Thức Thần
Qua An từ trong phòng thứ 2 cùng với Dương Khả Tú, nhìn thấy cô vợ sắp cưới của mình đang phê pha, lòng hắn rạo rực không sao kể siết. Cũng chỉ có nàng, bằng lòng vô điều kiện mọi sở thích của hắn.
Dương Khả Tú hôm nay biết được sẽ tới một cái tửu quán phàm nhân đương đại, nên đã đặc biệt kì công nhờ thợ may chuẩn bị một chiếc váy dài được xếp lại thành nhiều mãnh, kiểu dáng vải mềm ôm sát mọi đường cong trên cơ thể, làm tôn lên vẻ đẹp bên ngoài khêu gợi nhưng không dung tục của nàng.
Hắn tiến tới lại gần Dương Khả Tú, đầu môi chạm nhẹ lên khoả trán trắng như tuyết cười cười nói :”Chơi đã rồi, nên về thôi”
Dương Khả Tú chu miệng dè bĩu :”Không phải chàng còn có đồ ngon sao? Sao giờ đuổi ta về sớm thế?”
Qua An vẻ mặt bất đắc dĩ kêu :”Trước nàng phải về sớm, khi ta trip xong sẽ cần nàng đưa về. Nếu hai người cùng trip! Thì sao mà về được.”
Chú thích : Trip giống như là một dạng đốn ngộ
Dương Khả Tú làm ra bộ mặt của một người vợ trẻ nói :”Được! Nhưng chàng hứa phải về sớm, không được la cà! Ta chờ chàng ở nhà!
Vừa nói hết câu, Qua An cười mỉm gật đầu, hắn hơi lay động tay ghì chặt Dương Khả Tú lại giống như không cho nàng rời đi vậy, từ mang tai Dương Khả Tú nghe thoang thoảng một hương thơm thở ra, mang theo một tia ưu tư sầu lắng không nỡ bó buột.
Vốn lần này đi gặp Y Nha Tử cũng là vì muốn hắn hàn huyên lại với Tích Miên trước khi cả ba quyết định dùng thuốc tự tử. Cho nên lần này có thể là một lời từ biệt vậy, chỉ là cả đời hắn sau này chắc chắn sẽ phải rất hối hận khi lại chọn không đem toàn bộ mọi chuyển kể cho nàng nghe.
20 năm trước, hắn một thân một mình. Chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi, thân xác gầy gò ốm yếu không có sức sống. Mang tiếng ở trong trại trẻ mồ côi nhưng hắn được đối xử không khác gì loài sâu bọ, ở trong đó cũng có thêm 2 người được nhốt chung với hắn. Đó chính là Y Nha Tử và Tích Miên. 3 người bọn họ được đặc cách ở chung một phòng, sống tách biệt hoàn toàn với xã hội.
Hắn bản thân từ nhỏ khó sinh, nên thân thể ốm yếu. Lại không được ở trong điều kiện nuôi dưỡng tử tế, khiến sinh mệnh hắn tệ càng thêm tệ, cũng may có Y Nha Tử kế bên, động viên, chia sẻ thức ăn cho hắn, hắn mới tồn tại được cho đến bây giờ.
Chừng 20 tuổi, phòng thí nghiệm bỗng nhiện xảy ra một sự bùng nổ. Khắp nơi đều bị nhiễm phóng xạ, phá nát một toà trung tâm thành thị, tất cả mọi người đều bỏ mạng. Chỉ riêng còn lại 3 người duy nhất sống sót mà thoát ra, chung sống với nhau cho tới bây giờ.
Tuy nhiên vì sự ảnh hưởng của phóng xạ, cả 3 được biết rằng mình sống không được bao lâu. Cho nên đã quyết định tự sát và việc này đã được ước định vào ngày này.
Dương Khả Tú hơi dại ra, thần sắc ửng hồng. Cặp ngực nàng trong vô thức cọ lấy thân người hắn, sinh ra một chút va chạm mãnh liệt, nàng hơi nghẹt thở, từng xung nhịp thần kinh bắt đầu va lấy nhau. Trái tim của nam nhân nàng lúc này đập liên hồi.
Tiết trời âm u đến lạ thường, một cơn mưa rào lãnh huyết vô tình đổ ầm ầm xuống, nhờ có mái ngói đỡ nghiêng mà không lọt vào trong căn phòng. Nhưng chẳng biết từ lúc nào, Dương Khả Tú mắt đã lệ nhoà, nàng ngàn vạn lần không thể hiểu tại sao cảm xúc mình lại thăng hoa cho tới lúc này, không lẽ chơi đồ nó boots cảm xúc ghê thế sao? Hay là có chuyện gì xảy ra với Qua An sao? Nếu có chuyện gì xảy ra, tại sao hắn lại không nói với ta.
Bản năng của giác quan thứ 6 bắt đầu trỗi dậy một lần nữa, nhưng bất quá lần này nàng lại không hỏi thêm gì. Từ xa chia tay ánh mắt luyến tiếc của Qua An, nàng mờ dần mờ dần rồi biến mất.
