Trêu Chọc
Xuống xe buýt, Nguyễn Kim bước đi đến trường, nhìn phía trước cổng trường làm hắn có một chút hoài niệm, lại nhìn xung quanh cổng trường có những xe bán hàng rông.
Càng làm hắn hoài niệm một thời đi học, không khí thanh xuân như đang ùa về a, hít thở một ngụm không khí trong lành, Nguyễn Kim bước đi, hắn bước đi thông giông.
Đầy tự tin, bởi vì được bù đắp dinh dưỡng cùng phát triển, hắn bây giờ dung mạo rất đẹp trai cùng soái khí, hai mắt sắc bén như chim ưng, gương mặt gốc cạnh, đôi môi giống như luôn cười, làn da thì trắng sáng, mái tóc bồng bềnh theo gió.
Cơ thể cao đến 1 mét 79 gần 1 mét 80, thân thể cân đối, cơ ngực đầy đặn, bởi vì quần áo chặt hẹp, nên bó sát lại làm lộ ra cơ bắp săn chắc.
Nhưng nếu không phải xung quanh hắn luôn có một cổ khí chất cao cao tại thượng, thần bí vô cùng, không dính bộ trần bộ dáng, thì chắc chắn hắn là một thiếu niên tỏ nắng.
"Woa thật đẹp trai, đây là học sinh lớp nào vậy".
"Chụp hình chụp hình, không ngờ trong trường chúng ta còn có học sinh đẹp trai như vậy".
"Như vậy đẹp mắt tại sao ta chưa bao giờ thấy qua nhỉ".
"Đúng a, ta cũng chưa từng thấy qua, chẳng lẽ là cái nào đó soái ca vừa chuyển trường đến sao?".
Nghe những nghị luận này âm thanh, nếu đối với Nguyễn Kim chủ cũ thân thể, thì sẽ ngại ngùng đến đỏ cả mặt, nhưng đổi lại là một cái ông chú 40 tuổi Nguyễn Kim...
À không 20 tuổi từng lăn lộn xã hội Nguyễn Kim thì sẽ khác, đối với những lời nói vu vơ của những nữ học sinh này, Nguyễn Kim chỉ xem như không nghe, bình tĩnh bước đi.
Gương mặt thập phần làm ra một vẻ lạnh nhạt, nhưng gương mặt tỏ nắng này, càng làm hắn giống như trở nên ấm áp hơn, nhưng thứ chủ yếu thu hút những người khác chú ý.
Là một cỗ khí chất không dính bụi trần, cao cao tại thượng của tu tiên giả trên người của hắn, mới chính là thứ thu hút người khác nhất.
Thở dài, Nguyễn Kim đây cũng là lần đầu tiên trải nghiệm loại cảm giác được những người xung quanh chú ý, hắn bước vào bên trong ngôi trường này.
Ngước nhìn lên trên toà học đường, có chút vừa lạ vừa quen, quen là vì toà học đường này, cùng toà học đường trong ký ức của hắn ở kiếp trước đang hoà làm một.
Không quen là vì đây cũng không phải cái kia toà học đường kiếp trước của hắn, cũng có điểm khác biệt.
Thật hoài niệm ký ức, không ngờ sẽ có một ngày bản thân có thể quay trở về những năm tháng thanh xuân kia, lắc đầu đây cũng không phải truyện của những ngày thanh xuân vườn trường.
Đây là cao võ bối cảnh nha, Nguyễn Kim bước đi, đi đến lớp của mình, Nguyễn Kim hiện tại đang học lớp 12 kỳ 2 sắp thi, thi đại học ở thế giới này cũng khá khác với trước của hắn.
Kỳ thi đại học ở thế giới này cơ bản được chia ra làm 2, thi võ và thi văn, tuy chia ra làm 2 nhưng thật ra thi võ quan trọng hơn là thi văn.
Thi văn chỉ cần đủ điểm liền qua môn rồi, sở dĩ như vậy là bởi vì đây là thế giới lấy lực vi tôn, cũng không phải thế giới lấy trí vi tôn, làm như vậy là để những người có thiên phú võ đạo.
Mà lại không có tài học hành, vẫn có thể thi lên những đại học hàng đầu, đây chính là một cái ưu thế khi sống trong một thế lấy võ vi tôn, cái gì cũng lấy võ làm đầu.
Quả thật là một thế giới lý tưởng dành cho người không thích học hành mà, nghĩ mới nhớ, cách lúc thi đại học cũng chỉ còn có 3 tuần mà thôi.
