Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bình Nguyên Vô Tận

Tiểu thuyết gốc · 2345 chữ

Ánh tịch dương khom lưng chiếu rọi xuống toàn thể dãy Bình Nguyên Vô Tận bao la ngút ngàn.

Bình Nguyên Vô Tận, nói vô tận bởi vì nó không có điểm giới hạn, một người cho dù có tốn cả đời mình cũng không thể khám phá hết Đại Lục này, có người cho rằng. Đây là một khu vực giao thoa với những Đại Lục khác, vị trí lại nằm ở chính giữa cho nên toàn bộ đa số đều sống ở đây.

Đại Lục nằm trên một đám mây bằng phẳng, đám núi lổm chổm mọc ngay gần cạnh nhau có hình thù kì dị, men theo đó là mấy phần mộ vẫn còn đang dang dở xây cất chưa thành hình, có cảnh sông ngòi ngời ngợi vẫy nước, chân trời dần hiện ra trước mắt lấp ló sau mấy hòn đảo nhỏ lơ lửng là những cành liễu màu lam nhạt.

Phàm là nhân tộc, loài người sẽ khó có thể thấy những cành liễu màu lam ấy thực chất là những con chim Giẻ Cùi Lam đang tung bay khắp thiên địa, cắn nuốt Tinh Chất Tinh Thuần, và thải ra Tinh Hoa của đất trời.

Chúng nó như nhảy nhót giữa hư không, từng búp từng búp tán ra một loạt cánh hương huyền dịu, giống như từ khi có những cánh hương này. Thế giới dần êm dịu hơn trước, không còn gầy gò xơ xác nữa. Thay vào đó là một chân trời mới.

Thành Thị Sài Gòn, cơn mưa bụi như phủ kín mọi muộn phiền, chiếu xuyên qua một lớp rừng non rậm rạp, những con thú có hình thù kì dị, có con còn có cánh. Hình thể rất to đang trú ngụ ở bên trong.

Đâm xuyên vào một chút xíu sẽ thấy một cái thôn trấn, một làn khói trắng nhàn nhạt bốc lên trong một ngôi nhà nhỏ, có mấy phần mơ hồ dung mạo một cô bé ngốc manh chừng 14 tuổi.

Gió thổi riêu riêu nhè nhẹ, tay nàng mộc mạc đưa lên vuốt ve ấm nước. Lại lấy mấy cái búp măng, nàng đứng lên khẽ vẩy vẩy mấy cái búp măng. Búp măng màu xanh lục này từ mấy chỗ lỏm chỏm tuông ra vài giọt sương trắng, chạm lên mặt nước trà.

Tiểu ngốc manh, cột hai cái bím tóc. Khuôn mặt khả ái, khí chất thanh cao, có một nét tinh nghịch ẩn ẩn hiện hiện trên dung nhan, mặc trên mình một bộ giản phục đơn sơ màu tím, giống như một người hầu, nàng tiến tới gần, đưa mắt hướng tới một vị thiếu niên trạc tuổi, ánh mắt đờ đẫn chỉ còn tròng trắng, thân thể gầy gò và nói :”Ca ca, mau dậy a. Thuốc tới”

Thiếu Niên đầu tóc bù xù được Tiểu ngốc manh đỡ dậy, trong lòng cảm thán nói :”Cám ơn muội, Đậu Đậu”

Hắn đỡ lấy ấm nước, tu một hơi hết rồi, khí huyết dần hồi phục. Chàng thanh niên ôm lấy Đậu Đậu, một tay khẽ sờ lên y phục nàng nói :”Hắc hắc, lâu rồi ta cũng không có ăn nàng a”

Đậu Đậu làm ra bộ dạng thủ tiết nói :”Ngươi không được làm bậy a, chờ ta lớn lên đã. Lúc đó sẽ cho ngươi chơi hư”

“Ai hắc hắc” – Chàng thanh niên cười trộm một cái, một tay trườn vào trong lớp ảo nhỏ có thêu hoa văn hình chữ m, hắn khẽ bức ra từng cái nút áo, dùng tay mình chạm nhẹ lên đầu vú Đậu Đậu.

