Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vì Chàng! Ta Nguyện ý!

Tiểu thuyết gốc · 2295 chữ

Cánh hoa đỏ thắm bấy giờ, lần lượt cấp tốc bơm thẳng sinh mệnh vào trong chiếc bình bát cổ có dấu hoa văn. Vì nhiệt lượng sinh mệnh quá nhiều nên đã khiến cho những đoá hoa này úa tàn đi một tốc độ chóng mặt, sự việc cứ lập đi lập lại suốt nữa tiếng.

Diện Mục đưa mắt nhìn về phía 3 người, từ thân tâm hiện ra mấy tia thích thú. Hắn cảm thấy ba người này, tán luyện Nấm Cổ, ấy thế mà trong vòng nữa tiếng dược liệu mặc dù có ăn mòn và thẩm thấu trong máu, nhưng mức độ tức thì rất chậm, thường những người khách quý khác từ mấy cái tuế nguyệt xa xưa, vừa mới uống vào trong vòng 30 giây đã tiến nhập trạng thái luân hồi đoạ kiếp rồi.

Đặc biệt vẫn là Y Nha Tử, người này làm cho hắn từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Nói đến kiến thức thú vị thì còn tạm được, ngay cả thể chất của người này cũng thần dịu hoang tưởng khó tìm.

Diện Mục rời khỏi bản toạ, tiến sát lại gần. Tư thái ung dung ngồi xuống kế bên Y Nha Tử, sắc mặt cười như không cười nói :”Thiếu chủ, người thật diệu, chắc hẳn người cũng đã kinh qua không biết bao nhiêu loại thần vật như thế này?”

Y Nha Tử nãi giờ nằm đó, tâm tình bắt đầu dao động nhưng cũng không quá mãnh liệt, vừa nghe tông giọng khàn khàn phát ra, hắn không kìm được rung động đáp :”Thật sự có kinh qua, loại Nấm Cổ này mang cho con người loại cảm giác nhìn thấu được nhiều thứ”

Nấm Cổ này xác thực rất mạnh, mặc dù Y Nha Tử có phần miễn nhiễm với mấy thứ này, bất quá giữ được tâm tình trấn định cũng khá miễn cưỡng.

Diện Mục tông giọng lạnh xuống, không câu nệ nói :”Thế người nghĩ đây vẫn là một chương trình event, hay thật sự là một buổi tự sát?”

Y Nha Tử không do dự đáp :”Ta luôn luôn tin thần tiên có thật!”

Lúc nhìn thấy Diện Mục vẩy Xích Dược Tử và nghiền nát Nấm Cổ, hắn cũng một phần nào đó đoán ra được nguyên nhân, chỉ là hắn chưa thể xác định được đâu là thật đâu là giả vì bản thân trước đó đang phải trải qua một cơn mê mang ngấm thuốc.

Diện Mục tươi cười, vuốt lấy cằm mình. Lại nhìn Y Nha Tử có một vẻ thưởng thức nói :”Đây là phần quà đặc biệt chính tay ta trao tặng cho ngươi, đừng hiểu lầm. Ngươi cũng chỉ là một người bình thường trong hàng hà xa số những người ta từng biết mà thôi, chỉ là tự nhiên ta cảm thấy muốn cho người một thứ”

Nói xong từ tay hắn phát ra một đạo huyền quang, từ trong đạo huyền quang hình thành một viên pha lê có màu trắng, viên pha lê phát ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt, bắt đầu tiến nhập vào trong cơ thể Y Nha Tử.

Y Nha Tử tâm thần khẽ rung mạnh liên hồi, hắn cảm nhận được trong thân thể mình ẩn hiện lấp ló một thứ gì đó mà hắn không phát giác ra được, làm thân thể hắn lạnh toát. Hàn khí này lạnh tới nỗi muốn đông cứng trái tim hắn.

“Đây là…” – Y Nha Tử mở mắt ra, phát hiện trước ngực mình nổi lên một vệt tinh quang sương trắng, hắn cả kinh nhìn về phía Diện Mục nói :”Cái này là thứ gì?”

“Ấu Thể” – Diện Mục lạnh lùng trả lời, bàn tay hắn đặt lên trước ngực Y Nha Tử, chỉ cảm thấy ngực hắn nở ra một đoá hoa 7 cánh màu trắng, muốn bao bọc lấy toàn bộ bản thân.

Diện Mục ánh mắt nhìn lấy Ấu Thể đang phát ra liên hoa khẽ nói :”Thứ này chờ đạt tới Khai Mệnh Nhất Cách, tự nhiên nó sẽ giải đáp cho ngươi biết”

Ấu Thể, Khai Mệnh Nhất Cách? Hàng loạt câu nói lạ lùng văng vẳng trong đầu Y Nha Tử, Trải qua một tiếng. Hắn được Diện Mục đề cập tới nhiều thứ lạ lùng, nhưng đều chung quy một điều đó là hắn có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Đó là điều tối quan trọng.

Mặc kệ đó có phải là những lời an ủi dành cho người sắp từ giã cuộc đời như hắn không, điều này không quan trọng. Y Nha Tử chỉ biết rằng hiện tại tinh thần hắn đang rất thoải mái, đây là điều tượng trưng cho một cú Good-trip thư thái.