Nguyễn Kim muốn thi đại học, tức nhiên cũng là những trường đại học đứng đầu, muốn như vậy thì chắc chắn phải có chiến lực mạnh mẽ mới có thể thi đậu được những trường đại học đứng đầu kia.
Cũng là nói, muốn thi lên những trường đại học hàng đầu kia, cần phải trở thành võ trạng nguyên, nhưng mà Nguyễn Kim cũng không quá lo lắng.
Bởi vì 3 tuần sau, liền đầy đủ thời gian cho hắn thăng cấp, cùng đăng nhập lĩnh thưởng, lúc đó Nguyễn Kim tu vi e rằng đã ở trúc cơ kỳ rồi, đầy đủ để thành võ trạng nguyên rồi.
Nguyễn Kim đã đi vào trước lớp, nhìn cái bảnh lớp 12a1 không sai biệt, hắn mới bước vào trong phòng, không ngoại dự đoán.
Thu hút không ít ánh mắt của những vị bạn học trong lớp, nguyên chủ của cơ thể này là một cái người vô hình trong lớp, bình thường ít nói chuyện với ai.
Mặt thì cứ cúi xuống, luôn tự ti, thân thể lại gầy gò, so với Nguyễn Kim hiện tại mà nói, thân thể cao to, cân đối, gương mặt xinh đẹp, ngước thẳng đầu.
Đầy sự tự tin, đây căn bản chính là 2 người khác nhau, không ai có thể liên hệ được cả 2 chung vào với nhau, đặc biệt là khí chất trên người cả 2, cũng là khác biệt vô cùng.
"Là học sinh mới sao?".
"Nhìn lạ như vậy, chắc đúng là học sinh mới thật rồi".
"Cũng thật đẹp trai, chẳng lẽ đây là tiếng sét ái tình sao?".
Đối với những lời nói của những người bạn chung lớp này, thái độ của Nguyễn Kim vẫn như cũ lạnh nhạt, hắn đi đến chỗ ngồi của mình, rồi ngồi xuống.
Chỗ hắn ngồi là một chỗ gần cửa sổ lớp, thuộc dãy 4, bàn thứ 5, phía bên trong, nếu hắn nhớ không nhầm, hắn còn một người bạn cùng bàn nữa, hình như là con gái.
Nguyễn Kim cố gắng nhớ, gương mặt của bạn cùng bạn với mình, hình như cô nàng kia rất xinh đẹp, cũng rất tốt, bất quá tên chủ cũ của thân thể.
Vô cùng tự ti với bản thân, nên đối với vị bạn cùng bàn này, hắn cho là càng ít va chạm càng tốt, nhìn người ta, cũng không dám nhìn.
Chỉ biết cô nàng này rất đẹp, lại khá tốt bụng, hay giúp đỡ chủ cũ, làm hắn đối với cô nàng này, nảy sinh ra một chút tình cảm tuổi thiếu niên.
Cô nàng này gọi gì ấy nhỉ...?
Lúc này có một cô gái, thân hình cân đối, cao gầy, thân mặc một bộ váy JK học sinh dễ thương, cái váy học sinh hấp dẫn, mang một đôi tất trắng, đeo một đôi dày hồng, bên ngoài khoác một cái áo len trắng, phía sau có một cái hoa văn bông hoa màu tím.
Mái tóc vài dài óng mượt, trên đầu đeo một cái kẹp tóc hình con bạch tuộc màu tím, đôi mắt to tròn cũng là màu tím, đôi môi đỏ hồng, hai má phấn, làn da trắng sáng mịn màng, ngũ quan xinh đẹp như một bức tượng điêu khắc.
"Bạn gì đó ở, chỗ này có người ngồi rồi" Trúc Nhung hơi ngại ngùng đụng đụng vai của Nguyễn Kim, nàng cũng vừa tới mà thôi, nghe nói có bạn mới vừa chuyển trường thì có chút bất ngờ.
Nhưng rồi cũng không quan tâm, nào ngờ xoay qua, xoay lại, lại đụng phải cậu học sinh mới này, công nhận có chút đẹp trai, đặc thù nhất là loại khí chất đặc biệt kia.
Có chút thu hút người khác, nhưng Trúc Nhung cũng không nghĩ nhiều về cậu thanh niên này, chỉ muốn đuổi cậu ta ra khỏi chỗ này.