…
Tiếng bước chân nhẹ nhàng, dường như không gây ra một tiếng động. Vị quản gia mặc hắc phục cổ trang, từ từ lê đôi chân đến trước cửa.
Y Nha Tử cảm nhận được một giọng nói khàn khàn truyền vào mang theo thái độ cung kính phát ra :”Thiếu chủ, Tiểu Thư. Đã tới giờ diễn ra event của bổn tiệm!”
Lúc này, bầu trời dần tĩnh lặng lại, cũng không còn tiếng nhạc xập xình. Y Nha Tử, Qua An, Tích Miên, ngồi trong một cái chánh điện. Ở đó được trải rất nhiều đoá hoa, đây là một loài hoa tươi đỏ thắm cứ một lớp toả ra bên ngoài sẽ nhanh chóng úa tàn, sau khi cánh hoa ấy úa tàn thành màu vàng nhạt, thứ màu vàng nhạt này lại tan biến vào hư vô, song lại từ hư vô lại hiện thêm 1 cánh hoa khác thế chỗ vào cánh hoa đó, tượng trưng cho 4 bốn phương diện. Sinh, Lão, Bệnh, Tử.
Cả ba người ngơ ngác nhìn Diện Mục, vị quản gia vẩy một tí xíu mùi hương nhàn nhạt từ cái bình bát cổ có một ít hoa văn khắp từng khu vực tối.
Tiếp đến từ trong bình bát, Diện Mục hoà ái móc ra 3 nhánh Nấm Cổ vì đây là vật cực kì quan trọng mà các Thượng Tầng đã giao cho hắn, nên nhìn xem dáng vẻ nâng niu âu yếm, kèm với bộ dáng cẩn thận cũng đủ hiểu nó trân quý như thế nào.
Cổ Nấm này vừa mới mở ra, đã phát xạ một cổ mùi hương cực đậm, nó mê mang và gây ra cảm giác hưng phấn nhàn nhạt. Có cảm giác giống như bản thân mình đang nằm trên mặt một mặt hồ yên tĩnh không gợn sóng, mọi thế gian mọi sự vật sự việc đều quy về một chỗ, lại còn có cảm giác bản thân trải qua biết bao nhiêu vô lượng kiếp người bị cắn xé tan nát.
Y Nha Tử là người cảm nhận chân thật nhất, hắn biết được cổ mùi hương này khá quen thuộc, bản thân hắn là một người đã trải quá khá nhiều chất kích thích. Ma luyện từng đoạn tâm can, nhìn thấu rõ từng bản chất của con người, đương nhiên hiễu rõ được đây là một loài Cổ Dược cực kì mạnh.
Hắn đưa mắt liếc sang Qua An và Tích Miên, hai người dường như mê mang phù phiếm bao quanh tâm thần, lại nhìn thật kĩ cái thứ Nấm Cổ phát ra khí tức kì lạ, hàn huyệt này.
Diện Mục ngừng lại việc vẩy Nấm Cổ, hắn ngoái nhìn thấy 3 người. Trong lòng cả kinh nhìn tới Y Nha Tử, láo liên một hồi lại rơi vào trong trầm tư.
“Loài dược vật này nếu không có Ấu Thể bao bọc bản thân, dựa vào thể chất trần tục mà hít vào. Tệ nhất là lú lẫn mê mang quên cả thực tại, nặng thì bị câu mất hồn phách từ vô lượng kiếp. Tại sao ta cảm thấy người này tinh thần vẫn còn minh mẫn lắm?” – Diện Mục âm thầm nói trong lòng, càng cẩn thận nhìn về phía Y Nha Tử.
Bất Quá suy nghĩ là vậy, hắn cùng lắm chỉ hơi ngạc nhiên mà thôi, ở thời của hắn. Những người như thế này, đầy.
Diện Mục tiếng tới cạnh ba người, hắn khoác tay áo lên. Từ đoạn hắc phục cởi xuống đạo bào trắng tuyết, từ đầu tới đuôi. Đôi mắt hắn luôn luôn nhắm hờ lại và nhìn phía dưới, đây là thái độ của một bề tôi thường thấy ở những thời kỳ chiến tranh xa xưa, từ lọng tay Nấm Cổ được Diện Mục để ngay ngắn trên tấm thớt.
Trên trán hắn hiện ra một tia xung kích, 3 vật Nấm Cổ toả ra quang man hắc ám đã bị nghiền nát thành những mãnh nhỏ li ti nhẹ nhàng nằm im trong ấm trà.
Một cái búng tay phát ra. Tách!, cả 3 người từ tinh thần trở về thực tại
Qua An từ nãi giờ lâm vào trong cơn say choáng đầu, mặc nhiên chỉ nghe thoang thoảng vài tiếng hơi thở phát ra từ đám người. Thân thể hắn loáng cái đã bừng tỉnh vì cái búng tai của Diện Mục, hắn nhìn thấy Nấm Cổ được nghiền nát cho vào trong thân ấm, miệng không khỏi lo sợ quay sang hỏi Y Nha Tử :”Cái này có ổn không? Thuốc đ…”
Ngắt lại lời Qua An, Y Nha Tử chênh vào mấy lời trấn định :”Không phải thuốc độc đâu, ngươi yên tâm đi.”