Chỉ thấy nàng rên nhẹ lên một tiếng, đôi mắt long lanh nhìn hắn.

Hắn chạm nhẹ mình đưa lên môi Đậu Đậu, mút vào một cái rồi nói :”Được! Chờ tới khi muội lớn một chút, ta sẽ ở dưới gốc Phượng Vĩ cầu hôn muội!”

Cây Phượng Vĩ vốn là nơi hai người lần đầu gặp nhau, lúc đó Đậu Đậu vẫn chỉ là một bé gái sơ sinh nằm trong một cái rổ nhỏ. Chàng thanh niên này đã vô tình tìm thấy nàng và nuôi nấng nàng cho tới bây giờ.

Đậu Đậu cười nhẹ gật đầu, nàng tin tưởng ca ca nói thật, từ miệng nhỏ bắt đầu thỏ thẻ :”Không cho huynh chơi hư, nhưng ta có thể làm việc khác!”

Nói xong cũng không đợi chàng thanh niên trả lời, nàng làm một cái bộ dạng thèm thuồng, mà quỳ xuống. Hai mắt ngọc, tiếu tiếu uy uy dò xét cái thứ côn thịt nằm trong quần ca ca mình.

“Tiểu muội muội ta, nàng hồi nãi đã phục dụng chất kích thích sao?” – Chàng thanh niên sủng nịnh hỏi

Đậu Đậu hơi đỏ mặt, nàng làm ra bộ dạng than trách nói :”Ta có dùng qua bóng cười rồi, không phải huynh đã để dành tiền mua cho ta sao?”

Chàng thanh niên vỗ vỗ đầu Đậu Đậu vài cái rồi nói :”Haha, ta đâu có trách muội đâu. Tuy có hơi mắc tiền thật, nhưng nàng vui là được”

Đậu Đậu liếc xéo hắn một cái, xong rồi tay ngọc từ từ kéo quần hắn xuống, chắc là do làm mạnh quá, không tự chủ được lực lượng mà khi nàng kéo quần hắn xuống, bên trong thân c-c hắn đã lòi ra, như một con quái thú hùng hổ tát thẳng vào mặt nàng một cái bốp đau điếng…

“ưm… thứ quái vật này…” – Đậu Đậu xoa nhẹ má mình, thứ gân guốc này làm sao mà đã cứng ngắt nãi giờ rồi?

Cho vào miệng được một hồi lâu, nàng cảm nhận được vòm họng mình bị căng cứng hết cả, vì dương vật của hắn qua to. Nàng cố mãi vẫn không thể nuốt sâu được.

Chàng thanh niên cảm nhận được cơn sướng ùa tới, một tia ấm áp lạ thường từ chiếc lưỡi muội muội mình quấn lấy thân c-c hắn, lòng không kìm được, hắn rên khẽ vì sung sướng. Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng ngậm c-c cho hắn, chỉ là lần này quá khác trước rồi, kỹ thuật nàng có vẻ đã tốt hơn trước.

Đậu Đậu dùng toàn lực hút lấy ống tiểu, nàng còn tinh nghịch đưa lưỡi xung quanh, gắng quấn lấy thân c-c hắn mà xoắn nút lại rất lâu.

Chàng thanh niên gồng mạnh một cái, hắn tuỳ thời có thể phải loạng choạng sắp ngã xuống đất, cơn cực khoái này thật quái đản, đây có vẻ là lần đầu tiên hắn được muội muội mút tới sướng tê rần cả người.

“Muội muội… ta sắp….không chịu được nổi rồi” – Chàng thanh niên nói xong, không tự chủ được rút thân c-c ra. Đậu Đậu cũng hiểu ý, nàng cố gắng nhè ra một váng nước bọt bao quanh thân lưỡi, miệng nhe ra hết cả,chiếc lưỡi dài dài trộn lẫn với nước bọt khi nãi giờ ra vào thân c-c hắn hình thành ra một chất nhờn đầm đặc lốc xốc đĩnh lưỡi nàng mà nhiễu xuống dưới.