Bởi vì đây là chỗ của bạn của nàng, cậu bạn ngồi cùng bàn với Trúc Nhung, mặc dù không đẹp mắt bằng cậu trai này, nhưng bù lại cậu ấy rất tốt, lại nhút nhát có chút dễ thương.
Bị khìu như vậy, Nguyễn Kim liền xoay người lại, nhíu mày nhìn nàng, hai mắt chạm nhau, Trúc Nhung hơi rùng mình khi bị nhìn thẳng vào mắt như vậy, liền lùi lại vài bước.
Nguyễn Kim nhìn nàng, cũng nhận ra đây, hình như là bạn cùng bàn với mình, nhìn lên phù hiệu của nàng, à nhớ rồi nàng tên Trúc Nhung, tên không tệ đi, rất đẹp.
Nhìn cô nàng này, hình như cũng không nhận ra hắn rồi, uổng công ngồi cạnh nhau mấy năm a, cũng không trách nàng đi, dù sao, sau khi trở thành tu tiên giả.
Hắn biến đổi thật sự là quá lớn, nàng không nhận ra cũng phải, ai lại có thể liên hệ cả hai người khác biệt như vậy lại thành 1 người duy nhất được chứ.
Nguyễn Kim nhìn cô nàng có chút ngốc nghếch này, bản thân lại nổi lên một chút tâm tư trêu chọc nàng, liền nở ra một nụ cười lưu manh nói:
"Ây da, bạn học cũng thật dễ thương nha, có muốn ngồi cùng bàn với tôi không?".
Nói xong, Nguyễn Kim giống như muốn bắt lấy tay của nàng kéo xuống, nhưng mà Trúc Nhung đã nhanh tay né tránh, không bắt được tay mỹ nhân.
Mắt hắn liền đảo, hướng nhìn lên 2 trái bưởi trước ngực của Trúc Nhung, lưu manh ánh mắt làm nàng ngại ngùng không thôi, nàng lại lùi về sau vài bước, nhưng vẫn là mạnh mẽ nói ra:
"Bạn học chỗ này có người rồi, mời bạn ra chỗ khác ngồi".
"A được thôi" Nguyễn Kim làm ra vẻ chịu thua nói ra, sau đó nhích mông mình lên, đứng dậy, thấy vậy Trúc Nhung cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nàng hình như đã nhẹ nhõm quá sớm rồi, chỉ thấy thiếu niên này, lại ngồi xuống chỗ của nàng, thấy cảnh này làm Trúc Nhung nổi lên một chút tức giận tâm tư.
"Đây là chỗ của tớ, phiền cậu đi ra".
"Tớ không còn chỗ ngồi, tớ cũng muốn đi ra lắm, nhưng hết cách rồi" Nguyễn Kim làm ra biểu tình hết cách, sau đó chỉ xung quanh chỗ ngồi, quả thật đều đã có cặp sách để lên trên ghế rồi.
"Cái này..." Trúc Nhung cũng không biết làm sao, quả thật là đã không còn chỗ cho học sinh mới này rồi, đúng lúc này, chỉ thấy Nguyễn Kim vỗ vào đùi của mình.
Gương xinh đẹp của Nguyễn Kim, nở ra một nụ cười tươi, cả người giống như thái dương, tỏ ra ánh nắng nhẹ đầy ấm áp, vỗ vỗ tay vào đùi của mình nói:
"Cậu có thể ngồi trên đùi tớ nha, vừa hay giải quyết được hết thảy vấn đề, thế nào? Ý kiến hay chứ, nếu đồng ý thì mời ngồi nhà, rất êm đó".
"Cậu...cậu...cậu" Trúc Nhung lúc này triệt để tức giận, nàng gương mặt nhỏ đỏ bừng lên, tay nắm chặt thành quyền, nhiệt khí xuất hiện xung quanh cơ thể của nàng.
Làn da trắng sáng cũng chuyển đỏ, từ làn da chuyển đỏ của nàng, dần dần bốc lên hơi khí, áp lực từ người của nàng tỏ ra xung quanh, làm không khí bị bóp méo.
Kinh mạch cảnh bát tầng võ giả tu vi hiện ra, giống như đang cảnh báo Nguyễn Kim, giống như nói, chỉ cần hắn nói thêm vài câu không đúng đắn, thì liền sẽ đấm hắn, thấy vậy Nguyễn Kim liền dơ tay làm ra dấu đầu hàng.
"A cho tớ xin lỗi a, không đùa cậu nữa, không đùa cậu nữa"...
Đăng bởi | kim_toxic |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |