nên nghiêm túc hỏi, bắt đầu thỉnh giáo từ chỗ quan trọng nhất.

Đối mặt với tri thức, hắn luôn chân thành và không hề che giấu.

"Câu hỏi hay."

Ngồi ở mép giường, ưỡn thẳng lưng. Đối diện với sự thỉnh giáo của học sinh, Hilliard cũng lộ ra nụ cười: "Đây chính là điều mà ta đã muốn nói cho ngươi tối hôm qua, bản chất của Người thăng hoa và phương thức tu hành."

Bạn đang đọc Cao Thiên Chi Thượng [Dịch] của Âm Thiên Thần Ẩn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi jetaudio
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.