Đậu Đậu thè lưỡi ra làm ra bộ mặt dâm đãng nói :”Ca ca, cho ta uống sữa a..”

Thấy muội muội như vậy, thân thể hắn run rẩy liên hồi. Muội muội của ta hôm nay thật ra dáng một người phụ nữ, chàng thanh niên không kìm được nữa. Hắn dùng tay đập chang chát lên lưỡi muội muội mình mấy cái

“Tạch tạch…”

“Muội muội… cái thứ này chơi… cũng rất sướng.. lưỡi ngươi thật ấm” – Nói xong cũng không đợi Đậu Đậu trả lời, hắn dùng toàn lực, đâm sâu một cái ót vào họng nàng.

Đậu Đậu hơi nhăn mặt lại, việc này cũng dần thấy quen nên lần này nàng cũng uyển chuyển cố gắng mút một cái thật sâu…

Chàng thanh niên không kìm được, hắn rít lên một cái, kéo căng người nói :”Ta không chịu nổi nữa rồi, muội muội…. ta ra đây…”

Một loạt thứ chất nhờn được phóng ra, Đậu Đậu cảm nhận được nó đang tuông ra xối xả vào trong khoang miệng mình, nàng cố gắng dùng sức nuốt thật một cái ực…

Đậu Đậu buông ra côn thịt, vuốt ve một hồi, lại đưa đĩnh lưỡi liếm láp toàn bộ c-c hắn, giọng nũng nĩu kêu :”Thứ đồ chơi này hư hỏng quá đi, mấy ngày không dùng tự nhiên lại tuông ra nhiều như thế”

Quả thật hôm nay, nàng phải nuốt tới 2 lần. Mấy ngày nay làm sao tinh dịch của ca ca lại nhiều như thế a…

Chàng thanh niên lắc đầu mấy cái, càng nhìn muội muội càng thích ý. Hắn sủng nịnh ẵm lấy nàng lên hôn mấy cái vào mặt rồi nói :”Hôm nay trong người ta cảm thấy rất khoẻ khoắn, giờ này chắc cũng phải nên ra ngoài khai khoáng rồi.”

Đậu Đậu tò mò nói :” Huynh làm sao mà hưng phấn như thế? Không lẽ khai khoáng còn có được thứ gì tốt sao?”

Chàng thanh niên gật đầu nói :”Đúng vậy, lần này khai khoáng, có tới hai gia tộc cạnh tranh một mỏ Tinh Thạch, ta chỉ là người được cử đi theo, dùng sức lực bình thường mà làm việc mà thôi, chỉ cần giỏi giang một chút, thật không thiếu chỗ tốt. Còn chưa nói hết, lương bổng lần này rất đậm. Một canh giờ cho 1 viên Ngân Thạch”

Hôm nay là ngày khai khoáng mà hắn thiết tha muốn đi nhất, ở những thế lực gia tộc lân cận. Ai cũng sẽ có một tổ đội phụ trách đi khai khoáng những mỏ Tinh Thạch nằm sâu trong hang, phàm chỉ là một tên bất lưu yếu kém, tin tức hắn biết cũng chỉ có thể. Mấy người này hiện tại đang đứng ở trên hắn, là những người có phép thuật thần tiên ảo diệu, cao cao tại thượng. Khó có thể nói được hết một lời.

Vì đây là một trong những việc lao động chân tay nên nhân lực cần rất nhiều, vài chục người thân cận trong gia tộc là không đủ. Nên bọn họ có tuyên cáo cần rất nhiều người khoẻ mạnh, không quá già yếu là có thể tự đi, lương bổng cũng rất cao nên những người trong thôn trấn, trai làng khoẻ mạnh đều là tự do đăng ký hết một nữa.