Giai đoạn ngấm thuốc bắt đầu, quá trình Thức Thần tiến nhập vào trong cơ thể, nên giờ Thức Thần mạnh hơn LSD gấp 10 lần, và Diện Mục đã dùng tới 3 nhánh trong một ấm trà, tương đương với 50g Thức Thần.

Tâm hồn êm xanh giờ đã nảy lửa, Y Nha Tử nhận ra bản thân mình có loại cảm giác nặng trĩu trên bả vai, cảm giác giống như có một tảng đá nặng đè lên, cực kì nặng, đây là lúc ai say cần đều bị.

Tiếp đến hắn thấy một vài khung ảnh kì lạ xuất hiện, tốc độ khung hình chậm lại, và đột nhiên bẻ cong, hình ảnh trong mắt hắn bắt đầu nhoè đi, từ từ xoắn lượn giống như một mãnh giấy, đây là lúc ai say LSD đều bị

Lại nói tới từ bên mang tai hắn bắt đầu nghe mấy thứ âm thanh của Diện Mục, bất ngờ là từ âm thanh này lạc sang tai bên kia rồi đột nhiên dội lại, dội qua dội lại rất khó chịu, hắn cố sức duỗi chân ra hết cỡ, suy nghĩ về tương lai. Một mãnh đời mới mẻ đang ở trước mắt chờ đợi hắn.

Ở sâu trong tiềm thức, tinh thần hắn tiến nhập thêm một trạng thái hoàn chĩnh nhận thức. Hắn có thể nghe rõ, hiểu thấu từng cảnh vật xung quanh, dù chỉ là nhỏ nhất, từ sâu trong suy nghĩ hắn, bản chất của một con người dần hiện ra. Những thứ cảm dỗ truỵ lạc mê hoặc, hay là những sự giả tạo của xã hội đã mê hoá thực tại, khiến cho con người dù tối kỵ nhưng vẫn đắm chìm vào nó.

Các đồ vật hắn thấy bấy giờ, lại cong cong vẹo vẹo. Dường như muốn gãy nát bất cứ lúc nào, một vài khuôn mặt hiện ra, có khuôn mặt có tai dài, lại có khuôn mặt quỷ dị khó lường…

“Tại sao lại có Bad-trip ở đây? Là ai đang khóc sao…” – Y Nha Tử mê mang nghĩ trong đầu

Lúc này ở bên ngoài cửa oà ra một tiếng đập vang dội vang lên, thanh âm một thiếu nữ vội vào khẩn trương không sao kể siết.

“Mở cửa ra! Mở cửa ra”

Diện Mục hơi nhíu mày nhìn ra ngoài cửa, trông thấy dáng vóc một thiếu nữ, mặc một dải lụa kết thành nhiều mãnh, đó là Dương Khả Tú, lại có một tên thanh niên dáng dấp thanh tuấn, vẻ mặt kiều ngạo đi cùng

Suốt mấy tiếng đồng hồ chờ Qua An trở về, nay đã qua canh thứ nhất, ấy thế mà Qua An vẫn chưa trở về, nghi có chuyện chẳng lành, nàng đã quay trở lại Phàm Là Nhân tửu quán cùng với người bạn trai cũ vô tình gặp giữa đường, ở giữa chánh điện trong thấy 3 người nằm im lìm ở đó, khuôn mặt trắng bệch. Dường như không còn sức sống.

Thấy Diện Mục cản trở ở phía trước, Dương Khả Tú hai mắt đỏ tấy quát :”Ngươi mau tránh ra!”

Người bạn trai cũ của Dương Khả Tú tên là Dĩ Lặc, thấy Diện Mục như vậy không khỏi muốn lấy le người yêu cũ, hắn tiến lên trước quát lớn :”Con mẹ ngươi cái lão đầu, giết người xong rồi tính thủ tiêu hiện trường sao? Mau mau tránh ra để lão tử vào”

Tay hắn lực lượng chạm vào người Diện Mục, không hiểu sao chỉ vừa chạm tới gần tới người hắn, Dĩ Lặc bản thân tay mình bị khựng lại ở một khoảng không, không thể cử động bàn tay, bất ngờ trong tay hắn truyền lại một cơn đau nhức. Những ngón tay của hắn đột ngột bị xoắn thành hình tròn, xương và máu bắt đầu lòi ra, nhìn kinh hãi vô cùng

“A….tay taaaa”

Diện Mục tâm thần bình lặng, giương đôi mắt già cỗi. Một tia lạnh lẽo vô tình như nhìn một kẻ sắp chết hướng tới Dĩ Lặc

“Ngươi…. Ngươi..”

Hắn vừa sợ vừa giận, hai mắt nhìn về phía tên lão đầu, vốn lần này muốn ra oai với Dương Khả Tú, giúp nàng cái ân tình này. Dựa vào đó từ từ thần phục nàng

Diện Mục vẫn lạnh lùng đứng yên, mặt không đổi sắc hướng Dương Khả Tú nói :”Người này là?”