Tích Miên một bên không yên lòng gặn hỏi :”Thế đó là cái gì?”
Y Nha Tử bình tĩnh đáp :” Là Thức Thần”
Diện Mục hơi khựng người một cái, lại nhìn về phía Y Nha Tử. Có loại tự tưởng muốn nhìn thấy toàn bộ bản nguyên trong thân thể hắn, người này kiến thức cũng rất thú vị a.
Thấy mấy người có vẻ hoài nghi, Y Nha Tử cũng không tiện giải đáp. Diện Mục mở miệng trấn an :”Các vị yên tâm, quả đúng như lời thiếu chủ nói, đây đúng thật là Thức Thần, là tên gọi chính thống như thế nào thì các người không cần biết cũng được, chỉ cần biết tên gọi chung cho các loại nấm này là Thức Thần.”
Diện Mục ho khan mấy tiếng, từ trong tay gỡ ra cái ấm rót vào 3 chung nước. Tâm tình rất phiêu phiêu chậm rãi, đổ đầy được ba ly hắn đưa cho mỗi người một chung, hai mắt gật đầu, biểu thị nên uống đi.
Thấy Qua An và Tích Miên vẫn còn do dự, Y Nha Tử cười nhẹ nhàng đón lấy chung trà, không nói không rằng một hơi cạn sạch.
Diện Mục hài lòng gật đầu, lại nhìn thấy Y Nha Tử thuận mắt, Tích Miên, Qua An thấy Y Nha Tử một hơi cạn sạch, trong lòng lo lắng cũng giãn ra một ít, cả hai cũng bắt đầu uống một hơi hết.
Dược liệu kèm với Nấm Cổ chậm rãi nhảy nhót trong khoen miệng, cả ba dường như cảm nhận được một trận mê mang ấm áp lạ thường, lại có một cỗ cảm giác thanh thanh êm dịu, nhàn nhạt đăng đắng, rồi lại ngọt lịm ở đầu lưỡi.
Cảm giác của cả ba lúc này là rất sảng khoái, tinh thần mang một tí hưng phấn nhè nhẹ.
Khi bắt đầu trip, tuyệt đối cấm kị việc rời xa, uẩn khuất và thương tiếc, mà cần phải trải qua một giai đoạn tinh thuần nhẹ dịu nhất. Có thể bật nhạc thiền nghe để trip.
Cho nên những lúc rời xa không nỡ thế này, một lời cuối cùng hẹn nhau kiếp sau là lựa chọn sáng suốt nhất.
Y Nha Tử từ đầu ở ngoài khá thanh thản an yên, nhưng trong lòng hắn rất đau buồn. Sắp phải rời xa những người bạn, rời xa thể xác này. Ai lại không tiếc thương một cuộc sống an bình chứ?
Hắn quay sang Tích Miên, Qua An, trong lòng cảm nhận được trên sắc mặt họ mấy tia nuối tiếc, có lẽ bọn họ đã nhận ra. Đây là lần cuối cùng mình có thể ở cùng nhau tại thời điểm này.
Y Nha Tử hét lên một tiếng, thanh âm cực kì giận dữ nhưng cách nói lại rất tha thiết nhớ thương hướng tới Qua An :”Thằng khốn nạn, sống cho tốt vào, kiếp sau gặp lại!.”
Nói xong hắn mạnh dạn tung một cái đánh vào bả vai Qua An, mặc dù cú đánh rất mạnh, nhưng Qua An cũng chẳng có cảm giác gì.
Sống cũng không được quá mấy ngày nữa rồi, thân thể tiều tuỵ. Sức đâu mà đánh mạnh?
Qua An gật đầu, tâm tình nằm xuống, ánh mắt như máu thốt ra câu cuối cùng :”Thằng khốn này! Chờ kiếp sau, người đầu tiên ta đánh chính là ngươi a”
Y Nha Tử hưng phấn cười gằn, bất quá cũng không nói nữa, lại yên lặng nhìn về Tích Miên, tâm tình rỉ máu.
25 năm cuộc đời, 20 năm bên nhau. 5 năm xa cách, giờ gặp lại nhau đã phải chia xa. Cả hai chắc cũng đã biết đối phương nghĩ gì trong đầu, Tích Miên lúc này chẳng nói chẳng rằng, liền ôm hắn vào, hai bàn tay ngọc ngà trắng như mỡ đông dùng toàn lực mà ghì hắn như sợ mất hắn vậy.
Y Nha Tử nhìn thấy Tích Miên chui rúc vào lòng mình như một con cún con, hắn sủng nịnh tươi cười hôn lên đầu nàng mấy cái. Đôi mắt bắt đầu mờ dần, mờ dần.
Diện Mục lúc này trang nghiêm đứng trên đỉnh chánh điện, một thân mộc mạc tiên phong đạo cốt, từ sau trong lớp vải thều là một bộ mặt trơn bóng không có một vết nhăn. Hắn im lặng đả toạ trên một chiếc gối thanh âm truyền ra toàn khắp cõi :”Nghi lễ chính thức bắt đầu!”
Đăng bởi | penqyn17 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 140 |