Đậu Đậu há hốc mồm, cái mỏ bé xíu ngoắc thành chữ 0 kinh ngạc nói :”Thật sao? Tận 1 viên Ngân Thạch? Chẳng phải nếu huynh bỏ ra 2 ngày công làm ở đây! Số lượng của cải này nói không chừng có thể cho chúng ta sống suốt mấy năm”

1 Ngân Thạch đối với phàm nhân mà nói, có thể lo được một ngày ở trong tửu điếm hạng trung phẩm. Nếu lần này ca ca mình có thể lao động tốt một chút, ta cũng phát tài theo hắn. Hắc hắc

Nghĩ trong đầu như vậy, Đậu Đậu làm ra bộ dạng muốn đuổi người nói :”Thôi! Huynh mau chóng lượn đi! Đem tiền về cho muội!”

Chàng thanh niên bất đắc dĩ cười trừ, lại nhéo lên má muội muội một cái. Ung dung nói :”Được rồi, ta đi! Sẽ về sớm”

Sáng nay tiết trời rất lạnh, cũng may nhờ có ấm trà của Đậu Đậu, Y Nha Tử mới cảm thấy tâm hồn mình lại càng trẻ ra.

Hắn xách cái mỏ cuốc theo mình, tiết trời sáng sớm ánh lên tinh quang, vụt qua tầm mắt. Một làn khói nhẹ bay, mây tía lạc trôi theo chân trời mà đắm mình vào hoàng hôn của ngày hôm qua.

Một vị tiếu uý nam tử, vóc dáng phiêu phiêu, khí chất thanh thuần, tóc đen tới vai, bồng bềnh bạch y đi dọc theo con phố.

Hắn trông thấy một vị nam tử mặc áo vàng, lọc xọc caro mà rít lên một cái giọng tiếu ý :” Ah. Ơn trời, Qua An của ta đây rồi”

Chàng thanh niên mặc áo vàng xọc caro, đầu hai thứ tóc, trải dài xuống tới lưng, dáng người lực lưỡng khoẻ mạnh chính là Qua An.

Qua An thấy bạn mình kêu lấy tên mình, từ xa hắn cũng vọng lại một thanh âm lớn tiếng, muôn phần giễu cợt :”Thằng khốn nạn, lão tử tới đây”

Y Nha Tử há hốc trợn mắt nhìn thấy một cái thân ảnh vuốt qua một cái, một cái đá như trời giáng sút thẳng vào người hắn kèm theo đó là cái ôm thắm thiết tới đau đớn tận xương cốt.

Hắn vùng vẫy mấy cái tức giận nói :”Tên điên, bỏ ta raaaaaa”

Qua An hưng phấn, càng nhìn dung nhan Y Nha Tử càng thấy thêm gợi đòn, dùng sức đánh vào người hắn mấy cái lớn tiếng nói :”Lão tử có nói, đừng để ta thấy ngươi một lần nữa, thấy là ta sẽ đánh ngươi a”

“Haha! Được rồi, ta thua! Mau buông ra đi, đừng đánh nữa” – Y Nha Tử chống chế kêu lớn.

Lăn lộn một hồi thật lâu mới đứng dậy, thật tình cũng đã mấy năm rồi không gặp lại Qua An, lần này thấy hắn trưởng thành hơn một chút. Y Nha Tử cũng cảm thấy nhẹ lòng, từ nhỏ tới lớn cũng là do hắn cưu mang Qua An cho tới tận bây giờ.

Lần này Y Nha Tử cũng có hơi ngạc nhiên về thái độ của hắn, Qua An mà hắn biết cũng sẽ không có kiểu thích đánh người như vậy, Y Nha Tử hơi khờ khạo hỏi :”Lam sao mà mới thấy ta đã đánh?”

Qua An bình tĩnh lại tâm tình, len lén nhìn lên dung mạo quen thuộc kia, âm thầm thở ra một tràn kỉ niệm :”Không có gì, thấy ngươi gợi đòn thì đánh mà thôi!.”

Bạn đang đọc Cặp Bài Trùng sáng tác bởi penqyn17
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi penqyn17
Thời gian
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.