Dương Khả Tú hơi hoảng loạn, nhìn thấy bàn tay Dĩ Lặc bị xoắn nát, nàng không kiềm được tâm tình rung động run giọng nói :”Bạn… bạn ta”

Diện Mục gật đầu, lại đưa mắt nhìn về phía Dĩ Lặc lạnh lùng nói :”Thế chết đi!”

Thanh âm của hắn cũng không còn kính trọng nữa, mang theo đó là một loại sát khí ngập trời. Một đạo hoả diễm hình thành ra một đoá sen xoẹt ngang một tiếng, Dĩ Lặc chính thức bị thiêu rụi.

“Không! Chuyện gì thế này, ma quỷ, ma quỷ…”

Hắn oán hận gào thét, từ từ cảm nhận từng nỗi đau da thịt bị cháy nát mà thống khổ, được một lúc thì chết.

Dương Khả Tú thần sắc dại ra, khuôn mặt không còn chút máu, nhìn thấy một người chết trước mặt mình, có lẽ đây là lần đầu tiên

Lý giải về việc cung kính, khi Dương Khả Tú đã bước ra khỏi bổn tiệm, đồng nghĩa với việc nàng không còn là khách quý ở tiệm nữa. Lẽ đương nhiên Diện Mục cũng không cần cung kính.

Nếu nàng thật sự không phải là người từng quen với Qua An, một tay hắn đã vỗ chết tươi rồi.

Nàng có tuy uất ức không nói thành lời, biết bản thân mình trong thế nguy hiểm. Nên đã không ngần ngại cầu xin :”Ta xin ngươi, hãy để cho Qua An sống sót, ta nguyện làm mọi thứ”

Bằng bất cứ giá nào, Dương Khả Tú cũng sẽ bằng lòng chuyện này, vì nàng yêu Qua An tha thiết.

Thanh âm khàn khàn vọng lại, một tia ảo não từ Diện Mục vang lên :”Haiz, đừng hiểu lầm. Việc sắp đặt này đều là do 3 người bọn họ chủ trương, không liên quan gì tới ta”

Sau đó Diện Mục bắt đầu kể ra mọi thứ cho Dương Khả Tú biết, để tránh nàng hiểu lầm, vì nhờ vào thần thức mà Diện Mục nhìn thấy một chút quá khứ của mấy người này, sẵn tiện cũng kể cho Dương Khả Tú nghe.

Dương Khả Tú cũng là một người thông minh, không lý nào một người thần bí có pháp lực siêu nhiên như thế lại lừa nàng, nếu hắn muốn hiện tại có thể bắt nàng giết nàng cũng được mà.

Dương Khả Tú khi nghe xong mọi chuyện, trong lòng tan nát. Trái tim như bị xé thành từng mảnh, hoá ra cái ôm đó là một lời tạm biệt cuối cùng, hoá ra quá khứ của hắn lại thê thảm tới như vậy.

Nàng thất thần trong giây lát rồi oà khóc trong vô vọng, Diện Mục lại hơi nhíu mày, ve mặt hơi nhăn lại tiến tới mở miệng nói :”Không vội, hôn phu của ngươi là Qua An phải không? Thật tình hắn chỉ xuyên việt qua thế giới khác thôi, thân xác bệnh tật này không sống quá được thêm 3 ngày, đổi một cái thể xác từ thời đại khác lại là chuyện tốt. Muốn cầu còn không được, Nói chết cũng đúng, mà không chết cũng đúng.”

Dương Khả Tú khóc ô ô nãi giờ, nghe lời nói này của Diện Mục, đồng tử có hơi co lai một chút. Nàng thất thần cầu xin :”Cầu xin thượng tiên, ta có thể vượt qua đó và ở bên chàng không?”

Diện Mục hơi liếc mắc một cái, ngắm nhìn dung mạo Dương Khả Tú, hắn hơi nghiền ngẫm kêu :”Không khó, bất quá. Qua đó ngươi sẽ rất khổ?”

Dường Khả Tú dập đầu mấy cái lòng đầy kiên quyết :”Khổ thế nào cũng được, ta chỉ cần ở bên chàng là được”

“Ngay cả việc ngươi bị người khác hãm hiếp? Dùng toàn thân thể ngươi tôi luyện Thức Thần Dược?” – Diện Mục lãnh lẽo thở ra mấy tiếng khàn khàn.

Nghe tới đây sắc mặt Dương Khả Tú như dại ra, tim nàng đau nhói như sắc ra thành miếng. Nếu thật có chuyện đó thì phải làm sao?

Dương Khả Tú hơi mím môi nói :”Chỉ cần chàng chấp nhận ta, ta nguyện ý!”

Diện Mục cười cười, trên mặt sắc mặt hồng thuận tăng lên. Hắn đưa tay về sau lưng, tâm tình như nhảy nhót. Nhãn cầu nhìn lên một nơi xa xưa nói :”25 năm cuộc đời, 20 năm bên nhau. 5 năm xa cách. Một vạn năm tuyệt tình”

Bạn đang đọc Cặp Bài Trùng sáng tác bởi penqyn17
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi penqyn17
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 199

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.